Khi Kỳ Dụ Văn đến ký túc xá của Vu Cửu, thì Vu Cửu đang ôm Lăng Thập ngủ đến thật say.
Kỳ Dụ Văn nhẹ bước chân, sợ quấy nhiễu đến hai người kia.
Cơ thể Vu Cửu khó chịu, cộng thêm vốn dĩ buồn ngủ trăm phần trăm.
Người còn lại thì đã học hành một ngày, thể xác và tinh thần đều mệt.
Kỳ Dụ Văn đi vào ký túc xá, mở đèn lên, hai người kia đều không tí phản ứng nào.
Quản gia đứng ở phía sau Kỳ Dụ Văn, thoáng lặng lẽ bật ngáp một cái, hỏi khẽ giọng: "Cô cả ơi, bây giờ làm sao đây?"
Kỳ Dụ Văn hơi im lìm, nhìn hai chị em bên kia.
Lăng Thập rúc thành một cục nho nhỏ, tựa sát vào trong lòng Vu Cửu.
Vu Cửu lót cằm ở trên đầu cô bé, một bàn tay vòng lấy eo cô bé, một cái tay khác thì ôm lưng của cô bé.
Đây là một cái tư thế vô cùng thân mật, cũng rất có cảm giác an toàn.
Đáy lòng Kỳ Dụ Văn nảy lên sự ghen tuông không kiềm nổi, cắn môi đứng ở bên giường ngẩn người hết một hồi thật lâu, tầm mắt mới tập trung lần nữa.
"Tôi mang Vu Cửu đi.
Chú Đường à, chú để lại một tờ ghi chú cho em gái của Vu Cửu, kẻo cô bé lo lắng."
"Vâng, thưa cô cả."
Kỳ Dụ Văn xốc tấm chăn mỏng kia ra, cẩn thận từng li từng tí mà lấy cánh tay vòng ở trên người Lăng Thập kia của Vu Cửu ra, lại nhẹ nhàng bế cô lên.
Suốt quá trình, Vu Cửu không có phản ứng chút nào.
Lúc này quản gia cũng đã viết ghi chú xong, đi theo phía sau Kỳ Dụ Văn rồi tắt đèn, khóa cửa, rời đi theo cô ấy.
Nhìn bóng dáng hai người kia, quản gia cười cười bất đắc dĩ, đây vẫn là lần đầu tiên thấy Kỳ Dụ Văn dính lấy một người như vậy.
Tòa nhà này là nơi toàn nghiên cứu sinh tiến sĩ ở, họ là những người thường hay cần phải thức đêm ở phòng thí nghiệm, nên đã có không ít người nhìn thấy một cảnh tượng như phim thần tượng thế này:
Vu Cửu - cô bé đàn em xinh đẹp được khen chê lẫn lộn trong trường, bị một cô gái trông thành thục trưởng thành, tướng mạo cực kỳ đẹp đẽ tinh tế, bế rời đi lúc nửa đêm.
Một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của Vu Cửu rũ ở bên người, đầu vùi ở trước ngực Kỳ Dụ Văn, dáng vẻ hoàn toàn là một cô bạn gái nhỏ dịu dàng đáng yêu.
Trên mặt Kỳ Dụ Văn dường như có tựa như không mà mang theo ý cười, thường hay cúi đầu nhìn Vu Cửu một cái.
Lúc ấy, khóe môi mới giương lên được một nụ cười rõ ràng.
Ở thời điểm như thế này, một cô gái mặc đồ ngủ bị bế đi, vốn là một chuyện thật kỳ dị kinh khủng, nhưng xảy ra ở nơi hai người đây thì chỉ cảm thấy tươi đẹp cùng xứng đôi.
Có người hóng hớt tìm được một góc độ rất đẹp chụp lại tấm ảnh, thêm bộ lọc vào rồi loan truyền tới diễn đàn trường.
Đầu năm ngoái thì Vu Cửu có hình bị chụp phải khi lấn quấn với một người ở trường, cũng là bắt đầu từ khi đó, liền đã có suy đoán nói Vu Cửu được bao nuôi.
Nhưng về sau, toàn bộ những ảnh chụp đó biến mất ở trên mạng, không nghĩ tới lại lần nữa bị chụp được vào hôm nay.
Có điều, không ai cảm thấy là cô được bao nuôi, đều cảm thấy rằng cô đã yêu đương.
Buổi sáng.
Ý thức của Vu Cửu dần tỉnh, liền phát hiện chiếc giường dưới người mình hết sức mềm mại, vừa mới mở mắt ra thì chính là gương mặt kia của Kỳ Dụ Văn gần trong gang tấc.
"Ôi móa!"
Kỳ Dụ Văn còn đang ngủ, gần như đang bắt chước theo tư thế Vu Cửu ôm Lăng Thập.
Hai người cùng dán sát vào nhau, mùi hương dễ ngửi trên người xộc vào chóp mũi Vu Cửu, suýt chút nữa đã khiến tâm trí của cô lạc lối.
Vu Cửu chui ra khỏi lòng cô ấy giống một cái cá chạch lanh lẹ, duỗi ngón trỏ cùng ngón giữa ra nắm lấy chiếc mũi của Kỳ Dụ Văn, còn không quên bịt lại miệng cô ấy.
