Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam

Chương 59




Edit: Trúc Điện chủ

Sau vài tháng, Nhất Niệm mang theo mọi người quay trở về.

Trương Túc đứng ở phía trên ổ bảo, nghe một đám người hoan hô ở phía dưới, nàng nhìn thiếu niên dẫn đầu, đối phương cưỡi một con ngựa to khỏe mạnh, rất là thần khí.

Lúc nàng nhìn qua, dường như đối phương có cảm giác, cũng đúng lúc nhìn lại.

Vẫn là dáng vẻ quen thuộc, nhưng ẩn ẩn lại mang theo chút xa lạ, nhất định phải nói ra thì thấy người gầy đi, đôi mắt lại càng thêm đen sẫm. Giống như một cái cổ đàm (ao/đầm cổ xưa) sâu, sâu không thấy đáy lại ẩn chứa một ít tang thương. Nhưng khi bọn họ bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen sẫm kia lập tức có ánh sáng.

Giống như cổ đàm kia lập tức có sự sống, làm cho người ta không thoải mái cùng… Một chút vui mừng.

Trương Túc dời mắt đi, tất nhiên nàng cũng không phát hiện vào lúc nàng dời mắt, ánh sáng trong mắt đối phương cũng tắt ngấm.

Nhất Niệm siết chặt dây cương.

Thôi Tiệp chỉ vào tường thành của Xích Hạ, hưng phấn kể với phụ mẫu hắn cùng những tộc nhân còn lại Thôi thị Xích Hạ tốt như thế nào, tất cả những thứ này đều là công lao của Chưởng môn và Cửu điện hạ vân vân…

Tộc nhân Thôi thị liếc nhau, đều thấy được kinh hãi trong mắt đối phương, theo sau đó chính là mừng như điên.

Không hổ là Cửu điện hạ, thật sự là thiên mệnh chi tử. Thế đạo này được cứu rồi.

Thôi Tiệp bla blo nói Chưởng môn có bao nhiêu lợi hại, nghe vào trong lỗ tai người Thôi gia tự động đổi thành Cửu điện hạ như thế nào ra sao.

Thôi Tiệp kích động hưng phấn cũng không phải lạ, như Nhất Niệm trầm mặc ít nói mới là số ít.

Trong đám người chỉ duy nhất có một người đầu trọc.

Hắn im lặng đứng ở đó, rõ ràng mặc y phục không khác với mọi người, nhưng hắn rũ mắt cúi đầu lại làm cho người ngoài thấy nhiều thêm vài phần hương vị xuất trần.

“Hòa thượng hòa thượng, ta nghe những người khác nói, ngày lớn như hôm nay, Chưởng môn sẽ ra mặt đó, trời ạ, ta thật khẩn trương nha.”

“Chưởng môn sẽ ban tặng cho chúng ta cái gì đây. Ta thật nhớ món bún gà, cá hấp mà.”

“Ta muốn có chỗ ở, được cầm tiền đồng.”

“Hòa thượng, sao ngươi không nói gì thế, lần này đi ra ngoài, ngươi là người có công lớn nhất trong số chúng ta đó.” Cũng là người cầm đầu nhóm lưu dân trước đây của bọn họ.

Nói đến cũng buồn cười, lúc trước khi còn trong nhóm lưu dân, không ai thèm coi hòa thượng ra gì, bây giờ lại coi hắn là người dẫn đầu.

Khụ khụ, được rồi, cũng do lúc trước hòa thượng cố ý giấu tài.

Hòa thượng nghe thế cũng không nói gì, chỉ đột nhiên cảm giác được gì đó, ngước mắt nhìn vào phía trong thành, nhưng mà lại không thấy được gì cả.

Còn không ra sao?

Hắn vừa nghĩ như vậy, đột nhiên trên không trung truyền đến âm thanh leng keng sắc nhọn.

Tinh thần mọi người chấn động, rồi sau đó đồng tử mãnh liệt co lại.

Đây là thời điểm giao mùa giữa hè và thu, không có sương trắng, nhưng trước mắt lại có sương mù, không, đó không có không phải là sương mù, có lẽ là mây.

Mọi người nghĩ đến gì đó, đồng thời quỳ xuống đất. Hòa thượng chần chừ trong chốc lát, lại bị người ta kéo xuống, chẳng qua đầu của hắn còn nâng cao, đôi mắt nhìn chằm chằm vào không trung.

Nơi đó hiện ra bóng người.

Lúc này hắn còn tin tưởng vững chắc là đối phương giả thần giả quỷ, dù sao chỉ cần sắp đặt thích đáng thì làm ra bóng người trên không trung không phải việc khó, ngay cả tiếng động cũng vậy, nhưng mà…

Ý tưởng trong lòng đột nhiên dừng lại khi hắn nhìn lên không trung.

