Kỳ Dụ Văn, người phụ nữ này bất thường!
Đây là kết luận mà Vu Cửu vừa mới ra được, cái người này không phải thích ánh trăng sáng trong lòng cô ta sao? Lúc trước không phải nói là chướng mắt thân thể của mình sao?
Vu Cửu lấy làm may mắn vô cùng rằng khi ấy đã kiên quyết xóa bỏ đi cái dòng nội dung kia trong hợp đồng.
Lúc này, Kỳ Dụ Văn còn ngồi ở phòng khách, nhịp tim chưa dịu lại, hô hấp lúc dài lúc ngắn khi chậm khi gấp, cả đầu óc đều là dáng vẻ Vu Cửu quyến rũ mình vừa rồi, đâu nhớ cái câu Vu Cửu mắng mới nãy kia: Rác rưởi.
Cô ấy ngẩn ngơ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn phòng Vu Cửu một cái, đôi lúc nhìn mặt đất một cái.
Qua hồi lâu sau, mới ngơ ngác mà gọi một cú điện thoại.
"Chuẩn bị vài món đồ ngủ mới cho Vu Cửu, đừng áo sơ mi, tốt nhất là có thể quấn cô ấy đến thật kín mít."
Loại cảm giác này gay go quá rồi, biện pháp mà Kỳ Dụ Văn có thể nghĩ đến, chỉ có một biện pháp ngớ ngẩn là chặn tiệt đi sự cám dỗ của Vu Cửu đối với cô ấy này thôi.
Cái mà cô ấy không tài nào chống lại được là Vu Cửu mặc áo sơ mi, cô ấy cũng không tin rằng Vu Cửu mặc đồ ngủ thông thường rồi còn có thể khơi gợi tâm trí cô ấy.
Ban đêm, vô số lần Kỳ Dụ Văn nhớ tới cảnh Vu Cửu ngồi ở trong lòng mình, làm thế nào cũng tản mác không dứt, ngay cả đến trong mơ cũng vậy.
Ở trong mơ, cô ấy đã ngủ với Vu Cửu, nhưng mà......
Cô ấy là cái người bị đè kia!
Kỳ Dụ Văn bừng tỉnh từ trong mơ lúc nửa đêm, cảnh tượng bị Vu Cửu đè ở dưới người ức hiếp trong mơ còn lưu lại trong tâm trí.
Chân cô ấy cọ cọ vào khăn trải giường mềm mại, ôm lấy đầu gối của mình một cách kinh hoàng, ngồi ở trên giường nhìn những ánh sao tí ti ngoài cửa sổ.
Ngủ không được.
Kỳ Dụ Văn dậy khỏi giường, đi đến tới dưới lầu.
Hôm nay quản gia chưa qua tới, trong nhà chỉ có hai người là cô ấy và Vu Cửu, có vẻ trống vắng vô cùng.
Cô ấy ngồi ở quầy bar tầng trệt, rồi rót một ly rượu vang đỏ cho mình, một cánh tay đặt ở trên quầy, đầu dựa vào phía trên, cơ xương cánh tay cộm vào mặt hơi đau.
Ngày thường Kỳ Dụ Văn đều đặn chỉ uống nửa ly rượu vang đỏ, lần này lại uống vào ước chừng một chai, có hơi say chút.
Khi cô ấy chuẩn bị về phòng, cầm lòng không đậu mà đã dừng lại hồi lâu ở cửa phòng Vu Cửu, đầu ngón tay hơi lạnh vịn lên tay nắm cửa, sau đó nhẹ nhàng ấn một cái, lại đã gặp phải lực cản.
Khóa lại rồi?
Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, hiện tại là lúc cô ấy nên về phòng ngủ, nhưng ma xui quỷ khiến mà cô ấy đã đi phòng sách lấy một chùm chìa khóa, sau đó đi về lại rất nhẹ nhàng, rồi dùng chìa khóa mở cửa phòng Vu Cửu ra.
Trong phòng tối om, bức màn được kéo đến thật chặt, Kỳ Dụ Văn đã mở một ngọn đèn sắc ấm, liền trông thấy Vu Cửu nằm nghiêng ở trên giường, chăn chưa có đắp, giữa hai ch@n banh chàng hảng kẹp một cái gối đầu, đang ngủ đến thật say.
Kỳ Dụ Văn đi đến bên giường của cô, ngồi xuống, tiện tay rút gối đầu nơi giữa đùi ra, lại kéo chăn qua đắp lên cho Vu Cửu.