"Ưm ——"
Kỳ Dụ Văn bỗng nhiên mở to mắt, vừa mở mắt một cái thì chính là gương mặt dữ tợn lại hứng thú một cách xấu xa kia của Vu Cửu, bèn vội dùng sức kéo tay cô ra.
"Cô đang làm cái gì?"
Vu Cửu gập chân mình lại, đá Kỳ Dụ Văn ra, tóm chăn lên trùm lại đầu cô ấy: "Cô hỏi tôi làm cái gì à? Ruồi nhặng kiếm mật, cô giả bộ làm ong với tôi đấy à?"
Kỳ Dụ Văn hơi kéo giật chăn xuống, khép hai mắt lại một lần nữa, hàng mày thanh tú đẹp đẽ chợt nhíu hơi hơi, giọng nói của cô ấy sáng sớm mềm yếu không ít so với lúc thường: "Tôi ngủ thêm hồi nữa, còn sớm."
"Sao cô còn có thể ngủ được hả? Vì sao tôi lại ở chỗ này? Không phải hơn nửa đêm cô lại mang tôi từ trường học đi đấy chứ? Ôi trời ơi, liệu có người thấy được rồi không, đừng bảo tôi sẽ lại mất hết mặt mũi ở trường đấy chứ?"
Đầy ắp trong đầu Vu Cửu toàn là chuyện đồn đãi bao nuôi lại sắp xuất hiện.
Tuy rằng cái này đối với cô mà nói thì không coi là cái chuyện mất mặt gì, nhưng sẽ luôn dẫn đến phiền phức cho cô.
Hiện tại, Lăng Thập còn tập huấn ở đại học Bắc Khai, cũng không ít người biết cô là chị gái của Lăng Thập, điều Vu Cửu lo lắng nhất chính là sẽ ảnh hưởng đến em ấy.
Học sinh giỏi, học tập tốt thì tính cách thanh cao lắm, tính tình Lăng Thập thì nhu nhược, cũng không biết liệu họ có thể nói những gì ở trước mặt Lăng Thập hay không.
"Hiện tại toàn nói với bên ngoài rằng cô là bạn gái tôi, lại không phải mối quan hệ không thể bày ra trước mặt người khác, vì sao lại mất hết mặt mũi."
Kỳ Dụ Văn không hiểu.
Tay Vu Cửu thoáng véo ở bên hông Kỳ Dụ Văn một chút: "Cô bớt lèo nhèo lải nhải ở chỗ này, mau nhanh buông tôi ra, tôi phải rời giường đi đến lớp rồi, tôi cmn phiền chết được."
Kỳ Dụ Văn đau đến mức hơi nhíu mày, qua hết mãi hồi lâu mới dụi mắt, lật người dậy ngồi ở đầu giường, đưa một cái lưng thẳng tắp mảnh khảnh về phía Vu Cửu: "Rời giường ăn bữa sáng đi."
"......"
Vu Cửu từ trên giường đi xuống, Kỳ Dụ Văn là thời tiết mùa thu sao? Cũng khiến cô tỉnh như sáo rồi (*), sao lại có người hơn nửa đêm hốt người từ trong trường trở về?
(*) Cuối thu 秋高气爽 là một cụm từ, có nghĩa là thời tiết/bầu trời mùa thu trong trẻo và tươi mát (theo hanzii.net và baidu) Ở đây tác giả tách nửa ra như một cách chơi chữ, nên cũng đành dịch ngắt ra như vậy, cộng thêm dịch theo ý suy đoán chủ quan của editor, có thể không chính xác.
"Cái người âm phủ gì đây? Thật không hổ là người chết."
Kỳ Dụ Văn quay đầu lại nhìn cô, lúc này cô ấy mới nhận ra được, Vu Cửu rất thích kêu cô ấy là người chết......
Vu Cửu cố ý lên diễn đàn coi thử có tin tức về mình hay không, quả nhiên theo dự đoán, trải kín đầy rẫy trên đó đều là hình chụp cô và Kỳ Dụ Văn tối hôm qua.
Ở trong ảnh chụp, Vu Cửu chú ý tới vẻ mặt dịu dàng kia của Kỳ Dụ Văn, mày không khỏi nhíu chặt.
Vu Cửu ngẩng đầu lên, hít sâu từng chút một.
Kỳ Dụ Văn hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"
Vu Cửu hơi hơi nghiêng đầu một cái, thoáng liếc xéo cô ấy, lại thu tầm mắt về, giạng chân ra: "Sắp sinh rồi, đau bụng đẻ, phương pháp hít thở Lamaze (*), không biết sao?"
(*) Là phương pháp sinh không đau nhờ được chuẩn bị tinh thần trước.
Học cách bình tĩnh đón nhận các dấu hiệu, bằng cách hiểu được các bước sản phụ phải trải qua khi sinh và cơ chế của cơn đau, qua đó giúp hạn chế sự sợ hãi và cảm giác lo âu.
(theo bobby.com.vn)
Kỳ Dụ Văn: "......"
Cô ấy có nên biết không?
"Cô rất muốn có một đứa con sao?"
"Tôi không muốn, thân thể này của tôi mà sinh con, không phải tôi chết thì chính là đứa bé không còn."
Kỳ Dụ Văn hơi nghiêng đầu, cảm thấy rất có lý, nghĩ rằng sau này vẫn là cô ấy sinh đi.