Trên khuôn mặt lạnh nhạt từ trước đến giờ của hòa thượng xuất hiện vết rách.

Hắn không cam lòng xoa xoa đôi mắt, dùng sức chớp chớp mắt, đúng là người thật!!!

Hắn không nhìn lầm.

Nhưng mà sao có thể chứ.

Cho dù có người biết khinh công, nhưng cũng không thể giống như đi trên đất bằng mà chậm rãi đi trên không trung được.

Có lẽ, có lẽ phía dưới những sương mù kia có huyền cơ, ví dụ cây thang gì đó.

Nhưng mà hắn nhìn sương trắng trước mặt bay đến, Chưởng môn bước đi một cách vô cùng kỳ diệu trên không trung đến trước mặt bọn họ.

“Chúng ta xin bái kiến Chưởng môn!!”

“Chưởng môn nhân tâm nhân đức, mãi mãi trường tồn!”

Tiếng sau lớn hơn tiếng trước, tiếng sau lảnh lót hơn tiếng trước, truyền đi thật xa thật xa, làm hai ba con thú còn sót lại giật mình.

Khóe miệng Trương Túc co rút, này là khẩu hiệu gì chứ??

Nàng không phải là tiên nhân thật, còn có thể mãi mãi trường tồn à?

Âm thanh khẩu hiệu dừng lại, Trương Túc đứng trước mặt Nhất Niệm, loại bỏ hết tạp niệm, nhìn thẳng vào mắt hắn, khắc chế bản thân mình, chỉ lộ ra nụ cười hờ hững: “Vất vả rồi.”

Một khoảnh khắc đó, Nhất Niệm cảm thấy mỏi mệt vất vả những ngày qua của mình tan thành mây khói.

Hắn ôm quyền nói: “Vì Chưởng môn cống hiến là vinh hạnh của Nhất Niệm.”

Trừ Thôi Tiệp ra, những người khác của Thôi gia đều là dáng vẻ bị sét đánh thành ngu luôn rồi.

Hóa ra tiên nhân thật sự là tiên sao?

Không phải Tiệp nhi lừa bọn họ.

“Ký chủ, lúc trước ngươi cứu Nhất Niệm thật sự rất đáng giá đó.”

Tai Trương Túc hơi nóng lên, ánh mắt nhìn thiếu niên hơi lập lòe.

Nàng rời mắt, đối mặt với những người khác, khoác lên vẻ cao lãnh.

“Vào thành đi.” Chỉ là một câu ngắn ngủi, lạnh lạnh lùng lùng, lại làm bầu không khí khô nóng trực tiếp nổ tung.

“Đa tạ Chưởng môn!!”

Trương Túc xoay người, thân ảnh còn ở trước mắt, giây tiếp theo đã ở cách đó một khoảng, sau đó không còn bóng dáng.

Hòa thượng đẩy mọi người ra, nhanh chóng chạy lên phía trước, hắn duỗi tay như muốn bắt lấy thứ gì đó trong không trung, nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì.

“Sao có thể chứ.”

Nhất Niệm lành lạnh nói: “Ngươi cho rằng mọi người đều say chỉ có mình ngươi tỉnh à.”

Dứt lời, Nhất Niệm cũng đi theo vào thành.

Hòa thượng sững sờ ở đó, đột nhiên, cả người bị đụng mạnh.

Khi hắn ta nhìn qua chỉ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh.

“Đó chính là quỷ đồng đó. Nhìn thật đáng yêu nha.” Bên cạnh có người nhỏ giọng nói.

“Đừng quan tâm mấy thứ đó, mau vào đi.”

Một đám người ầm ĩ ồn ào đi vào trong thành, ở trung tâm nội thành có một cái đài hình tròn, chung quanh đài bày một vòng lại một vòng nồi sắt, trong nồi sắt đều hầm thịt, có hương có thơm.

Bên ngoài nồi sắt còn bày nhiều sọt đếm không hết, bên trong đều là bánh bao lớn trắng trẻo mập mạp.

“Ực” Mọi người đều ăn ý nuốt nước bọt.

Vị tiên nhân trong mắt không chứa nửa hạt cát kia đứng ở trung tâm sân khấu. Nhất Niệm lên sân khấu.

Trương Điềm Điềm cũng muốn đi theo lại bị người ta giữ lại. Thôi Tiệp nhỏ giọng: “Tổ tông, lúc này đừng làm phiền thêm nữa.”

Nhưng giây tiếp theo, Nhất Niệm gọi tên Trương Điềm Điềm, không chỉ Trương Điềm Điềm, còn có Thôi Tiệp, theo sau còn có tám người.

Gã đầu trọc kia dĩ nhiên cũng ở trong số đó.

Tám người này, đều là người lập công lớn trong việc tấn công Liên Châu lần này.