Giữa mày Vu Cửu chợt nhíu, thoáng trở mình một cái, nằm ngửa ra tiếp tục ngủ, nếp hằn giữa mày vẫn luôn chưa giãn đều ra, dáng vẻ thoạt nhìn giống như là đã bị quấy rầy có hơi khó chịu.
Lúc đang định rời đi thì Kỳ Dụ Văn nhìn thấy màn hình di động Vu Cửu đặt ở bên cạnh sáng lên, trong lúc vô tình cô ấy thấy được tin nhắn trên màn hình.
Đến từ Lương Dư Kha, nội dung tin nhắn là: Ngày mai tôi còn phải đi bệnh viện, có thể nói với tôi......
Vì nội dung tin nhắn được thể hiện có hạn trên màn hình khóa, nên không nhìn thấy phần sau tin nhắn nữa.
Nhưng chút thông tin này cũng đã đủ làm Kỳ Dụ Văn hơi say nổi cáu rồi.
Lương Dư Kha?!
Cơn tức của Kỳ Dụ Văn bốc lên đầu, xốc cái chăn vừa mới đắp cho Vu Cửu ra một phen, đẩy cô dậy một cách hết sức không dịu dàng: "Vu Cửu! Cô dậy cho tôi!"
Vu Cửu vừa mới bị quấy rầy, vốn là đang trong giữa nửa tỉnh nửa ngủ, bị đẩy một cái như vậy thì liền tỉnh táo lại, chẳng lường được rằng vừa mở mắt ra thì chính là cái bản mặt thối của Kỳ Dụ Văn.
"Hơn nửa đêm cô ở phòng tôi làm gì!"
Vu Cửu gắt gỏng ngồi dậy, khi đang trong giấc ngủ sâu mà bị quậy tỉnh thì thật sự là một việc khiến người ta bực bội cực độ.
Kỳ Dụ Văn cười một tiếng lạnh lùng, cầm di động Vu Cửu lên, gặng hỏi: "Lương Dư Kha? Cô quen biết với Lương Dư Kha?"
Đầu mày Vu Cửu chợt cau, đoạt lại di động của mình.
Bởi vì nhận diện khuôn mặt mà di động tự động mở khóa, liền nhìn thấy tin nhắn Lương Dư Kha gửi tới trong WeChat.
—— ngày mai tôi còn phải đi bệnh viện, có thể nói với tôi số phòng bệnh của cha cô chứ? Bên thương hiệu đã tặng tôi rất nhiều đồ, tôi muốn tặng đến cô, dù sao tôi cũng không dùng tới.
Thời gian là 4:13......
Phắc! Cái cô Lương Dư Kha này với Kỳ Dụ Văn đều là kẻ đầu óc có bệnh nặng, hơn nửa đêm không ngủ được thì chỉ biết gây phiền phức cho mình.
"Quen biết nhưng không thân, Kỳ Dụ Văn, hợp đồng cũng chưa nói việc kết bạn của tôi phải chịu ràng buộc của cô nhỉ! Huống hồ cô ta cũng không phải bạn tôi!"
"Sao cô lại quen biết được Lương Dư Kha?"
Tầm mắt của Kỳ Dụ Văn nhìn thẳng vào Vu Cửu, hung ác như diều hâu: "Cô biết cô ta là người gì sao? Số phụ nữ cô ta từng ngủ cũng nhiều hơn so với số người cô quen đấy cô có biết hay không?"
Việc này Vu Cửu đã nghe Qua Kim Vũ nói qua rồi, lúc này cũng không muốn phản bác cái gì.
Nhưng không có nghĩa là cô không tức giận, hơn nửa đêm này làm quỷ tới quấy rầy người khác nghỉ ngơi cũng không biết có dụng ý gì: "Tôi còn muốn ngủ, có việc thì ban ngày nói."
Vu Cửu nằm xuống lần nữa, đầu còn chưa gối lên gối đầu thì đã bị Kỳ Dụ Văn lôi dậy: "Tôi cần sự giải thích của cô."
"......"
Vu Cửu không còn thiết tha gì mà ngồi đấy, ánh đèn quá chói mắt, cô duỗi tay tắt đi, để lại một cái đèn đầu giường.
Nhìn đến Kỳ Dụ Văn trong ánh đèn tối mờ đi, quả thực như nhìn thấy quỷ, không có gì ngoài hai con mắt.
"Vì sao chúng tôi quen biết, không phải đều là bởi vì cô sao? Bằng không thì cô cho rằng một minh tinh lớn như cô ấy vì sao lại muốn làm quen với tôi, tôi chưa tìm cô tính sổ là đã không tệ rồi, bà đây xấu hổ đến da đầu ngứa ran mà cô ấy còn không tha!"
"......"