Vu Cửu mang dép lê vào, về đến phòng mình đánh răng rửa mặt.
Nhìn mặt mình trước gương, không khỏi nhớ tới cái cô Lâm Thiên Song trông rất giống mình kia.
Cho nên......!Rốt cuộc khi nào người trong lòng Kỳ Dụ Văn trở về?
Rốt cuộc liệu có ổn được hay không?
——
Sáng sớm, nhà họ Lâm.
Lâm Thiên Nguyên ăn xong bữa sáng thì buông dao nĩa xuống, rồi cầm một chiếc khăn tay nhẹ nhàng chùi lau miệng mình, hỏi trong lơ đãng: "Dì Lăng à, nghỉ hè rồi tiểu Song không về sao?"
Lăng Nguyệt hơi ngẩn người, cười nói: "Trở về làm gì?"
"Nghỉ hè ở nước M dài như vậy, còn không bằng trở về đi theo con học tập một ít sự vụ công ty, dù sao so ra lẻ loi không thân thích bạn bè ở nước M thì vẫn được tốt hơn"
Lăng Nguyệt thoáng giật nảy trong lòng.
Đi theo Lâm Thiên Nguyên học tập sự vụ công ty quả thật là một điều kiện rất hấp dẫn bà ta, bà ta không hy vọng sau này con gái bà ta là một phụ nữ chỉ có thể ỷ lại vào người khác.
Chỉ là......!Bà ta thoáng nhìn Lâm Hoa Khôn qua khóe mắt, người vẫn luôn im lặng không lên tiếng ở kế bên.
Lâm Hoa Khôn hơi ho khẽ, tầm mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta, chỉ nghe ông ta nói: "Thiên Nguyên nói rất đúng, tuy rằng con bé còn nhỏ tuổi, nhưng là loại chuyện học tập này không tính toán sớm muộn gì, bảo con bé trở về cũng tốt."
Lâm Hoa Khôn cũng nói như vậy rồi, lúc này Lăng Nguyệt mới dám đồng ý với đề nghị của Lâm Thiên Nguyên.
"Vậy cứ bảo con bé trở về, có điều......!Thiên Nguyên à, dì làm phiền con một chuyện, nhất định phải canh chừng con bé kỹ, đừng cho phép con bé đi lại quá gần gũi với người không nên tiếp xúc."
Người Lăng Nguyệt ám chỉ là ai, Lâm Thiên Nguyên rõ rành rành trong lòng, vẫn cười đến ngây thơ vô hại như cũ: "Vâng, ngài yên tâm."
Ở nước M, Lâm Thiên Song biết được có thể về nước thì lập tức đã mua vé máy bay về nước lúc rạng sáng tinh mơ.
Lần trước về nước, cô ta cũng chẳng nói được mấy câu với Kỳ Dụ Văn, tính cho tròn thì chẳng khác nào hoàn toàn không có tiếp xúc.
Hiện tại, có thể quang minh chính đại về nước mấy tháng, cô ta đã nóng lòng mong muốn gặp được Kỳ Dụ Văn rồi.
Trước lúc lên máy bay, Lâm Thiên Song đã gọi điện thoại cho Kỳ Dụ Văn.
Trước kia khi cô ta gọi điện thoại, Kỳ Dụ Văn đều sẽ không tiếp, rồi thật lâu sau đó mới báo qua loa một câu ở WeChat: Vừa rồi bận.
Thời gian dài lâu, rồi số lần nhiều lên, Lâm Thiên Song dần dần mất đi lòng tin.
Từ nhỏ đến lớn, đều là Kỳ Dụ Văn cưng chiều cô ta vô điều kiện, từ trước đến nay cô ta không làm được chuyện mặt nóng dán lên mông lạnh (đối xử nhiệt tình, nhận lại hờ hững).
Sau vài tháng, Lâm Thiên Song lại gọi điện thoại cho Kỳ Dụ Văn lần nữa.
Không bất ngờ chút nào, cuộc điện thoại đầu tiên cũng không được tiếp lên.
Cô ta kiên trì không từ bỏ, gọi liên tục đến mấy cuộc, rốt cuộc thì Kỳ Dụ Văn đã bắt máy.
......
Trong nước.
Hiện tại là buổi chiều, Vu Cửu không có lớp.
Hồi sáng, cô đã biết được chuyện Lâm Thiên Song sắp về nước từ chỗ Lâm Thiên Nguyên, liền bắt đầu đặc biệt chú ý đối với Kỳ Dụ Văn, lần đầu tiên chạy bám theo đến tập đoàn họ Kỳ.
Ở trong văn phòng, bầu không khí yên lặng xuống, tiếng chuông di động của Kỳ Dụ Văn thoáng vang lên một tiếng, đã khiến cho Vu Cửu chú ý.
Kỳ Dụ Văn nhìn thoáng qua thông báo cuộc gọi đến, một thoáng thất thần, rồi vẫn không để ý tới.
Một lát sau nữa, tiếng chuông di động ngừng lại, vài giây sau, lại vang lên lần nữa, Kỳ Dụ Văn dứt khoát bật tắt tiếng điện thoại, rồi đặt ở một bên.
Vu Cửu nhấp môi cười thầm, hỏi với không có ý tốt: "Là ai gọi điện thoại cho cô chủ chúng ta ha?"
