Xuyên Vào Trong Truyện Ngược Làm Kẻ Phá Rối

Chương 48: Chương 48





Khi Kỳ Dụ Văn và Vu Cửu đến, có không ít người đang vây xem bên ngoài xe, thậm chí có mấy người phụ nữ đang nhìn vào phía trong với ánh mắt trông đợi, tò mò cùng ước ao trong mắt tựa như muốn xuyên qua cửa sổ xe.
Vu Cửu thoáng "chậc" một tiếng, này vẫn là lần đầu tiên cảm giác được thuộc tính muôn vàn người mê đắm như vậy của nữ chính - công.
Cửa xe của Kỳ Dụ Văn được quản gia mở ra.

Lúc đang muốn xuống xe thì bên tai đột nhiên nghe được tiếng cửa xe một bên khác, bèn vội xoay người giữ lấy tay cô, đóng cửa xe vào lại một lần nữa: "Đợi lát cô hãy đi xuống."
Vẻ mặt Vu Cửu mù mờ, cổ tay được chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc mà Kỳ Dụ Văn tặng lúc trước làm nổi bật đến độ trắng bóc, mạch máu nơi mu bàn tay nhô lên hơi nhiều, lại không ảnh hưởng đến mỹ cảm một chút nào, ngược lại là có một cảm giác cấm dục.
"Vì sao?"
Kỳ Dụ Văn buông cổ tay Vu Cửu ra, hơi mở miệng nhưng vẫn không muốn giải thích: "Cô đợi chút nữa xuống là được."
"Được thôi."
Kỳ Dụ Văn thoáng quan sát vẻ mặt của Vu Cửu một chút, thấy cô không có ý phản đối gì, mới yên tâm đi xuống xe.
Vu Cửu thấy Kỳ Dụ Văn vòng qua đuôi xe, tiếp tục đi về phía mình bên này, sau đó mở cửa xe ra, một chiếc tay trái liền duỗi đến trước mắt cô.
Vu Cửu giương mắt nhìn cô ấy, người Kỳ Dụ Văn vận váy đầm màu đen ngược sáng, giống một con thiên nga đen cao quý uốn cổ xuống, lặng yên chờ đợi sự coi trọng của người trước mắt.
Hóa ra chuyện Kỳ Dụ Văn làm là ý định này......!Cô cười cười, vịn vào cái tay kia rồi liền xuống xe.
"Kỳ Dụ Văn, cô thật ấu trĩ."
Vu Cửu kề vào bên tai Kỳ Dụ Văn, nói như vậy.
Kỳ Dụ Văn mím môi cười nhạt, không có phản bác.

Dưới ánh mắt nghi hoặc lại cực kỳ hâm mộ của mọi người, Vu Cửu được Kỳ Dụ Văn dắt theo đi vào sảnh chính bữa tiệc rồi.
Bố trí của bữa tiệc cũng không phải kiểu lộ ra mùi tiền nồng đậm đến như vậy theo tưởng tượng của Vu Cửu, ngược lại là khiêm tốn, xa xỉ lại không mất phong cách.

Trong loa âm thanh đang phát nhạc nhẹ nhàng chầm chậm, cũng không khiến người ta cảm thấy bức bối hoặc chán ghét một chút nào.
"Chị Dụ Văn, chị Vu Cửu, hai người tới rồi à!"
Lâm Thiên Song mặc váy màu lam nhạt chầm chậm đi tới, nụ cười hoàn mỹ không có khuyết điểm, dịu dàng động lòng người, bất kể là ai cũng sẽ nhìn thêm vài lần.
Nhưng trong những con người ấy hiển nhiên là không bao gồm Kỳ Dụ Văn và Vu Cửu.
"Thiên Song."
Vu Cửu cũng thoáng chào hỏi một cái với Lâm Thiên Song, nhưng cô cũng chưa quên hình tượng thiết lập của mình trước mặt Lâm Thiên Song, lập tức bày ra dáng vẻ nhút nhát sợ hãi trên mặt, thấy trong ánh mắt Lâm Thiên Song cũng đã chứa vào sự ghen ghét: "Thiên Song à, hôm nay cô thật là đẹp."
Kỳ Dụ Văn cạn lời mà nhìn thoáng qua Vu Cửu, thầm nghĩ người này lại bắt đầu rồi.
Lâm Thiên Song quan sát Vu Cửu với mặt không biến sắc, lòng càng lúc càng trĩu xuống.

Cô ta không muốn thừa nhận rằng mình hôm nay đã bị Vu Cửu áp đảo một mặt.
Diện mạo Vu Cửu đẹp đẽ, khí chất cao quý trời sinh, cho dù che giấu dưới hình tượng cố ý dựng lên.