Kỳ Dụ Văn cũng không sao nghĩ đến, này mà cũng có thể trách đến mình.
Vu Cửu đá văng Kỳ Dụ Văn khỏi mép giường mình, hơi kéo chăn che lại eo mình, đầu ngẩng lên chút xíu tựa vào đầu giường: "Còn về vì sao hai chúng tôi đã thêm WeChat, cô có thể đi hỏi người bạn bác sĩ của cô, lúc ấy có mặt cô ấy, cô ấy biết khi đó tôi xấu hổ nhường nào."
Vu Cửu vứt toàn bộ nồi (trách nhiệm) đi rồi, Kỳ Dụ Văn đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích tí nào, mãi một hồi lâu mới hỏi: "Thật chứ?"
"Ừ."
"Cô xóa cô ta đi, chuyện này tôi đi xử lý, tôi nhìn coi cô xóa."
"Được."
Vu Cửu xem qua vòng bạn bè của Lương Dư Kha, một màn trống không, cũng chẳng có chút thú vị nào, đang lo không có cơ hội xóa đây, chó ngáp phải ruồi.
Sau khi thấy Vu Cửu xóa bỏ, Kỳ Dụ Văn không nói một lời mà đi mất, một câu xin lỗi đánh thức người ta cũng chẳng có.
Vu Cửu bị tức đến ngưa ngứa răng, nhưng bây giờ cô rất buồn ngủ, có nợ thì cũng phải ban ngày rồi tính.
Bốn giờ rưỡi rạng sáng, Qua Kim Vũ trong cơn ngủ mơ thì bị tiếng chuông di động oanh tạc, bị Kỳ Dụ Văn yêu cầu kể lại nguyên xi từ đầu chí cuối sự việc ngày đó, kết quả đã chứng minh những gì Vu Cửu nói chẳng sai.
Kỳ Dụ Văn ngồi ở bên giường, nắm di động trong tay nhìn về cái phương hướng phòng Vu Cửu kia, trong lòng có loại dự cảm chẳng lành......
Sáng sớm, Vu Cửu chẳng chờ người tới gọi mà liền tự giác xuống lầu ăn sáng, Kỳ Dụ Văn trộm ngó cô, muốn xem thử tâm trạng của cô có gì khác thường.
Cả một bữa sáng diễn ra, Vu Cửu cũng chả nói cái gì, điều duy nhất quá mức chỉ là ăn uống xong, trước khi lên lầu thì đã ợ ở bên tai cô ấy một cái.
"Ợ ——"
Vu Cửu sờ sờ bụng, nói: "No thật."
Kỳ Dụ Văn: "......"
Quản gia: "Phụt ——"
Kỳ Dụ Văn nhìn đến phía ông ấy với khuôn mặt vô cảm, quản gia lập tức thu lại nét cười, nói: "Cô Vu thật đáng yêu."
"......"
Đáng yêu cái rắm.
Sau khi Kỳ Dụ Văn ra ngoài, qua nửa tiếng sau thì Vu Cửu cũng đã ra cửa.
Cô chạy tới một cửa hàng tính mua một cái cồng, hỏi bà chủ: "Cái này liệu có vang lắm không? Tôi có thể gõ thử coi sao chứ?"
Bà chủ tươi cười đầy mặt, hào phóng mà vẫy vẫy tay: "Đương nhiên là rất vang, cô có thể thử coi sao mà, gõ đi!"
Vu Cửu cũng nhếch mép cười cười, giơ dùi gỗ lên thật cao rồi hung hăng gõ xuống đến.
—— choang!
"Ui cha má ơi!"
Bà chủ bị hù thoáng giật thót, bà ấy chẳng ngờ rằng Vu Cửu sẽ ra sức gõ như vậy, con chó cỏ giống trong nước tạt ngang ngoài cửa cũng bị hù tới mức tông trúng vào cây, đau đến sủa như điên.
Vu Cửu nhắm mắt lại, xoa xoa lỗ tai mình, cái món be bé này cũng vang quá rồi, ù hết cả tai.
"Cô bé, cô không sao chứ?"
Vu Cửu thư thả hết thật lâu mới buông cồng cùng dùi gỗ xuống: "Thật tốt, tôi mua tôi mua!"
Cứ như vậy, Vu Cửu khẽ tung tăng mang theo cồng về nhà rồi giấu dưới gầm giường, chỉ chờ khi nó phát huy tác dụng được.
10 giờ tối Kỳ Dụ Văn mới trở về.
Vì để quá nửa đêm có thể trị Kỳ Dụ Văn, Vu Cửu đã cố ý đặt một cái báo thức đêm khuya, rồi sau đó đi ngủ thật sớm.