Kỳ Dụ Văn ngẩng đầu nhìn cô, sự quan tâm bất chợt của Vu Cửu làm cô ấy cảm thấy kỳ quặc: "Không ai hết."
"Màn hình di động của cô cứ sáng lên mãi, xác định là không tiếp à? Đừng bảo là cô bồ nhí nào của cô nhé?"
"Cô đang nói bậy gì đó?"
Vu Cửu vuốt cái mũi của mình, Kỳ Dụ Văn cái người này không có ưu điểm gì, nhưng cái điểm giữ mình trong sạch này thì lại hoàn toàn không bới móc được, cũng không phải không có lý khi vẫn luôn bị người ta nói là lạnh nhạt (tình d*c).
Vu Cửu đứng dậy từ trên sofa, lại gần từng bước một trong tầm mắt quái dị của Kỳ Dụ Văn, chỉ thấy Vu Cửu chống đôi tay ở trên bàn, đột nhiên khom lưng xem di động của Kỳ Dụ Văn.
"Thiên Song? Ây chà, này còn không phải là người trong lòng í sao? Sao ngay cả điện thoại của người í cũng không tiếp, quả nhiên cô là một người phụ nữ chết tiệt có mới nới cũ."
"Tôi có nói không tiếp sao?"
Kỳ Dụ Văn, con người này không chịu được Vu Cửu kích cô ấy, cô ấy quyết đoán tiếp điện thoại lên, còn chưa kịp nói "Alô" ra miệng, liền nghe thấy lời nói phấn khích không kiềm chế nổi kia của Lâm Thiên Song: "Chị Dụ Văn ơi, em sắp về nước gặp chị rồi."
Kỳ Dụ Văn ngây ngẩn cả người, không có hoàn hồn thật lâu, khúc sau Lâm Thiên Song đã nói gì thì cô ấy hoàn toàn không nghe được.
Vu Cửu hết sức vừa lòng với cái phản ứng này của Kỳ Dụ Văn, xoay người ngồi vào sofa trở lại, bắt đầu suy nghĩ lập kế hoạch sau này.
Đối lập là sự chênh lệch có thể thể hiện ra nhất, chỉ cần điên cuồng tìm đường chết ở trước mặt người trong lòng tốt đẹp kia, thì cô cũng không tin không dập tan trái tim rục rịch manh động kia của Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn đã cúp điện thoại không biết từ khi nào, Vu Cửu nói: "Cô chủ, tôi đi ra ngoài một chuyến nhá."
"Ừ, chú ý an toàn."
Kỳ Dụ Văn vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ Lâm Thiên Song sắp về nước, cũng chẳng nhớ tới phải ngăn cản Vu Cửu muốn đi ra ngoài.
Lâm Thiên Song sắp về tới rồi, cô ấy nên tự kiềm chế thế nào? Nếu mà Vu Cửu chạm mặt được với em ấy thì sẽ thế nào? Nếu hai người nổi lên xung đột rồi thì nên giúp ai?
Kỳ Dụ Văn rũ đôi mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng trượt chuyển động ở trên mặt bàn bằng gỗ.
Nhớ hồi thật lâu trước kia, Vu Cửu từng nói một câu với cô ấy: Chỉ cần cô có một phần phó mặc với tôi, thì tôi sẽ sa lầy khốn quẫn.
Đó là một lần nói chuyện đứng đắn hiếm hoi của Vu Cửu, cũng là lần đầu tiên cô nói lý do khi chính thức cự tuyệt đề nghị bao nuôi của cô ấy.
Cho nên sau khi cô ấy xác định thích phải Vu Cửu rồi, thì liền khắc vào thật sâu trong lòng những lời này.
Kỳ Dụ Văn mở ngăn kéo ra, nhìn hai bức ảnh chụp trong ngăn kéo, rồi nhìn ảnh chụp Vu Cửu mãi một hồi lâu, mới dời tầm mắt đi, nhìn đến một tấm ảnh chụp đã bị nhòe một chút mực khác.
Kỳ Dụ Văn nhặt một tấm ảnh chụp trong số đó lên, rồi tự tay xé bức ảnh kia ném vào thùng rác, tiếp đó đá thùng rác qua đến bên cạnh một cái, mắt không thấy lòng không ngứa ngáy.
......
Sau khi Vu Cửu rời khỏi tập đoàn họ Kỳ, thì đã đến một cái chợ bình dân gần nhất, lượn đông dạo tây mua được một đống to quần áo cùng đồ trang sức hết sức quê mùa lỗi thời.
"Chị gái, chị thấy em trông quê mùa chứ?"
Vu Cửu mặc vào chiếc váy lòe loẹt sặc sỡ, trên đầu cài một bông hoa bự màu đỏ, đeo bông tai kiểu hoa nhựa màu xanh lá trên vành tai.
Khóe môi bà chủ kia run run, là một bà chủ đạt yêu cầu thì không thể nào lại nói quần áo trong tiệm mình quê mùa: "Không quê, rất trào lưu ấy em gái ơi ~"
Mặt Vu Cửu suy sụp trong nháy mắt, giọng điệu lạnh nhạt: "Đổi cái khác, không quê thì không cần."