Người mặc lễ phục tao nhã đứng trong giữa bữa tiệc, phảng phất như cô mới là cái người thiên kim tiểu thư kia, mặc lễ phục chung bộ với Kỳ Dụ Văn, cùng đứng bên nhau, xứng đôi cực kỳ.
"Vu......!chị Vu Cửu cũng rất xinh đẹp."
Tay Vu Cửu lặng lẽ lách ra khỏi từ trong lòng bàn tay Kỳ Dụ Văn, nói thì thầm: "Tôi nhìn thấy chị Thiên Nguyên rồi, tôi đi qua đó một chút."
"Chờ......"
Trước đông đảo mọi người, Kỳ Dụ Văn không thể nào đi lôi lôi kéo kéo với Vu Cửu, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo cô đi về phía Lâm Thiên Nguyên cách đó không xa.
Thấy Vu Cửu đi rồi, tâm trạng Lâm Thiên Song từ nhiều mây chuyển sang nắng đẹp, đôi mắt hơi sáng lên mà nhìn Kỳ Dụ Văn: "Chị Dụ Văn ơi, hôm nay chị thật xinh đẹp."
"Ừm, cảm ơn."
Kỳ Dụ Văn đáp hùa theo mà lòng để đâu đâu, tầm mắt không ngừng nhìn về hướng Vu Cửu cùng Lâm Thiên Nguyên bên ấy.

Vu Cửu đưa lưng về phía cô ấy, không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng lại để cô ấy thấy được rõ rõ ràng ràng nụ cười trên mặt Lâm Thiên Nguyên, hết sức chói mắt.
"Chị Thiên Nguyên ơi, em tới chỗ này của chị tránh đi một chút."
"Rất hoan nghênh, có thể được em coi như một cảng tránh gió, chị rất vinh hạnh."
Lâm Thiên Nguyên dẫn theo Vu Cửu đi đến ghế tựa bên bể bơi: "Lần đầu tiên thấy em diện long trọng như vậy, rất xinh đẹp.

Chị nhớ mang máng đến dáng vẻ mẹ diện lễ phục, vừa rồi thế mà chị nhìn mẹ và em thành một rồi đấy."
"Phải không?"
Vu Cửu cũng không có cảm giác bao lớn đối với người mẹ trong miệng Lâm Thiên Nguyên, nhưng cũng không phản cảm khi bị nói như vậy.

Cô vừa cười, ngồi vào chỗ đối diện Lâm Thiên Nguyên.
"Ừ."
Lâm Thiên Nguyên rất hưởng thụ bầu không khí lặng lẽ ngồi cùng Vu Cửu như vậy.

Dù cho đều không nói chuyện, cũng sẽ cảm thấy an tâm cùng tình thân không thấy từ lâu.
Bầu không khí hài hòa như vậy bị một người phá vỡ, bỗng nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh Vu Cửu, nghiêng đầu thoáng nhìn, thế mà là Lương Dư Kha.
Hôm nay Lương Dư Kha mặc sườn xám, bày ra hoàn toàn dáng người duyên dáng, mắt đào hoa như sợi tơ xinh đẹp, câu lấy lòng người.
"Vu Cửu, đã lâu không gặp."
Vu Cửu yên lặng, thu tầm mắt về: "Cũng không có lâu lắm, khoảng thời gian trước còn gặp qua ở trường."
Lương Dư Kha với vẻ không cần mạng mà tiến đến bên tai Vu Cửu, hơi thở tựa hoa lan: "Cô thật không cho tôi mặt mũi nha.

Tuy rằng đã gặp được lại không có nói chuyện qua, không phải sao? Với tôi mà nói, cũng tức là chưa gặp được."
Vu Cửu vô thức nhìn về phía Kỳ Dụ Văn còn đang bị Lâm Thiên Song dây dưa, quả nhiên, cặp mắt kia dường như muốn trừng xuyên thủng cô và Lương Dư Kha.
Vu Cửu không kiềm được mà thoáng sặc một hơi, đã giơ tay che lại miệng mũi mình đè ép ngay.

"Cô xem ánh mắt Kỳ Dụ Văn nhìn tôi kìa, tôi vẫn là đi đến ngồi bên kia chị Thiên Nguyên vậy."
Vu Cửu đứng lên, đến ngồi vào bên cạnh Lâm Thiên Nguyên, lại nhìn Kỳ Dụ Văn bên kia.