Kỳ Dụ Văn dồn nén, cô ấy tới nơi này chính là muốn khiến Vu Cửu ở cùng cô ấy, không nghĩ tới liền đã ngủ sớm như vậy, thế ý nghĩa của việc cô ấy tới đây nằm đâu?
Quản gia thấy cô ấy đã đóng lại cửa phòng của Vu Cửu, hỏi: "Cô cả à, vậy phải về nhà ở Kỳ gia sao?"
Kỳ Dụ Văn thoáng suy xét một chút, quay đầu lại thoáng nhìn phòng Vu Cửu: "Thôi, đã trễ thế này thì không đi lại tới lui nữa."
Kỳ Dụ Văn về phòng, quản gia lại tự giác xuống lầu lấy rượu vang đỏ cho cô ấy.
Chờ Kỳ Dụ Văn rửa mặt xong, uống rượu rồi thì đã tắt đèn ngủ, không có mảy may ý thức được nguy hiểm đang đến gần về phía cô ấy.
3 giờ rạng sáng, đồng hồ báo thức của Vu Cửu vang lên.
Cô hơi nhíu mày, tắt đồng hồ báo thức đi, vùi đầu trong gối đầu rồi hô một câu thật trầm: "Này rốt cuộc là đang hành hạ ai á!"
Vu Cửu nằm ườn ra, ì ạch hết một chốc lát mới mạnh mẽ giương tinh thần xuống giường, lấy ra nút bịt tai chuẩn bị sẵn, nhét kín lỗ tai, tiếp theo lấy cái cồng dưới gầm giường ra tới: "Ra tay thôi!"
Hiện tại trong nhà đang im ắng, Vu Cửu cầm theo cái cồng, mở cửa ra hết sức cẩn thận, đi đến cửa phòng Kỳ Dụ Văn, ấn xuống tay nắm cửa phòng dò thử, rất tốt, không khóa cửa.
Cơn buồn ngủ của Vu Cửu dần dần bị nỗi vui xấu xa thay thế, trên mặt mang theo nụ cười bi3n thái không kiềm nén được, dò dẫm trong bóng tối đến gần Kỳ Dụ Văn.
Bức màn chỉ kéo hết một nửa, đèn đường bên ngoài đã cho phòng ngủ một ít ánh sáng.
Một chân Vu Cửu giẫm chỗ mép giường, kê cái cồng vào trên đùi, một tiếng cười trầm theo đó......
—— choang!
"A ——"
Kỳ Dụ Văn giống như là một con rối gỗ bỗng nhiên bị nhấc dây lên, thoáng cấp tốc ngồi dậy.
Vu Cửu nhịn không được cười thành tiếng, Kỳ Dụ Văn đây là bàng hoàng ngồi dậy trong cơn hấp hối (*), như diều cưỡi cơn gió chín vạn dặm (**), phản ứng này quá được rồi đi.
(*) Một câu thơ trích trong bài 《 Văn Lạc Thiên Thụ Giang Châu Tư Mã 》 của Nguyên Chẩn, một nhà thơ thời Đường.
(theo baidu)
(**) Một câu trích trong bài thơ 《 Thượng Lý Ung 》 của nhà thơ Lý Bạch thời Đường.
(theo baidu)
Kỳ Dụ Văn ngồi dựa ở đầu giường, hoảng hồn chưa yên mà nhìn bóng người bên giường.
Trái tim đập lên tăng tốc, tiếng ù bên tai không dứt, tựa như còn có sóng âm va đụng từng vòng từng vòng trong đại não.
Đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc, đại não dường như đã chập mạch, thế nào cũng không kết nối vào được.
Thừa dịp Kỳ Dụ Văn chưa có phản ứng lại kịp, Vu Cửu liền vội vàng chạy trốn, vẫy vẫy tay không đem đi theo một vầng áng mây.
(*)
(*) Một câu thơ trong bài 《 Vĩnh biệt Cambridge 》 của nhà thơ Từ Chí Ma (theo baidu)
Vài phút sau, khi Kỳ Dụ Văn mới tỉnh hồn về lại, gân xanh trên trán lập tức nổi lên, xuống giường mang dép lê vào, muốn đi xách kẻ đầu sỏ kia ra.
Mà Vu Cửu đã đón taxi chạy trốn trong đêm rồi, Kỳ Dụ Văn tìm hết nửa ngày ở trong nhà cũng chẳng tóm được người.
Cô ấy gọi một cú điện thoại cho vệ sĩ, mới biết được Vu Cửu đi rồi.