Bà chủ thật sự không hiểu, sao một cô bé có vẻ ngoài trông xinh xắn duyên dáng thế kia phải vận đồ thật quê cho bằng được.
Có điều miệng vẫn gồng được, tiền vẫn phải kiếm.
Bà chủ kia lén lút đi đến bên cạnh Vu Cửu, nhỏ giọng mà hỏi: "Quý khách thật sự muốn đồ quê mùa sao?"
Vu Cửu hơi gật đầu: "Muốn quê đến hết mức."
"Tôi phối riêng cho quý khách, ngài đừng rêu rao ra, dù sao thì tôi cũng phải làm ăn nữa."
Vu Cửu tỏ vẻ thấu hiểu: "Được đó, cảm ơn chị ~"
Quả nhiên bà chủ không phải người bình thường, đã phối cho Vu Cửu đến mấy bộ quần áo quê mùa đến banh xác, chính Vu Cửu cũng không dám nhìn lâu.
Này còn không phải là cỡ xe tăng rùa tấn công hạng nặng nước Anh (Tortoise heavy assault tank A39) sao?
(*) Tortoise heavy assault tank A39 là mẫu xe tặng xuất hiện vào Thế chiến thứ 2, trọng lượng khổng lồ, cực nặng, cực trâu (giáp dày).
Đây là mẫu xe tăng chỉ có 6 chiếc, chỉ hoạt động ở Anh (không có tàu vận tải nào thời điểm đó có khả năng vận chuyển xe tăng này để tham chiến ở châu Âu).
(tổng hợp theo google)
"Rồi, tính tiền đi......"
Vu Cửu lại thầm nói vài tiếng: "Mình đúng là quẳng hết mặt mũi rồi, cái người chết kia, tuyệt đối đừng làm tôi thất vọng đấy."
Một giờ sau, khi Vu Cửu mặc áo quần lố lăng xuất hiện ở tập đoàn họ Kỳ, tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía.
Vu Cửu đi đến rất tự tin, như thể vác trên người mấy trăm triệu, bộ quần áo mặc trên người kia khiến cô có vẻ giống một kẻ nhà giàu mới nổi.
Cô luôn giả bộ thục nữ nhiều năm như vậy, nói ra thì thật bức bối, lần này ăn mặc quê mùa thế mà lại sẽ có một loại cảm giác vui vẻ lại bung lụa.
"Woohoo ~"
Vu Cửu đẩy cửa văn phòng Kỳ Dụ Văn ra, thoáng xoay một vòng màu mè hoành tráng vào trong, mặt tươi như hoa mà hỏi: "Cô chủ ơi, em đẹp chứ?"
Kỳ Dụ Văn: "......"
Bút trên tay Kỳ Dụ Văn đã rớt.
Vu Cửu ngồi trên sofa, nhếch lên chân vắt chéo: "Đẹp chứ?"
Kỳ Dụ Văn nhìn cái bộ quần áo hoa hòe hoa sói kia của Vu Cửu, quả đầu heo xăm trên cánh tay kia cũng hết sức bắt mắt, lời khen làm thế nào cũng nói không nên lời, nói ra thì miệng cũng sẽ nổi lẹo.
"Lần này cô lại đang làm cái chuyện xấu gì?"
Vu Cửu móc ra một tấm gương từ trong túi, cảm thấy mặt mộc của mình cũng là đẹp quá mức rồi, lần đầu tiên cô hận vẻ ngoài trong sáng đẹp đẽ giống như thiên tiên của mình như vậy.
"Tôi quá đẹp, cô không rành thưởng thức đó."
Kỳ Dụ Văn nghe thấy giọng điệu của Vu Cửu vậy, xem ra thật sự là cô cảm thấy mình rất đẹp rồi.
"Thẩm mỹ của cô, nên là lúc uốn nắn đúng một chút rồi.
Căn phòng nghỉ bên cạnh cô kia có quần áo của tôi, cô mặc tạm một chút, tan tầm tôi dẫn cô đi mua sắm."
"Tôi không muốn, tôi cảm thấy tôi lúc này đẹp banh xác rồi."
Vu Cửu cất tấm gương nhỏ, vắt theo túi quai xách của mình: "Tôi đi ra ngoài dạo một vòng, đi catwalk một chút, Vích-to-Vu-Cửus secret!"
"......"
Kỳ Dụ Văn cảm thấy trạng thái tâm trí của Vu Cửu hoàn toàn là tới tình trạng khác thường luôn rồi, sao lại có người dám ăn mặc như vậy đi như người mẫu? Đầu óc chẳng bao cân phế thải cũng không làm ra loại chuyện này.
"Đợi đã."
Kỳ Dụ Văn sợ Vu Cửu đi ra ngoài mất mặt xấu hổ, hiện tại mọi người lại đều biết Vu Cửu là bạn gái của cô ấy, đây không phải là đang làm mất thể diện cô ấy sao?
Cô ấy sải bước dài ra chặn ngang ở trước cửa, ngón tay chọt vào vai Vu Cửu: "Cô không mặc quần áo của tôi thì tôi bảo người ta mặc cho cô, tóm lại đừng mặc cái này đi ra ngoài."
Vu Cửu thoáng đảo mắt trợn trắng vẻ khinh thường: "Vừa rồi không phải tôi cũng đi một mạch tới rồi sao? Đừng lải nhải dài dòng, cô có phiền hay không hả? Tôi cảm thấy tôi rất đẹp."