Sắc mặt vẫn rất tệ, sau đó......
Thế mà lại đi qua tới hướng cô rồi!
Ôi đệt!
Vu Cửu thật chột dạ không biết vì sao, đầy khắp đầu óc đều là một chữ "chạy".
Chân Kỳ Dụ Văn dài, cộng thêm nóng lòng, Vu Cửu còn không chưa thực thi hành động thì đã đứng ở bên người rồi, một bàn tay đặt lên lưng ghế, ngón tay khoác ở trên vai Vu Cửu như có như không: "Chị Thiên Nguyên, em mang Vu Cửu đi trước đây."
Lâm Thiên Nguyên chẳng nói gì, bưng ly rượu trước mặt lên, nhấp nhấp.
Lương Dư Kha vẫn luôn giữ nguyên nét cười khoa trương trên mặt của mình, đôi chân dài trắng mịn vắt lên nhau, tựa như một con hồ ly đang nhìn chằm chằm vào vật báu trên tay Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn hơi nhíu mày vẻ khó chịu, tiếp theo khom lưng xuống nhìn Vu Cửu, trong giọng nói thương lượng đã mang lên vài sự năn nỉ le lói tủi thân: "Đi theo tôi không?"
Mùi hương của Kỳ Dụ Văn thường hay xộc vào chóp mũi Vu Cửu, cho tới bây giờ, Vu Cửu đều cảm thấy mùi hương trên người Kỳ Dụ Văn rất dễ ngửi.
Vu Cửu thoáng dựa về sau, rồi hỏi một câu lãng xẹt: "Người trong lòng cô đâu?"
"Đừng nói về người khác, đây là chuyện hai người chúng ta."
Vu Cửu giương mắt nhìn Lâm Thiên Song bên kia, dường như nháy mắt nào đó, đã thấy được sự nham hiểm trên mặt cô ta.

Vu Cửu thoáng giật mình, Lâm Thiên Song đây là muốn mài bén lên rồi?
Còn chưa nghĩ rõ ràng, thì đã bị Kỳ Dụ Văn dắt lấy đưa đi mất.
"Tôi không thích cô ở cùng bọn họ."
"Cái này cô ghen được thì đúng là kì lạ."
"Tôi chính là ghen đấy."
Lúc Vu Cửu sắp dàn bài đánh tới với Kỳ Dụ Văn, thì quản gia đã đi tới bên cạnh Kỳ Dụ Văn: "Cô cả à, buổi tiệc đã bắt đầu, có thể đi qua rồi."
"Được."
Ánh mắt Kỳ Dụ Văn thoáng liếc nhìn, thấy Lương Dư Kha cùng Lâm Thiên Nguyên còn đang nhìn về hướng bên này, cô ấy khẽ vân vê tay Vu Cửu: "Bọn họ còn đang nhìn cô, cô nói xem làm sao đây?"
Vu Cửu cũng đang lặng lẽ để ý Lâm Thiên Song, đã nói một câu: "Thế thì có thể quá nhiều rồi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2.

Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt
3.

Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)
4.

Em Thấy Núi Xanh
=====================================
"?"
Lâm Thiên Song bên kia lại dời tầm mắt đi mất.

Vu Cửu cảm thấy thật vô vị, trở tay giữ lấy tay Kỳ Dụ Văn kéo cô ấy đến trước mặt mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống gò má của cô ấy.
Kỳ Dụ Văn trợn to mắt vẻ kinh ngạc, không biết là dũng khí được ai cho, cô ấy cũng nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn nơi trán Vu Cửu.

Cô ấy cười cười, giơ tay, dùng ngón trỏ chấm nhẹ vào vết dấu môi kia trên trán Vu Cửu.
"Cảm ơn."
Vu Cửu không rõ tại vì sao, cảm ơn cái gì?
Kỳ Dụ Văn lại thoáng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng của người tầng lớp trên kia, giao phó Vu Cửu cho quản gia rồi liền rời đi.
Những người xem náo nhiệt cạnh bên dời tầm mắt đi toàn bộ, không dám nhìn đến nữa.

Áp lực không khí của Kỳ Dụ Văn quá mạnh mẽ, nếu như bị cô ấy nhìn chằm chằm trúng một cái thì tối cũng phải gặp ác mộng, còn phải coi chừng liệu việc làm ăn của công ty có thất bại hay không.
Vu Cửu cau mày, giơ tay chùi chùi cái trán, hỏi quản gia ở bên cạnh: "Trán của tôi có dấu son môi chứ?"
"Có một chút."
"......!chú không đi qua tìm Kỳ Dụ Văn sao?"
"Tôi ở cùng ngài là được, bên phía cô cả có người theo cùng."
Vu Cửu sờ sờ cổ mình, ánh mắt nhìn lướt qua những người xung quanh nhìn đến đây.

Có người ác ý, có người nhìn xem xét, cũng có người thưởng thức.
Những ánh mắt đó, Vu Cửu đều không thích toàn bộ.

Có người, ánh mắt thậm chí khiến cô cảm thấy ghê tởm vì bỉ ổi, thầm nghĩ quản gia ở bên cạnh cũng không tệ, xác suất gặp phải nguy hiểm cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều.
"Tôi muốn đi toa-lét xử lý sạch sẽ dấu môi một chút, chú có thể dẫn tôi đi chứ?"

"Vâng."
Tuy rằng không muốn Vu Cửu xủ lý sạch mất dấu môi, nhưng cũng không thể ngăn cản người ta, chung quy thì......!cho dù là Kỳ Dụ Văn cũng ngăn không được.
Vu Cửu đi theo quản gia đến nhà vệ sinh, nhìn thấy dấu son môi trên trán, suýt nữa thì Vu Cửu ngất đi, cái này mà kêu "có một chút" sao!
Vu Cửu đã lấy một tấm khăn giấy ướt, lau đi thật cẩn thận dấu son môi, cố gắng hết sức không để kem nền trên mặt bị chùi phai đi quá nhiều, nhưng cuối cùng phát hiện là cô đã lo xa, kem nền đánh rất lì, không chút sứt mẻ.
Một người phụ nữ đi ra từ một vách ngăn trong toa-lét, trang phục lộ liễu dung tục, nửa khỏa tròn cũng sắp vuột ra tới rồi.

