Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam

Chương 48




Edit: Yuzu

Thôi Tiệp lạnh lùng nói: “Không được quấy, không được nháo, nếu không đuổi ra ngoài.”

Hắn hung dữ như vậy, những người khác đều có chút sợ hắn.

Thạch Đầu nép vào lồng ngực cha nó, thân hình nhỏ bé co rúm lại, Tôn Đại Ngưu trấn an nói: "Thạch Đầu đừng sợ, cha ở đây. Con ngoan ngoãn, không ai bắt nạt con."

Đứa bé gật đầu.

Tôn Đại Ngưu đau lòng sờ đầu nhi tử, đang muốn lấy đồ ăn từ trong ngực đút cho nhi tử, Thôi Tướng quân liền cho người bắt đầu nấu cơm.

Bọn họ trở lại Xích Hạ đã vài ngày, khi đến bọn họ dùng hơn hai ngày, nhưng bây giờ người nhiều, già yếu cũng nhiều, trên đường về nhất định sẽ kéo dài thời gian. Dưới tình huống này, nhất định phải cho người thường ăn gì đó.

Nhưng Thôi Tiệp nào ngờ sẽ thu nhiều người như vậy, không ngừng tính toán số lượng lương thực, còn có nước cũng thiếu nghiêm trọng. Tối đa chỉ chống đỡ được hai ngày.

Hắn nghĩ một hồi, cho Tần Thu Nguyệt và hai hán tử khác quay về báo tin. Hắn ở đây trấn an lưu dân,

Tần Thu Nguyệt rất nhanh dẫn người đi, Thôi Tiệp đứng trên một tảng đá, từ trên cao nhìn xuống quan sát xung quanh.

Sau nửa canh giờ, Tôn Đại Ngưu bưng một chén cháo không đặc không loãng đến cho thê tử và nhi tử, mắt hai người đều rực lên.

Thạch Đầu vươn bàn tay nhỏ bé tới muốn lấy, Tôn Đại Ngưu cầm chén cao một chút, ôn hòa nói: "Thạch Đầu đừng nóng vội, cái này quá nóng, để nguội một chút."

"Nhưng mà cha, con rất đói, Thạch Đầu rất đói."

Ngũ Nương nói: "Cha nó à, cho Thạch Đầu uống một ngụm theo vành chén đi."

Sau đó nghiêng đầu về phía nhi tử: "Nhớ thổi thổi một cái."

Thạch Đầu ra sức gật đầu.

Tôn Đại Ngưu: "Vậy được rồi."

Lưu dân bên cạnh họ cũng được chia hơn phân nửa chén cháo, bởi vì thiếu chén, đều là mấy người ăn chung.

Người nhiều cháo ít, vì vậy đã xảy ra chuyện.

"A a a a a----"

Một lão phụ nhân lăn lộn trên đất, trên mặt bà bị hắt cháo nóng hổi, một nam nhân bên cạnh ra tay đấm tay đá chân với bà.

"Ngươi cái lão bất tử uống cái gì mà uống. Lớn tuổi như vậy, còn không đi ách---"

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Nam nhân không dám tin tưởng cúi đầu, trước ngực hắn cắm một thanh kiếm, máu tươi tràn ra.

"Ngươi..."

"Bịch" một tiếng, nam nhân té trên đất, không còn một tiếng động.

Thôi Tiệp lạnh mặt phân phó: "Thu kiếm của bổn tướng quân lại, ném thi thể xa một chút."

Bọn hộ vệ đáp: "Vâng."

Triệu Tiểu Bảo ở gần, có chút thương cảm đại nương kia, tiến lên giúp bà xử lý.

Những người khác câm như hến, nhìn Thôi Tiệp như nhìn một tên cuồng giết người.

Sau khi Triệu Tiểu Bảo đỡ lão phụ nhân dậy, mới nói với mọi người: "Trong mắt của Tướng quân chúng ta không cho phép có nửa hạt cát, các ngươi thành thật an phận, tất nhiên sẽ cho các ngươi ăn uống, quản sống chết của các ngươi. Nếu các ngươi làm ra chuyện khác người, nam nhân chết đi kia chính là kết cục. Đã hiểu chưa?"