Tất cả lửa giận tràn trề của Kỳ Dụ Văn trút sạch ở trên người vệ sĩ: "Vì sao các anh không ngăn cô ấy lại!"
Vệ sĩ bị mắng đến á khẩu không trả lời được.
Bọn họ tưởng là Vu Cửu có việc gấp, hơn nữa cũng chẳng có được chỉ thị của Kỳ Dụ Văn, nên không cản.
Kỳ Dụ Văn bực tức, đã mắng liên tục đến mấy câu, mới bảo vệ sĩ đi tra hướng đi của Vu Cửu.
"Cô cả à, có thể là cô Vu đã đi hướng chợ đêm."
Kỳ Dụ Văn về phòng, mặc vào một chiếc áo khoác, váy ngủ cũng chưa cởi, xỏ vào một đôi dép lê trong nhà rồi liền đi đến chợ đêm bắt người.
Vu Cửu đến chợ đêm sớm hơn một tí.
Vào thời điểm này chợ đêm không quá nhiều người, cô tìm ngẫu nhiên một cửa hàng hàu sống nướng rồi gọi 12 con hàu sống, sau đó lẳng lặng ở bên cạnh chờ đợi.
Chẳng lâu sau, Kỳ Dụ Văn với vẻ phẫn nộ đầy mặt liền xuất hiện trước mặt, trên mặt không thoa phấn son, tóc tai có chút lộn xộn, ăn mặc cũng rất tùy tiện.
Vu Cửu thoáng cười một chút, gõ gõ vị trí bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng giống như kiểu nhìn thấy người quen cũ: "Ngồi đi, mời cô ăn hàu sống nướng."
Kỳ Dụ Văn hít một hơi sâu: "Tôi không ngồi, Vu Cửu, rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Vu Cửu thoáng nhíu mày, lạnh lùng hừ một tiếng: "Biết bị người khác quậy tỉnh là một việc phiền nhường nào rồi nhỉ?"
Kỳ Dụ Văn hơi ngẩn người, quả nhiên Vu Cửu còn canh cánh trong lòng đối với chuyện tối hôm qua, sao cô ấy lại dám tin tưởng Vu Cửu sẽ không trả thù lại đây!
"Vậy được, chúng ta huề nhau, chuyện đêm nay tôi không tính toán với cô nữa."
"Ai huề nhau với cô rồi? Cô đây là đã đạt được hòa giải với bản thân sao?"
Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, cô ấy luôn nói không lại cái miệng này của Vu Cửu, hồi lâu mới rặn ra một câu: "Về nhà."
Vu Cửu khoanh đôi tay, nhìn về phía ông chủ đang nướng hàu sống bên kia một cách tha thiết: "Tôi ăn hàu sống xong lại về, không thể lãng phí được, vả lại là tôi đói thật rồi."
Kỳ Dụ Văn không còn lời nào để nói, nơi này mùi đồ ăn quá nhiều, khói dầu cũng lắm, nói một câu "Tôi chờ cô trên xe " rồi liền đi mất.
Một vệ sĩ đứng ở phía sau, ở cùng với Vu Cửu, nhìn cô ung dung thảnh thơi mà vờn chơi hộp tăm xỉa răng trên bàn, bèn hỏi: "Cô Vu à, cô cũng không sợ cô cả ấy sao?"
Vu Cửu thoáng lắc hộp tăm xỉa răng một chút: "Kẻ chân trần thì sợ gì người đeo giày (không có gì để mất), tôi có cái gì đáng để sợ."
"Cô là kẻ chân trần? Vì sao nói như vậy?"
"Tôi lại không phải kẻ chân trần sao? Còn vì sao thì, tôi không nói với anh."
Bố Lăng có thể lập tức xuất viện ngay rồi, cô làm chuyện của người con gái trên danh nghĩa thì đã làm đủ nhiều rồi.
Rồi sau này thế nào, cô cũng không có nghĩa vụ hy sinh bản thân đánh đổi một đời yên ổn cho ông ấy thêm nữa.
Còn như Lăng Thập, thì đại khái dạo này Kỳ Dụ Tinh qua lại thân thiết với cô bé, cũng sẽ có năng lực nhất định để che chở cho cô bé.
Như vậy xem ra, cô hoàn toàn có thể được tính vào một kẻ chân trần, hoàn toàn chẳng cần phải lấy lòng Kỳ Dụ Văn.
Vệ sĩ cái hiểu cái không mà cũng chẳng hỏi lại.
Chỉ có điều sau đấy, cuộc đối thoại này đã được truyền đạt từ đầu chí cuối cho Kỳ Dụ Văn.