Vu Cửu cảm thấy hoảng sợ, lập tức dời tầm mắt đi, không hợp phép tắc thì chớ nên nhìn.
Người nọ rõ ràng có ý định đi về phía Vu Cửu.

Một khắc nhìn thấy Vu Cửu kia, thay đổi phương hướng lắc mông đi đến bên cạnh Vu Cửu, lục đồ từ trong túi cầm tay.
Khóe môi Vu Cửu giật giật, cặp mông có tuổi uốn éo, thật xấu hổ.
Người phụ nữ kia đã lấy một thỏi son môi từ trong túi, sau đó thoáng đồ lên với vẻ muôn vàn kiểu phong tình.
Khoảng cách gần như vậy có thể làm Vu Cửu nhìn đến càng thêm rõ ràng.

Dường như người phụ nữ này đã bôi rất nhiều highlight (mỹ phẩm bắt sáng) ở trên người, trang điểm dày đậm cầu kỳ trên mặt, đôi mắt lại còn thêm kim tuyến vào, lông mi giả dài đến mức cũng có thể quạt ra gió cấp 12 luôn rồi......
Sao loại người này có thể xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật của Kỳ Dụ Văn?
Sau khi tô son môi xong, người phụ nữ kia đột nhiên xoay người cười mà nhìn Vu Cửu: "Khóa kéo phía sau chiếc váy của tôi hình như lỏng rồi, cô có thể kéo lên giúp tôi chứ?"
Nói rồi liền đưa lưng về phía Vu Cửu, quả nhiên khóa kéo chưa kéo lên.

Lúc đang định tiện tay giúp kéo lên một cái, thì người phụ nữ kia đã bất chợt xoay người qua lao vào trong lòng Vu Cửu, tiếp theo thì cánh tay Vu Cửu đau nhói một trận.
"Ui —— thứ gì vậy? "
Vu Cửu đẩy người này ra với vẻ cảnh giác, người phụ nữ kia cười mỉa mà nâng tay mình lên, trên móng tay làm đẹp không chỉ có có kim cương pha lê, còn có dây xích, rườm rà phức tạp lại phong phú: "Có thể là móng tay tôi quẹt trúng cô rồi, có bị gì không? Tôi xem thử......"
"Không có gì, tạm biệt."
Không thể ở cùng người khả nghi nguy hiểm quá lâu, đây là điều Vu Cửu đã tính toán xong xuôi trên đường tới, nói xong thì liền nhanh chân đi mất.
Quản gia chờ ngay bên ngoài nhà vệ sinh, Vu Cửu đi được vài bước thì không nhịn được mà hỏi tò mò: "Cái người phụ nữ ăn mặc lộ liễu lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp kia, chú biết là ai chứ?"
Quản gia lập tức liền đã nghĩ tới một người, người nọ cũng coi như là một phần đặc thù ở trong buổi tiệc, tất nhiên ông ấy ấn tượng sâu đậm.

"Người đó tên Phùng Hiểu Nguyệt, cũng học ở đại học Bắc Khai đấy.

Có điều, tôi nghe nói cô gái đó là người của giới chữ cái, hình như còn là M.

Cô Vu à, nhớ phải cách xa cô gái đó một chút nha."
"......" Cái gì mà kêu cách xa cô ta một chút, tôi lại không phải người giới chữ cái.
Vu Cửu hơi ngửa đầu, đôi tay đan chéo nhau, ngón tay đánh vòng nơi tay khuỷu tay tinh tế, bên tai dường như đã nghe thấy giọng nói của Kỳ Dụ Văn.

Chất âm này, rõ ràng là đang cầm mi-crô.
"Sinh nhật mỗi năm của Kỳ Dụ Văn đều làm rầm rộ sôi nổi thế này sao?"
"Đúng vậy, sinh nhật của cô cả...!Nói là sinh nhật, càng là một loại tiệc tùng xã giao kinh doanh hơn, sinh nhật chỉ là một mánh lới thôi."
"Thảo nào......"
Thảo nào Kỳ Dụ Tinh sẽ không làm tiệc sinh nhật, thì ra là không có giá trị trong kinh doanh.
Rất mau, Vu Cửu đã đi đến sân phòng chính buổi tiệc, cô trông về phía Kỳ Dụ Văn bên kia.

Lâm Thiên Song đứng bên cạnh, trước mặt là một người đàn ông độ tuổi không cao lắm.
Lúc Vu Cửu đang muốn thu tầm mắt về, thì Kỳ Dụ Văn đã nhìn lại đây, làm cô muốn tránh cũng không được.