"Hiểu... Hiểu rồi."

"... Chúng ta sẽ nghe lời."

Ngũ Nương thấy một màn như vậy, có hơi sợ, nhưng trong lòng lại càng thêm yên ổn."

"Đương gia, ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?"

Tôn Đại Ngưu vừa bưng cháo cho nhi tử uống, vừa nói: "Xích Hạ, ta dẫn mọi người về Xích Hạ. Nơi đó có tiên nhân, chúng ta sẽ không bao giờ đói bụng nữa."

Người bên cạnh nghe trộm đứng ngồi không yên: "Thật sao, thật sự có tiên nhân, ngươi không phải bị lừa đó chứ."

Tôn Đại Ngưu tốt tính cười nói: "Quần áo ta mặc trên người, lương thực Tướng quân phát xuống đều là do tiên nhân cho."

"Tại Xích Hạ, chỉ cần chịu làm, một ngày có thể ăn ba bữa cơm, làm việc đặc biệt ra sức, giữa trưa còn có thể ăn được thịt, về sau còn có thể có nhà của mình."

Người chung quanh cực kỳ khiếp sợ: "Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy!!"

Tôn Đại Ngưu nói: "Cho nên là tiên nhân, cũng chỉ có tiên nhân mới có thể làm được chuyện như vậy."

"Ngay buổi tối mấy hôm trước, trong lãnh địa vừa mới thu lúa mì, Nhất Niệm đại nhân làm lễ chúc mừng cho chúng ta, Chưởng môn ngay dưới ánh trăng, đạp mây đi từ ổ bảo ra, lúc đó mấy ngàn người trong lãnh địa đều nhìn thấy, không giả được."

"Tiên nhân không cho chúng ta gọi nàng là tiên nhân, trong lãnh địa phải gọi là Chưởng môn."

Tôn Đại Ngưu phổ cập kiến thức cho mọi người, một màn này cũng phát sinh ở nơi khác.

Một ngày rưỡi sau, bọn Tần Thu Nguyệt về tới Xích Hạ.

Nhất Niệm gõ gõ mặt bàn: "Hơn một ngàn ba trăm người?"

Tần Thu Nguyệt: "Vâng, nhân số quá nhiều, thức ăn nước uống chúng ta mang đi quá ích, không thể cung ứng."

Nhất Niệm: "Ta biết rồi."

Hắn xoay người đi tìm Trương Túc, vừa mở miệng đã nói ra vấn đề.

Trương Túc cũng biết việc này không thể để lỡ được, lại mua ba con trâu trong cửa hàng hệ thống, sau đó phái ra năm mươi hộ vệ, vận chuyển lương thực và nước đi đến.

Lương thực mới thu hoạch trong lãnh địa không thể động tới, Trương Túc đành tự móc tiền túi, mua trong cửa hàng hệ thống.

Lúc đó nàng còn phải suy xét thật chu toàn, có thể Thôi Tiệp trở về, trên đường còn phải gặp ít lưu dân, cho nên nàng chuẩn bị một ngàn năm trăm cân lương thực, nước, còn có nồi sắc, thảo dược khẩn cấp.

Sau khi đám người rời đi, trong lòng nàng lại tính toán, hơn một ngàn ba trăm người, một người 5 điểm công đức, đó chính là hơn sáu, gần bảy ngàn điểm công đức.

Ừ, tốt xấu gì cũng xuất hiện điểm công đức cho sáu con trâu.

Thế nhưng không ngờ, Thôi Tiệp trở về đã là năm ngày sau, phía sau hắn cũng không phải hơn một ngàn ba trăm người, mà là hơn hai ngàn bốn trăm người, còn có một tù binh.

Thôi Tiệp ngồi trên xe trâu, có thể nói là hăng hái.

Trương Túc nghe náo nhiệt bên ngoài, vô cùng muốn ra ngoài nhìn thử, nhưng người đi tới cửa, lại nhịn xuống.

Hình tượng cao lãnh không thể sụp đổ.

Nàng ngồi trong phòng, lật sách chán đến chết.