Cô lấy di động ra, nhấn mở cái mình đăng ở vòng bạn bè khi ở chợ.
Là một tấm hình tự sướng, hiện tại ở bên dưới khu bình luận đã có người kéo đến rồi, đang tới tấp khen Vu Cửu đẹp.
Trong đó, (thiết lập/chế độ) bao gồm nhưng không giới hạn: Lăng Thập, Kỳ Dụ Tinh, Lâm Thiên Nguyên, chú quản gia, thậm chí còn có Kỳ Tử Đồng đăng bình luận đầu tiên......
Kỳ Dụ Văn thoáng ngẩn người, bỗng nhiên bắt đầu tự hoài nghi chính mình, là mình có vấn đề rồi, hay là những người đó có vấn đề đây.
"Xem đi, cô đừng quá tự tin, cái có vấn đề có thể là thẩm mỹ của cô, đồ ngốc."
Vu Cửu hơi phất tóc vẻ tự tin, thừa dịp trong lúc Kỳ Dụ Văn nghi ngờ bản thân thì chạy mất.
Vừa rời khỏi văn phòng, Vu Cửu liền thoáng bật cười mất kiểm soát, lừa gạt Kỳ Dụ Văn đúng là quá thú vị đi.
Đi chưa được mấy bước, Vu Cửu liền đã gặp được Kỳ Tử Đồng.
Kỳ Tử Đồng thoáng quan sát cách ăn mặc của Vu Cửu một chút từ trên xuống dưới, nói với vẻ mặt mày lạnh lẽo máy móc: "Rất có cảm giác những năm thập niên 80, rất đẹp."
Vu Cửu: "......"
Nhớ là Kỳ Tử Đồng đã vào bình luận một cái biểu tượng cảm xúc ngón tay cái ở vòng bạn bè của cô, vốn còn cho rằng người này là đang nói xiên nói xỏ, không nghĩ tới còn đúng là đang khen.
Chẳng lẽ đây chính là thẩm mỹ của người trung niên sao?
"Cảm ơn ngài, hy vọng ngài đem thẩm mỹ xuất sắc của ngài dạy cho cô con gái lớn của ngài nha ~ tạm biệt."
Kỳ Tử Đồng không trả lời, nhìn Vu Cửu rời đi, khẽ lắc đầu cười cười.
"Đứa nhỏ này."
Đám thư ký trợ lý của Kỳ Dụ Văn vừa nãy đều đã nhấc một hơi tới cổ họng.
Vu Cửu là bạn gái của Kỳ Dụ Văn, dáng vẻ ăn mặc quỷ quái này bị Kỳ Tử Đồng nhìn thấy, lại không khơi ra mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu một trận, cũng quái lạ đây.
Sự thật chứng minh, tầng 66 ở tập đoàn họ Kỳ này giống như chốn địa ngục, thấy dị cũng không hiếm lạ.
Không chỉ có không có đại chiến mẹ chồng nàng dâu, hơn nữa còn vô cùng hài hòa, ngược lại là Vu Cửu có hơi hất mặt với cái vẻ không thèm để ý nữa.
Sau khi Vu Cửu đi vào thang máy thì Kỳ Tử Đồng liền thoáng thu lại tầm mắt, xoay người, mắt nhìn thẳng mà đi vào văn phòng Kỳ Dụ Văn, đặt một bộ hồ sơ ở trước mặt cô ấy.
"Vừa rồi Thiên Nguyên gửi đến cho ta một hạng mục hợp tác.
Ta cảm thấy không tồi, hạng mục này ta giao cho con sắp xếp đấy."
Kỳ Dụ Văn nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ này vài giây rồi mới mở ra xem, vài phút sau, cô ấy nói: "Vâng, con biết rồi."
Kỳ Tử Đồng tìm cái ghế dựa rồi ngồi xuống, hai chân khép lại hơi nghiêng qua bên cạnh, thu lại bớt hơn phân nửa năng lượng tỏa ra: "Dụ Tinh sắp sửa thi đại học rồi, sau khi thi đại học xong thì bảo em con đi theo con học tập.
Nếu con không có thời gian hoặc là không lo được, thì để cho Vu Cửu dẫn theo.
Nếu ta nhớ không lầm, thiên phú của Vu Cửu về kinh doanh cũng không tệ, hạng mục đấu thầu của công ty lần trước và cái tiệm lẩu kia của Lương Dư Kha, con bé đều làm vô cùng xuất sắc."
"Vu Cửu?"
Khắp đầu óc Kỳ Dụ Văn hiện tại đều là bộ quần áo lòe loẹt sặc sỡ kia của Vu Cửu, nhắm mắt lại mãi một hồi lâu mới xua tan cái hình ảnh kia khỏi trong đầu: "Vâng, con biết rồi, vừa vặn con cũng tính đợi Vu Cửu nghỉ lễ xong thì để cô ấy làm việc ở trong công ty."
Tránh cho ngày nào cũng kiếm chuyện.
"Thế thì vừa hay."
Nói xong câu đó, Kỳ Tử Đồng liền rời đi mất.
Kỳ Dụ Văn tiếp tục lật xem giấy tờ hạng mục với tập đoàn nhà họ Lâm, luôn cảm thấy Lâm Thiên Nguyên có ý không tốt.