Vu Cửu cảm thấy không ổn, quay đầu định đi toa-lét trốn tránh một lần nữa.
"Vu Cửu."
Lưng Vu Cửu chợt cứng đờ, nhìn về phía Kỳ Dụ Văn bên kia theo kiểu máy móc, vẻ mặt suýt nữa không gồng được, dùng khẩu hình mà hỏi: "Làm gì đấy?"
Kỳ Dụ Văn thoáng ngoắc tay về phía cô: "Lại đây."
"Không muốn."
Vu Cửu nhìn thoáng qua mọi người, nhanh chóng đi mất.
Kỳ Dụ Văn không cảm thấy lúng túng, trên mặt tỉnh rụi, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn theo Vu Cửu dần dần đi xa, sau đó trốn đến một chỗ mà cô ấy nhìn không thấy.
Quỷ ấu trĩ.
Lâm Hoa Nguyên vẫn luôn chú ý Vu Cửu vừa rồi tạt ngang qua, hỏi: "Đó chính là bạn gái của con à."
"Vâng."
Lâm Hoa Nguyên trông như suy tư gì, cảm thấy Vu Cửu rất quen mắt, không chỉ là giống Lâm Thiên Song thôi, còn giống một người đã muốn mơ hồ từ trong trí nhớ của ông ta.

Nhưng cụ thể là ai, thì làm thế nào ông ta cũng không nhớ ra được.
Lúc đang sa vào suy tư, thì Kỳ Dụ Văn đụng đụng vào cánh tay của ông ta: "Bố à."
Lâm Hoa Nguyên hồi tâm, hỏi nghiêm túc: "Thật sự thích cô gái đó? Muốn kết hôn sao? Mẹ con đồng ý chứ?"

Đôi mắt Kỳ Dụ Văn dần dần sa sầm, sự thật tàn khốc nện mấy cái ở ngực cô ấy, chỉ đã trả lời câu hỏi thứ nhất của Lâm Hoa Nguyên: "Thích."
Lâm Hoa Nguyên thoáng cầm một ly rượu vang đỏ từ bên cạnh, câu hỏi đã (trả lời) hiển nhiên ra đó, ông ta bèn không có hỏi nữa, chuyển sang đi hỏi Lâm Thiên Song bên cạnh Kỳ Dụ Văn: "Gần đây học tập ở công ty chị được thế nào?"
Lâm Thiên Song ngoan ngoãn mà nói: "Rất thuận lợi ạ, thu hoạch được không ít."
"Cũng có thể đi tập đoàn họ Kỳ học hỏi với chị Dụ Văn của con, từ nhỏ thì chị con đã tốt với con, cũng sẽ không keo kiệt mà dạy con đâu."
Lâm Thiên Song thoáng nhìn Kỳ Dụ Văn một cái, thấy người kia cũng chẳng thèm nhìn mình, sau đó thoáng mím môi vẻ tủi thân.
Mày Lâm Hoa Nguyên chợt nhíu lại: "Dụ Văn, con thái độ gì đấy? Đây là em gái con."
Lúc này Kỳ Dụ Văn mới nhàn nhạt mà nói: "Con biết."
Lâm Hoa Nguyên vẫn có hơi bất mãn, nhưng là ông ta không có năng lực cùng tư cách đi dạy dỗ Kỳ Dụ Văn, chỉ có thể đi vỗ về Lâm Thiên Song.
Giờ phút này, Kỳ Dụ Văn đột nhiên nhớ tới đánh giá của Kỳ Dụ Tinh đối với Lâm Thiên Song: Trà xanh, bông sen trắng được mùa nở rộ......
——
Vu Cửu ngồi ở một chỗ ẩn náu, chỗ đó toàn là món tráng miệng.

Người tới buổi tiệc này đều là để bàn chuyện làm ăn, tất nhiên không có bao nhiêu người ở bên này.
"Thật nhàm chán, khi nào kết thúc?"
Quản gia nói: "Nếu mệt rồi thì trên lầu có sắp sẵn phòng nghỉ ngơi, cô Vu có thể đi lên nghỉ."
"Còn có loại chuyện tốt này à?"
Vu Cửu vừa định đi lên, thì bụng liền thoáng kêu vài tiếng ục ục.

Cô ngồi xuống một lần nữa, đã duỗi tay lấy một món tráng miệng bỏ vào miệng ăn.

Cô có bệnh dạ dày, không thể để đói bụng.
Lúc này, di động của quản gia đã nhận được một tin nhắn, là từ Kỳ Tử Đồng gửi tới.

Sau khi xem tin nhắn xong thì cất di động về, nói với Vu Cửu: "Cô Vu à, bà chủ tìm tôi có việc, để tôi bảo người khác lại đây ở cạnh ngài."
"Được."
Vu Cửu đáp mà lòng để nơi đâu.