Hàu sống là được nướng tại chỗ, Vu Cửu đợi hết thật lâu mới chờ được, có điều Vu Cửu ăn hết mấy cái thì không ăn nữa, liền bảo vệ sĩ lấy bao gói xong, lại quay đầu đi bên cạnh, mua một phần mì lạnh nướng rồi mới lên xe.
Kỳ Dụ Văn nhíu mày lên, vẻ không vui: "Sao cô mang đồ ăn vào đây rồi?"
"Tôi thích."
Vu Cửu mở hộp đựng hàu sống ra, tùy tiện hỏi: "Cô ăn chứ? Còn mấy cái."
Kỳ Dụ Văn thoáng nhích qua bên cạnh, dựa vào cửa sổ xe, sợ mùi dính lên người mình: "Tôi không ăn."
Vừa dứt lời thì bụng của Kỳ Dụ Văn đã vang lên một tiếng không đúng lúc.
Cô ấy thoáng sửng sốt một chút, lỗ tai từ từ trở nên đỏ.
Vu Cửu thoáng liếc cô ấy một cái, đem mì lạnh nướng trên tay đưa cho cô ấy: "Tôi vẫn chưa đụng đến, cô ăn đi."
Kỳ Dụ Văn quay đầu đi: "Tôi không ăn đồ lề đường."
"Cô, cái người siêu cá thể cùng tồn tại với gián, bán thực vật có sức sống đen tối (*), thì tư cách gì nói về món ngon trần gian như mì lạnh nướng chứ!"
(*) Nguyên gốc: 和蟑螂共存活的超个体,生命力腐烂的半植物.
Mình không tìm được nguồn gốc của câu này, theo một bài trên zhihu thì đây là một câu chửi bá đạo/ EQ cao?
"......"
Vu Cửu khẽ hừ một tiếng, đặt mì lạnh nướng ở bên cạnh, mải lo cầm hàu sống tự mình tiếp tục ăn.
Trong xe chật hẹp, mùi hương đồ ăn nồng nặc, Kỳ Dụ Văn bị dụ dỗ đến mức càng đói bụng hơn, nhưng cô ấy không hạ thể diện xuống đi lấy mì lạnh nướng bên cạnh được, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Sau khi ăn xong toàn bộ hàu sống, Vu Cửu cầm lấy mì lạnh nướng bên cạnh, qua khóe mắt, thoáng nhìn Kỳ Dụ Văn đang chống cằm một cái: "Thật sự không ăn?"
"Không ăn."
"Được."
Lúc này Vu Cửu cũng ăn không vô nữa, bèn bảo người vệ sĩ lái xe dừng xe lại trước một cái thùng rác, sau đó quyết đoán cầm mì lạnh nướng vứt vào đấy.
Kỳ Dụ Văn muốn nói lại thôi, chung quy là chẳng nói gì cả.
Vu Cửu vừa ngồi lên xe, liền bắt đầu cất cao giọng hát —— đói quá đói quá đói quá, tôi thật sự đói quá......
Kỳ Dụ Văn: "......"
Nếu thất đức có cấp bậc, Vu Cửu như này nhất định là cấp bậc vua chúa.
Sau khi báo được thù bị đánh thức lúc nửa đêm, bố Lăng cũng đã xuất viện.
Ông ấy không muốn ở lại trong thành phố, vẫn đã trở về quê quán.
Vu Cửu không yên lòng được, bèn đã mời một người giúp việc trông nom cao cấp giá cả không ít để chăm sóc bố Lăng.
Kỳ Dụ Văn sợ cơn cáu gắt Vu Cửu còn chưa qua, kể từ sau đêm đó thì chẳng xuất hiện nữa.
Ngày tháng của Vu Cửu lại quay về yên ả một lần nữa.
Vào một ngày nắng mai tươi đẹp, Lương Dư Kha - người bị Vu Cửu xóa bỏ và kéo vào danh sách đen trọn bộ kia đã xuất hiện ở đại học Bắc Khai.
Hôm ấy, Vu Cửu vừa tan học liền nghe thấy có người đang hô: Lương Dư Kha tới chỗ chúng ta quay phim kìa! Tụi mình mau đi xem thử......!gì gì đó.
Tâm trạng phẳng lặng của Vu Cửu đã nổi lên một tia gợn sóng, hơi mím môi rồi liền đi về hướng trái ngược với đám người.
Cô lại không muốn gặp phải Lương Dư Kha, kẻo gây phiền toái cho mình.
Cô không đi tìm phiền toái, phiền toái lại có thể tự mình tìm tới nơi.
Cùng lúc đó, Lương Dư Kha ở trường học mạnh dạn nói toạc ra rằng tìm một người tên gọi "Vu Cửu".