Khoảng thời gian trước còn đối chọi với mình, hôm nay lại chủ động đưa đến một dự án hợp tác lại đây.
Chẳng lẽ là muốn mượn cơ hội này tiếp xúc với Vu Cửu?
Kỳ Dụ Văn cười khẽ, quăng mớ giấy tờ hạng mục kia đi: "Nghĩ cũng đừng hòng."
Buổi tối, Vu Cửu lại tính ngủ ở trên sofa.
Kỳ Dụ Văn đã có bài học kinh nghiệm từ trước, làm thế nào cũng không chịu, sợ cô nửa đêm lại chạy ra ngoài.
"Đêm nay tôi không ngủ ở đây, cô đi phòng tôi ngủ đi."
Eo của Vu Cửu không tốt, lại không chịu ngủ với cô ấy.
Kỳ Dụ Văn cũng không nỡ để cô ngủ sofa, chỉ có thể chủ động rời đi, để cô ngủ ngon một giấc.
"Không được, tôi thích ngủ sofa, đừng khuyên tôi, khuyên nữa thì chết cho cô coi."
Vu Cửu không muốn nói nhiều thêm với Kỳ Dụ Văn, đã trực tiếp tắt hết đèn trong nhà, lại dùng loa Bluetooth phát lên ca khúc quê sến.
"Lừa cứng đầu."
Kỳ Dụ Văn đứng hết một chốc trong bóng tối, đã lờ mờ nhìn thấy Vu Cửu nằm trên sofa, một cơn xúc động thoáng nổi lên trong lòng.
"Sao cô còn chưa đi nữa?"
Kỳ Dụ Văn không trả lời, bước đi về phía trước dựa theo cảm giác, chân đụng tới sofa, quỳ một đầu gối xuống, lần mò đến mặt Vu Cửu.
"Kỳ Dụ Văn, cô làm gì đó?"
Kỳ Dụ Văn bắt được cái tay Vu Cửu muốn xô cô ấy ra, vươn tay ra muốn vò rối tóc của Vu Cửu.
Ôi móa?!
Vu Cửu ngẩng đầu lên, trán hai người lập tức đụng vào nhau, một người đau đến mức eo khuỵu xuống, một người thì nâng cằm lên, cứ như vậy, môi hai người chạm vào nhau.
Hai người đều chợt sửng sốt, tay Kỳ Dụ Văn tóm vào mép sofa, Vu Cửu thì đã lại hiểu lầm, cho rằng người này lại đang giở trò lưu manh, lập tức trở tay chụp lấy cái ót của Kỳ Dụ Văn, há mồm cắn vào môi dưới của Kỳ Dụ Văn.
Hai mắt Kỳ Dụ Văn trợn to: "Ui —— đau!"
Vu Cửu ngồi dậy, một chân đạp lên đầu gối Kỳ Dụ Văn, tiếp theo lăn cả người từ trên sofa xuống, tới ngồi ở trên đùi người kia, sức lực nơi hàm răng không buông lỏng chút nào, bên tai là tiếng ngân nga r3n rỉ do đau đớn mà cất ra nhỏ xíu của Kỳ Dụ Văn, mãi đến khi nếm được một tí ti mùi máu tươi mới chậm rãi thả môi Kỳ Dụ Văn ra.
Kỳ Dụ Văn bịt lấy miệng, nhìn Vu Cửu với vẻ không thể tin nổi, mà Vu Cửu giống như một cô nàng đê tiện vô trách nhiệm, lại nằm lên sofa, nhếch lên chân lần nữa.
"Hừ!"
Ba phút sau, Kỳ Dụ Văn đứng ở chỗ cửa nhà, lẫn lộn trên môi là nước bọt cùng máu của hai người, cô ấy dùng mu bàn tay chùi đi.
Đau quá......
Vệ sĩ nhìn thấy tình hình này cảnh tượng đây thì đều hết sức kinh ngạc, lại sợ bị giết bịt đầu mối bèn cúi đầu xuống không nhìn đến.
Kỳ Dụ Văn không có về nhà họ Kỳ, mà đã đến một bất động sản khác của mình.
Tối nay vốn dĩ cô ấy định tăng ca xem giấy tờ cái hạng mục kia của Lâm Thiên Nguyên, nào ngờ đâu khi tẩy trang thì bị nước tẩy trang k1ch thích trúng miệng vết thương.
Trong nhà vệ sinh chỉ có một mình cô ấy, nhìn vết thương nơi môi mình cùng lớp trang điểm tẩy nửa chừng trước gương, nỗi uất ức kiềm nén ở ngoài mặt tuôn trào, nước mắt giống trân châu đứt đoạn, rơi xuống từng viên một.
Đến bây giờ cô ấy cũng không rõ vì sao Vu Cửu muốn cắn cô ấy.
Hai giờ sáng, quản gia cầm thuốc nước cùng khăn ấm nước nóng qua.
Ông ấy biết da mặt Kỳ Dụ Văn không dày, không thích người khác nhìn thấy sự yếu đuối của cô ấy, nên cũng không nói gì cả, chỉ thật cẩn thận xử lý thay cô ấy vết thương nơi môi ổn thỏa.