Chưa được vài phút, một vệ sĩ đã qua đây thay ca cho quản gia, quản gia liền yên tâm mà đi rồi.
Quản gia mới đi không đến vài phút, hai cô gái dắt tay nhau xuất hiện bên cạnh Vu Cửu.

Bọn họ lấy tráng miệng ăn với vẻ rất bình thường, rất bình tĩnh, chỉ thỉnh thoảng thảo luận về mùi vị món tráng miệng trong tay.
"Chào cô, sao cô ngồi ở chỗ này một mình thế?"
Vu Cửu nghiêng đầu nhìn đến, tướng mạo hai cô gái kia thanh tú xinh đẹp, phỏng chừng là thiên kim tiểu thư thật sự rồi đây.
"Tôi thích ở đâu đó một mình."
"Ồ, như vậy à.

Có nếm thử món tráng miệng này hay không? Món tráng miệng đấy trong tay cô là cái có vị sầu riêng, không tin cô ngửi thử."
"Vị sầu riêng?"
Vu Cửu để sát vào ngửi một chút, một mùi sầu riêng xộc lên tận trán, câm nín.

Vu Cửu ghét sầu riêng đã lập tức vứt món tráng miệng trong tay.
Cô gái kia chìa chìa món tráng miệng trong tay, hỏi với vẻ nhiệt tình: "Có muốn nếm thử cái này không?"
Cho dù hai cô gái này thoạt trông rất bình thường, nhưng Vu Cửu vẫn rất thận trọng: "Không đâu, tôi ăn không vô, xin lỗi, tôi đi trước đây."
Vu Cửu đứng dậy, đã cố tình chú ý biểu cảm của cô gái kia một chút, quả nhiên đã thấy được cảm xúc mặt xấu.
Vu Cửu cười lạnh lùng, đúng là Diêm Vương gia thêu túi tiền, đầu óc quỷ quyệt còn định giở trò.
"Giờ cô đi về liền sao? Tôi cũng định đi về, chúng ta cùng nhau đi đi."
"Thật ngại quá."
Vu Cửu cự tuyệt với vẻ tươi cười chỉ có ngoài mặt, duỗi ngón tay vào trong nơi tóc, xoa xoa chân tóc.

Vẻ thuần khiết ngây thơ vừa rồi tan biến mất tăm mất dạng, trong động tác cùng ánh mắt đã được lấp đầy bởi vẻ yêu ma quỷ quái của lưu manh côn đồ.
Vu Cửu duỗi tay, chỉ chỉ vào món tráng miệng còn đang cầm trên tay cô, tóm tay của vệ sĩ bên cạnh lên, bôi kem bơ vào trên ngón tay anh ta.

Dưới ánh mắt hoang mang của anh ta, ngón tay chọc mạnh vào trong lỗ mũi của cô gái trẻ đối diện!
"Á —— cô làm gì vậy?!"
Vệ sĩ: "???"
Cô gái kia sợ tới mức đã lùi về sau một bước, món trang điểm trong tay rớt lăn xuống đất, đôi tay che lấy cái mũi, cô gái bên cạnh mau chóng đưa qua một tờ khăn giấy đến.
"Cô!"
Cô gái kia định tính sổ với Vu Cửu, còn chưa đụng tới cô thì vệ sĩ đã dùng sức tóm giữ tay cô ta.
"Tôi còn bận đây, không tầm xàm với cô nhá."
Vu Cửu xoay người rời đi.

Trên cái mũi cô gái kia còn dính kem bơ, thoạt nhìn khôi hài buồn cười, người vệ sĩ nói: "Nếu như không muốn làm mất lòng sếp Kỳ, thì mong ngài hãy tự trọng."
Vu Cửu cúi đầu thoáng nhìn ngón tay của vệ sĩ, nói: "Anh không lau tay chút sao?"
Vệ sĩ như tỉnh cơn mê, móc ra một bịch khăn giấy ướt từ trong túi, cẩn thận tỉ mỉ chùi ngón tay sạch sẽ.
"Dẫn tôi đến phòng nghỉ đi, nơi này nguy hiểm quá rồi, sợ hãi."
Lúc này Kỳ Dụ Văn không ở đây, vệ sĩ cũng dám nói đùa với Vu Cửu: "Cô gái kia cũng sắp bị dọa chết rồi, chắc cô ta không ngờ được rằng đã đụng phải gốc cứng."
Vu Cửu chính là người mà ngay cả Kỳ Dụ Văn cũng không trêu vào nổi, cô gái kia thật sự là liều lĩnh.
"Hừ, hiện giờ tôi đúng là Bầu trời quang đãng không một gợn mây, nhưng chỉ thật là mặt trời (*) cạn lời.

Này là thứ vô sỉ gì, đúng là nực cười.

Chỉ với sự thiểu năng bại não của đầu óc chứa đầy phân kia, lại còn múa may tới đến trước mặt tôi, thật sự cho rằng tôi là đứa dễ chọc à?"
(*) Ở đây là nyima (尼玛) theo tiếng Tây Tạng là tên gọi tôn kính dành cho mặt trời, cũng là một cách nói đồng âm của cmn theo ngôn ngữ mạng.