Trước mặt bao người, Trương Túc hỏi Nhất Niệm: “Muốn cái gì?”

Nhất Niệm không do dự muốn một bộ cung tên.

Trương Túc nhướn mày giống như muốn nói: Chỉ vậy thôi?

Nhất Niệm mỉm cười nhìn lại.

Trương Túc không biết sao trong lòng lập tức rối loạn một chút, theo video hệ thống chiếu cho nàng mà làm động tác khoa chân múa tay.

Đôi tay thon dài trắng nõn chậm rãi nâng lên, theo động tác này trên đầu ngón tay xinh đẹp hội tụ ra từng điểm từng điểm ánh sáng. Cuối cùng tạo thành hình dáng của một bộ cung tên, ánh sáng tan đi, trường cung và mũi tên màu sắc như mạ vàng hiện lên trong ngực Nhất Niệm.

Thôi Tiệp nhìn đến nước miếng chảy ròng ròng. Cung này vừa nhìn chính là cực con mẹ nó phẩm đó.

Chưởng môn thật tốt với Cửu điện hạ mà.

Thôi Tiệp còn đang hâm mộ, mà những người khác đều bị một màn trước mắt làm cho chấn động.

Tạo đồ vật từ hư không, đây là thủ đoạn của tiên gia. Hòa thượng đứng rất gần, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Trương Túc, xác định cung tên kia chính là xuất hiện từ hư không, trong lòng ngập tràn sóng to gió lớn.

Đương sự không chút dao động, Trương Túc đi đến trước mặt Trương Điềm Điềm, tiểu cô nương liếc mắt nhìn Nhất Niệm một cái, cũng muốn một bộ cung tên.

Trương Túc: …

Nhất Niệm híp mắt nhìn Trương Điềm Điềm cảnh cáo.

Sắc mặt Trương Điềm Điềm không đổi, mắt trông mong nhìn Trương Túc.

Trương Túc: Thôi được rồi.

Nhưng mà cung mạ vàng thì không thể cho, cho nên Trương Túc đổi một bộ tỷ lệ tốt, tuy rằng nhìn rất được, nhưng có châu ngọc ở trước, rốt cuộc là vẫn thua kém rồi.

Trương Túc không nhìn vào mắt tiểu muội muội, lướt qua nàng ta hỏi những người khác, những người khác người muốn có vũ khí, người muốn có đất đai, phòng ở, lương thực, đến phiên Thôi Tiệp, Thôi Tiệp rối rắm một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn một lọ thuốc trị ám thương.

Trương Túc kinh ngạc nhìn hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn đưa thuốc cho hắn.

Thôi Du đứng trong đám người, nhìn nhi tử trên đài cao, trong lòng bách vị tạp trần. Tức nhi tử không biết nắm lấy cơ hội, lại cảm động nhi tử hiếu thuận.

Cuối cùng lúc đến phiên hòa thượng, đôi tay hòa thượng khép trước ngực, làm một cái Phật lễ: “Nguyên Chân bái kiến Chưởng môn.”

Trương Túc: …

Trương Túc đứng cách hắn ta hai bước, ngược lại cũng không cần ngẩng đầu, nàng liếc nhìn người này một cái, nghĩ thầm khó trách lại cạo trọc đầu, đích xác có vài phần Phật tính nha, nhưng khí thân quanh thân đối phương lại là lạ, làm cho người ta có cảm giác xa cách nói không nên lời.

Khuôn mặt hòa thượng hơi cúi, lông mi đen đặc phủ lên một cái bóng ở trên mặt.

Trương Túc: “Ngươi muốn cái gì?”

“Nguyên Chân không có nhiều mong muốn lắm, một bộ áo cà sa là đủ rồi.”

Trương Túc: “Hệ thống ca, ngươi nghe được không, hắn chỉ cần một bộ áo cà sa.”

Hệ thống: “Rất tốt, mời ký chủ bỏ điểm công đức.”

Trương Túc vung tay lên, chẳng những tặng đối phương một bộ áo cà sa thượng phẩm, còn tặng y một chuỗi hạt châu.

Nguyên Châu ngước mắt liếc nhanh Trương Túc một cái, sau đó nhanh chóng rũ mắt xuống.

“Đa tạ Chưởng môn ban thưởng.”

Trương Túc không trả lời, sương trắng nổi lên, thân ảnh của nàng dần mơ hồ, dần dần biến mất trên đài cao.”

Nhất Niệm lưu luyến thoáng nhìn qua ổ bảo, sau đó trầm giọng nói: “Hôm nay mọi người hãy ăn uống thỏa thích, sau đó người có công đều luận công đi lĩnh thưởng.”

Đoàn người lập tức hoan hô nhảy nhót.

- -----oOo------