"Cô cả à, mỏi mắt rồi nhỉ? Dùng khăn ấm đắp đôi mắt một chút đi."
Tay Kỳ Dụ Văn chợt khựng, tiếp đó bút máy trên tay thoáng xoay một vòng ở đầu ngón tay, thoáng nhìn xem xét người quản gia vài lần.
Vẻ mặt quản gia hoàn toàn kín kẽ, vắt chiếc khăn mặt ấm một cái rồi đưa cho cô ấy.
"Được."
Kỳ Dụ Văn rồi vẫn thỏa hiệp, dựa vào ghế, đắp khăn ấm vào trên hai mắt của mình.
Nếu người quản gia cũng đã không nói toạc ra, thì cô ấy cũng không cần phải ráng gồng nữa.
Đợi sau khi chiếc khăn lạnh rồi, Kỳ Dụ Văn bỏ khăn ra, vừa khéo, lúc này di động đã nhận được một tin nhắn đến từ Lâm Thiên Song:
- Chị Dụ Văn ơi, em tới rồi, máy bay còn đang chuẩn bị hạ cánh.
Em chưa báo với người nhà thời gian chuyến bay của em, cho nên chị Dụ Văn có thể tới đón em chứ? Trời rất khuya rồi, em hơi sợ.-
Kỳ Dụ Văn hơi ngẩn người, không biết có nên đi hay không, sau đó Lâm Thiên Song lại gửi qua đến một tin nhắn:
- Nếu không tới cũng không sao, tự mình em chắc cũng được thôi, cũng từng ở nước M có an ninh kém như vậy rồi.-
Đầu mày của Kỳ Dụ Văn nhíu chặt, kiểu câu này nhìn tới sao lại thấy kỳ quái như vậy? Giống giọng điệu xéo xắt xỏ xiên của Vu Cửu vô cùng.
"Chú Đường, chú đi sân bay một chút, đón......!Thôi, cùng đi đi."
"Vâng."
Ở trên đường đến sân bay, Kỳ Dụ Văn lại thoáng nghĩ tới cái kẻ đầu sỏ cắn mình bị thương, vốn còn đang bực tức, lại vẫn không nhịn nổi mà gửi tin nhắn hỏi vệ sĩ: 【 cái người xấu xa kia ngủ rồi sao? 】
Vệ sĩ nhìn dòng tin nhắn này, hơi lặng im một chút, người xấu xa này chắc không phải là nói cô Vu ấy nhỉ?
Xưng hô thiệt bé bỏng đáng yêu......
Vệ sĩ đáp: 【 không có ạ, đang thả đèn hoa đăng ở ngoài sân.
】
Kỳ Dụ Văn yên lặng hết mấy giây, nhắn lại: 【 Thả đèn hoa đăng? Cô ấy chạy ra ngoài? 】
Vệ sĩ: 【 không có, thả ở hồ nước nhân tạo ngoài sân.
Hình ảnh.jpg ( hình chụp không chính diện) 】
Kỳ Dụ Văn nhìn bức ảnh chụp kia khó mà tin nổi, thế mà thật sự đang thả đèn hoa đăng.
Lại đang phát điên cái gì vậy?
Kỳ Dụ Văn cất di động, nhắm mắt thư giãn.
Cô ấy nhận ra trạng thái tâm lý của mình cũng đã bị Vu Cửu trui rèn đến mức mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Sau khi đến sân bay, Kỳ Dụ Văn đứng ở cạnh xe, lại hỏi vệ sĩ: 【 Hiện tại cô ấy ngủ rồi chứ? 】
Vệ sĩ: 【 không có, hình như cô ấy đang nhảy điệu thầy cúng bà đồng.
Video.mp4 ( ghi hình không chính diện) 】
Kỳ Dụ Văn nhấn mở video, bối cảnh tối tăm cùng động tác kỳ dị của Vu Cửu hù sợ tới mức mặt cô ấy trắng bệch, lập tức buông di động xuống, toàn thân đều nổi da gà hết cả.
Kỳ Dụ Văn đứng tại chỗ, hít sâu mấy hơi.
Hành động của Vu Cửu càng ngày càng quái đản hơn, hơn nửa đêm nhảy thầy cúng bà đồng cái gì?
Thư thả một hồi lâu, Kỳ Dụ Văn lại nhắn tin cho vệ sĩ: 【 Bảo cô ấy mau chóng đi ngủ.
】
Một lát sau, phía vệ sĩ bên kia gửi tới một tin nhắn âm thanh, là giọng của Vu Cửu: "Kỳ Dụ Văn, hơn nửa đêm cô không ngủ lại chõ mõm vào chuyện của tôi làm chi? %#$*......"
"......"
"Chị Dụ Văn ơi!"
"!"
Kỳ Dụ Văn thoáng giật nảy mình, vừa ngẩng đầu lên, hóa ra là Lâm Thiên Song.
Hú hồn một phen......
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Thiên Song: Em là người trong lòng của chị, không phải ma quỷ......
Kỳ Dụ Văn: Hồn ma bóng quế ác quỷ biến mau!
Người trợ giúp tấn công hàng đầu đã lên sóng.
Tình tiết nhảy điệu thầy cúng bà đồng trong phần giới thiệu không phải ở đoạn này, khúc này chỉ là chôn giấu một cái bóng ma tâm lý..