(tổng hợp từ baidu và sogou)
Vệ sĩ thoáng cười, nghe Vu Cửu chửi người ta đúng là một chuyện thật sảng khoái.
Vu Cửu trở về đến nơi an toàn thì thoáng thở ra nhẹ nhõm, lập tức bổ nhào đến trên giường mềm êm ái: "Không trúng chiêu, có điều một cửa ải này thế mà đơn giản như vậy......"
Cùng lúc đó, một người phụ nữ trang điểm đẹp đẽ cầu kỳ đã cúp điện thoại, tưởng tượng trong đầu những vụn vặt cảnh tượng bạo lực lại 18+, chỉ là nỗi cô quạnh khó mà coi nhẹ truyền đến từ nơi nào đó, vì tưởng tượng trong đầu mà lầy lội.
"Thật đáng tiếc, đêm nay không thể chơi rồi."
Chiếc lọ nhỏ vẫn luôn tóm trong lòng bàn tay bị cô ả vặn ra, đổ tùy ý vào một ly rượu vang đỏ: "Sẽ có cơ hội thôi."
——
"Cô cả à, cô Vu đi phòng nghỉ ngơi trên lầu rồi."
Nói rồi đưa cho Kỳ Dụ Văn một tấm thẻ phòng.
Kỳ Dụ Văn khẽ gật đầu, cất thẻ phòng ở trong lòng bàn tay: "Biết rồi."
Lương Dư Kha đi ngang qua, giữa tình cờ đã nghe được lời của Kỳ Dụ Văn, bèn dừng chân lại: "Vu Cửu đi nghỉ rồi sao? Ở phòng nào? Vừa lúc tôi......"
"Có phải cô quan tâm bạn gái của tôi quá mức rồi hay không?"
Lương Dư Kha nhẹ nhàng lắc lư rượu vang đỏ trên tay, nói: "Chỉ là hỏi một câu mà thôi, Dụ Văn à, cô không cần căng thẳng như vậy chớ."
"Bạn gái của mình thì đương nhiên sẽ căng thẳng một tí, sợ số phòng bị người khác biết được, sẽ có người thâm hiểm khó lường tiếp cận cô ấy."
Lương Dư Kha hơi thoáng cúi đầu, ánh mắt như nước khi nhìn thẳng vào Lâm Thiên Song, người thấp hơn một tí so với mình, dịu dàng hỏi: "Thiên Song, có phải lâu lắm rồi chúng ta chưa tán gẫu không?"
"Đúng vậy, sau khi về nước thì chúng ta đã không có gặp mặt qua, đây vẫn là lần đầu tiên."
Không thể không nói, Lâm Thiên Song là một cô gái có lòng tham lại lăng nhăng, nhìn thấy Lương Dư Kha với phong thái yểu điệu thướt tha như vậy, nhịp tim lại tăng nhanh ngăn không được.
Kỳ Dụ Văn khe khẽ lắc đầu, rất khó hiểu rằng vì sao lúc trước lại phải lòng Lâm Thiên Song.
Khi thoát ra khỏi bộ lọc tình yêu mà nhìn Lâm Thiên Song, phát hiện chỗ nào chỗ nấy của cô ta đều là cái mình không thích.
Ai đến cũng không cự tuyệt, trà xanh sen trắng......
Kỳ Dụ Văn tiện tay cầm lấy một ly rượu vang đỏ, uống một hơi cạn sạch: "Hai người tán gẫu đi, tôi đi toa-lét."
Lâm Thiên Song bỗng thoáng giật mình, thầm nghĩ rằng liệu có phải Kỳ Dụ Văn ghen rồi hay không? Giữa Lương Dư Kha với Kỳ Dụ Văn, cô ta xác định là chọn người sau, bèn vội vàng nói với Lương Dư Kha: "Ngại quá chị Dư Kha à, em đi trước đây."
"Đi đi."
Lâm Thiên Song đuổi theo Kỳ Dụ Văn: "Chị Dụ Văn ơi, em không phải......"
Kỳ Dụ Văn cười cười xa cách: "Em không cần giải thích quá nhiều với chị, em thích Lương Dư Kha chị cũng sẽ không phản đối đâu."
"Em không thích chị ấy, người em thích là chị!"
Kỳ Dụ Văn dừng bước chân, mây đen giăng đầy trên mặt.
Nếu là khi trước, cô ấy nghe được lời bày tỏ của Lâm Thiên Song thì chắc chắn là vui sướng hết sức, bây giờ thì lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Lâm Thiên Song đây là có ý gì?
Kỳ Dụ Văn thoáng xoay một hướng khác, chỉ muốn bỏ lại Lâm Thiên Song phía sau.
Lâm Thiên Song theo sát đằng sau Kỳ Dụ Văn, dẫu có gọi cô ấy thế nào cũng không nhận được lời đáp.
Trong lúc nóng ruột, cô ta móc ra thứ giấu ở nơi thắt lưng, đặt ở đầu ngón tay, vươn tay ra nắm lấy cổ tay Kỳ Dụ Văn.