Vu Cửu vừa bị mọi người bán đứng như thế, còn chưa đi ra đến cổng trường, thì đã bị Lương Dư Kha không biết từ đâu xông ra tới cản đường rồi.
Đằng sau Lương Dư Kha, phía trên chính là mặt trời, đôi mắt Vu Cửu hơi hơi nheo lại, trông vẻ có một tí ý khinh thường: "Cô có việc gì sao?"
Âm cuối nâng lên càng khiến cho Lương Dư Kha tin rằng Vu Cửu đã không kiên nhẫn đối với cô ấy.
Lương Dư Kha lại không hề chùn bước, giương lên một nụ cười rực rỡ cứ tựa như ánh mặt trời: "Trưa rồi, mời cô ăn một bữa.
Đã lâu chưa gặp được cô rồi, cô cũng xóa mất WeChat của tôi."
Vu Cửu khoanh đôi tay, càng ngày càng cảm thấy cái người này không mang ý tốt tiếp cận mình.
Với tư cách là một ngôi sao lớn, ở nơi công cộng ngăn đón mình, muốn mời mình đi ăn, đấy nhất định liền sẽ lên tin tức rất mau, cuối cùng thì sẽ bị Kỳ Dụ Văn nhìn thấy.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Vu Cửu cúi đầu thoáng cười, nghĩ ra được ý đồ Lương Dư Kha.
Nhưng từ trước đến nay chỉ có chuyện cô chơi người khác, vẫn chưa có chuyện ai khác chủ động tới chơi cô.
"Không tốt lắm đâu."
Vu Cửu kéo phéc-mơ-tuya áo khoác của mình lên thật cao, đã che khuất nửa cái cằm của mình: "Làm một nghệ sĩ, cô vẫn phải chú ý hình tượng của mình một chút ấy, tạm biệt."
Biểu cảm dịu dàng trên mặt Lương Dư Kha không thay đổi, nhìn theo bóng dáng Vu Cửu đi xa, dường như vạn loại tình ý vấn vít trong mắt.
Quần chúng vây xem ở bên cạnh bàn tán sôi nổi, tuy rằng phần lớn là đang nói Vu Cửu không biết điều, nhưng cũng có một bộ phận người đứng về phía Vu Cửu.
Hứng thú của Lương Dư Kha đối với Vu Cửu càng ngày càng dâng cao, mãi đến khi Vu Cửu đi ra cổng trường, quẹo một cái, sau khi không nhìn thấy nữa, cô ấy lại giương lên một nụ cười, nói với quần chúng bâu quanh: "Cô ấy thật đáng yêu nhỉ?"
Nữ sinh đối đáp hài hòa ngoài mặt, sau lưng lại chửi thầm Vu Cửu đáng yêu chỗ nào chứ.
Mà đa số nam sinh thì thật lòng thật dạ mà phụ họa theo Lương Dư Kha.
Lương Dư Kha hơi gật đầu hài lòng, rồi dưới sự hộ tống từ ê-kíp làm việc của mình rời xa khỏi đám người.
Chuyện này vốn là có thể lên tin tức giải trí, nhưng đã bị Lương Dư Kha đ è xuống.
Nếu như không đạt được mục đích đã định, vậy tuôn ra không có ý nghĩa nữa, huống hồ cái tin tức này tuồn ra đến có hại mà không ích lợi đối với cô ấy.
Nhưng điều Kỳ Dụ Văn nên biết vẫn là đã biết.
Kỳ Dụ Văn ngồi ở văn phòng xem tình hình mà trợ lý báo cáo lên, tài liệu được cô ấy giơ lên ở trước mắt đã che khuất nét cười trên mặt của cô ấy.
Tuy biết Vu Cửu đối đáp Lương Dư Kha lạnh nhạt thờ ơ như vậy không phải bởi vì mình hoàn toàn, nhưng đích thực là đã làm đẹp lòng cô ấy.
"Xem ra cái người này vẫn là có nghe lời của mình."
Kỳ Dụ Văn đặt tài liệu xuống, lộ ra biểu cảm lạnh lùng điều chỉnh về lại ở một giây trước, nói với trợ lý trước mặt: "Đi mua giúp tôi một món quà thích hợp để tặng nữ sinh, đêm nay tôi phải lấy đi liền."
"Vâng."
Văn phòng cũng đã chỉ còn lại một mình Kỳ Dụ Văn, một tay chống ở chỗ cằm, một cái tay khác gõ ở trên mặt bàn, cuối cùng vẫn đã cười thành tiếng, bực dọc đối với Vu Cửu khi trước tiêu tan hoàn toàn.