Đau nhói giống như bị muỗi đốt xuất hiện ở nơi cổ tay, Kỳ Dụ Văn lập tức hất tay Lâm Thiên Song ra, nâng tay nhìn kiểm tra cổ tay mình.
Có một chấm đỏ.
"Thứ gì vậy?"
Lâm Thiên Song nắm chặt lấy tay Kỳ Dụ Văn một lần nữa, nói cố chấp: "Chị Dụ Văn, là chị thích em mà......"
Cơ thể đang nhũn ra với tốc độ rất nhanh.

Kỳ Dụ Văn cắn răng, mạch máu nơi cổ nhô lên, viền mắt đã đỏ khắp hết cả: "Thiên Song, đừng có làm chuyện khiến bản thân em hối hận, buông tay ngay lập tức, bằng không tự gánh lấy hậu quả."
"Em không buông......"
Kỳ Dụ Văn hạ quyết tâm tàn nhẫn, cố dùng hết sức vỗ vào dưới gáy Lâm Thiên Song, ngay sau đó, người liền ngất xỉu trước mặt cô ấy.
Kỳ Dụ Văn không rảnh lo đến cô ta, mau chóng liên hệ quản gia.

Hiện tại bên ngoài toàn là khách khứa, nếu bây giờ cô ấy dùng dáng vẻ thế này đi ra ngoài thì nhất định sẽ rước lấy rất nhiều phiền toái......
Cô ấy thoáng cắn răng rồi hạ quyết tâm, liền bước chân loạng choạng đi về phía nơi bản thân có cảm giác an toàn.

Cô ấy không muốn những người khác nhìn thấy cái dáng vẻ hiện tại này của cô ấy.
Nơi đi đến là thang máy, phòng chỉ ở lầu hai, đã được Kỳ Dụ Văn tìm đến liền rất mau.

Cô ấy dùng thẻ phòng mở cửa phòng ra, trong lúc mơ hồ, nhìn thấy Vu Cửu đeo tai nghe ngồi ở trên giường.
Kỳ Dụ Văn phảng phất như đã thấy được thuốc giải độc của mình, cô ấy trở tay đóng cửa lại: "Vu Cửu......"
Vu Cửu đang chơi game âm nhạc, hoàn toàn không biết một người nguy hiểm đang tới gần, mãi đến khi chiếc giường mềm mại trũng xuống, một mùi hương cô quen thuộc trộn lẫn với mùi rượu nhàn nhạt xộc vào chóp mũi.
"Kỳ Dụ Văn?"
Kỳ Dụ Văn nhắm mắt lại nằm ở trên giường, thân thể cuộn lại thành một cục, trong miệng phát ra tiếng th ở dốc kiềm nén từng hồi từng đợt: "Vu Cửu, trói tôi lại, đừng báo cảnh sát đừng gọi 120 (cấp cứu), chờ Kim Vũ tới."
Một sợi dây trong đại não của Vu Cửu đứt phựt ra, thoáng đi qua dò xét tình hình của Kỳ Dụ Văn, chỉ thấy trên mặt cô ấy là sự ửng đỏ khác thường......
"Tôi trói cô làm gì?! Quản gia đâu?"
Lúc này, quản gia nhận được tin nhắn Kỳ Dụ Văn, đang đứng ở cửa, ông ấy đã nghe lại cái tin nhắn âm thanh kia một lượt nữa: Đừng để bất cứ ai đi lên, mau nhanh tìm Kim Vũ tới đây.
Quản gia nghĩ thầm, ý Kỳ Dụ Văn là để Vu Cửu giải quyết dược tính của mình trước sao?
Đoán chừng là đúng rồi, ông ấy bèn khóa trái cửa phòng: "Mấy người các anh canh giữ ở lầu hai, đừng để bất cứ ai khác đi lên."
"Vâng."

Tác giả có lời muốn nói:
Chị Lý dậy tiểu đêm, (*) nhấp chuột vào thưởng thức hiện trường bỏ thuốc cỡ lớn cùng quản gia.
(*) Nguyên gốc là 起夜急李姐, là cụm đồng âm của 企业级理解: Hiểu biết ở cấp độ doanh nghiệp.

Câu nguyên gốc chị Lý... có vẻ khá vô nghĩa, nhưng đây là một cách nói hài hước của cụm sau như đã đề cập.

Hiểu biết ở cấp độ doanh nghiệp ở đây thường được sử dụng để pha trò, mỉa mai cho việc giải thích phóng đại đến độ vô lý, để lộ sự vô nghĩa của ai đó.

(tổng hợp)
Đố vui không có thưởng: Ở hiện trường có bao nhiêu thuốc?
Chương sau, tôi cảm thấy chừng mực không lớn, nhưng không chơi nổi với Tấn Giang, nhất định vẫn có khả năng bị khóa, tôi nói trước một chút.......