Hôm nay Kỳ Dụ Văn phá lệ tan tầm sớm, ngày thường cô ấy đều tăng ca.
Cô ấy thoáng tra thời khoá biểu của Vu Cửu, phát hiện người này còn mười phút nữa là tan học, bèn lái xe qua đến, đích thân đón cô tan học.
Lúc đến cổng trường, vừa lúc nhìn thấy Vu Cửu cau mày, lại đến hướng xe mình, không có một tia do dự mà mở cửa xe ra ngồi lên ghế phụ.
Vu Cửu kéo đai an toàn lên, nói với vẻ uể oải: "Cô thế mà dám xuất hiện ở trước mặt tôi, sao nào? Không sợ tôi nữa?"
Kỳ Dụ Văn lập tức cảm thấy bản thân đã bị nhục nhã: "Tôi từng sợ cô hồi nào?"
Vu Cửu gật đầu không chút cảm xúc: "Ừ ừ ừ."
Kỳ Dụ Văn không vội vàng lái xe, mà là đã khởi dậy cuộc chiến phản kích của cô ấy: "Cô cứ ngồi lên xe tôi tự nhiên như vậy? Cũng không lo rằng tôi không phải tới đón cô ư?"
"Lo chứ, vậy tôi đi nhé?"
Vu Cửu cười giả dối với cô ấy, động tác trên tay không chậm lại, đẩy cửa xe ra tính đi ngay.
Kỳ Dụ Văn không ngờ được Vu Cửu tích cực như vậy, chân Vu Cửu vừa mới vươn ra, liền đã bị cô ấy kéo về lại: "Là tôi tới đón cô đấy, được rồi chứ? Đóng cửa lại."
Vu Cửu đóng cửa lại, tay phải chống trên cửa sổ xe, nói: "Cô nói coi cô giả vờ với tôi gì đây? Cô còn giả bộ qua được tôi à?"
Kỳ Dụ Văn khởi động xe với khuôn mặt lạnh đi, vừa đánh tay lái, vừa nói: "Cô suốt ngày làm bộ làm tịch, tôi thì so không lại cô."
Vu Cửu chẳng nói gì.
Kỳ Dụ Văn lại hỏi: "Chuyện lúc trước tính là huề nhau rồi nhỉ?"
Tuy rằng cô ấy đã tịch thu cái cồng của Vu Cửu, nhưng chưa biết chừng cô còn sẽ lôi qua đến thứ gì dày vò cô ấy.
Cho dù cửa có thể khóa, tới ở ngoài cửa như vậy một chút thôi cũng đủ dọa người rồi.
Vu Cửu vén tóc bên mai đến lỗ tai: "À."
"......"
Kỳ Dụ Văn nghiêng đầu thoáng nhìn Vu Cửu: "Cô cười cái gì? Sau đó thì sao?"
Vu Cửu thoáng liếc cô ấy một cái, nói: "Sau đó thì sau đó gì? Xem theo tâm trạng tôi đi, cô thật sự lo lắng thì đi đem những thứ có thể phát ra tiếng vang khắp thiên hạ đều tiêu hủy sạch đi."
Kỳ Dụ Văn giữ lặng im, qua một hồi sau rồi mới nhớ tới một chuyện: "Cô nhìn thử ghế sau đi."
Vu Cửu tò mò nhìn đến phía sau, liền thấy ở mặt trên là một cái hộp quà và một bó hoa hồng tinh xảo đẹp đẽ.
Hớ, món quà bán chạy dành tặng nữ sinh.
"Ồ, tính tặng ai á? Người trong lòng về nước rồi?"
Giữa mày Kỳ Dụ Văn chợt nhíu, nghiến răng nghiến lợi nói một cách căm hờn: "Cô có thể đừng nhắc đến cô ấy ở trước mặt tôi hay không?"
Cô ấy hít sâu hết mấy hơi, đ è xuống phẫn nộ nơi đáy lòng bị Vu Cửu khơi dậy: "Đó là cái tặng cho cô".
"Tặng tôi?"
Vu Cửu cảm thấy thú vị, định duỗi tay đến lấy, nhưng vì là một bệnh nhân thoát vị đ ĩa đệm, xoay thân thể qua để lấy thì độ khó thật sự quá lớn, bèn từ bỏ rồi nói: "Thế cảm ơn nhé."
Trong lòng Kỳ Dụ Văn khó chịu, vẫn luôn đang lặng lẽ chú ý động tĩnh cùng vẻ mặt của Vu Cửu, thấy thế nào cũng là một bộ dáng không cảm kích.
"Sao cô không biết điều như vậy?"
"???Tôi lại làm gì cô rồi chứ?"
"......".