Cửa chính lãnh địa Xích Hạ, Nhất Niệm nhìn đám người mênh mông kia, mí mắt giật mạnh.

Thôi Tiệp nhảy xuống xe, ba bước thành hai đi tới trước mắt Nhất Niệm, quỳ một gối xuống, ôm quyền nói: "Đại nhân, thuộc hạ không chỉ nhận người nhà của lão binh về, còn phá một ổ sơn tặc, trên đường nhận thêm một ít lưu dân."

Hộ vệ đều mang vũ khí sắc bén, mỗi người được ăn uống no đủ, còn đều nghe theo lệnh hắn, lúc đánh sơn tặc, thật là không cần quá sức.

Nhất Niệm:...

Thật đúng là để cho ngươi ngạo mạn quá rồi!!

Trước mắt bao nhiêu người, Nhất Niệm đưa tay đỡ người dậy, còn thâm tình ôm hắn.

Thôi Tiệp: Lực Điện hạ thật lớn.

Sau lưng hắn bị vỗ đau quá.

Những người Thôi Tiệp mang về nhìn tường đất, còn có ổ bảo như ẩn như hiện trong tường đất, trong lòng đều rất kích động.

Nhất Niệm gọi hơn mười người Chu Đại Hà, Tề Vân Minh, Đặng Vân đến: "Các ngươi cử người chia người từng nhóm đi đăng kí, một khi có người gây sự, giết ngay tại chỗ."

"Vâng, Nhất Niệm đại nhân."

Nhất Niệm chống lại đôi mắt sáng long lanh của Thôi Tiệp, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cùng ta đi gặp Chưởng môn."

Thôi Tiệp: "Vâng~~~"

Giọng nói rạo rực.

Nhất Niệm có thể tùy ý ra vào ổ bảo, đây là quyền lợi Chưởng môn ban tặng cho hắn.

Lúc trước Trương Túc còn muốn cho Nhất Niệm ở trong ổ bảo, đáng tiếc Nhất Niệm cố nhịn lại mà cự tuyệt.

Nhất Niệm cho Thôi Tiệp chờ ở bên ngoài, hắn đi vào phóng cây châm dự phòng.

Sau khi Trương Túc nghe xong suýt chút nữa nhảy cẫng lên: "Hơn hai ngàn bốn trăm người?"

Hiện tại trong lãnh địa của họ, cộng thêm nhân số của Hội huyện, cũng mới có hơn hai ngàn sáu trăm người thôi.

Trương Túc trầm ngâm trong chốc lát, phát ra lương tâm hỏi: "Thôi Tiệp có chém giết người hay không?"

Nhất Niệm nghẹn lại, ngừng một lát, mới nói ra báo cáo của Thôi Tiệp.

Ban đầu là các loại quan hệ với người nhà lão binh, sau đó là lưu dân nghe tiếng chạy đến. Nhân số nhiều, chắc chắn là gây chú ý một đám sơn tặc đến đánh cướp, khiến Thôi Tiệp dẫn người đi thu dọn, từ trong ổ sơn tặc cứu ra hơn ba trăm người.

Bọn họ chân trước thu dọn sơn tặc, chân sau đã có lưu dân đến xin thu nhận và giúp đỡ. Giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, Thôi Tiệp không thể đuổi lưu dân đi, chỉ có thể căng da đầu nhận lấy, cho nên nhân số tất nhiên càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều...

Trương Túc trầm mặc.

Nàng xoa xoa mi tâm: "Cho Thôi Tiệp đến gặp ta."

Nhất Niệm: "Hắn đang hầu ngoài cửa."

Trương Túc:...

Thôi Tiệp đang đứng ngắm phong cảnh, đột nhiên cửa phòng sau lưng mở ra, Cửu Điện hạ hắn tôn kính mặt không cảm xúc gọi hắn đi vào.

Thôi Tiệp chà xát hai tay, hưng phấn không kìm chế được.

"Tiểu dân Thôi Tiệp bái kiến Chưởng môn." Hắn biết Chưởng môn lợi hại, cho nên quỳ rất lưu loát.

Trương Túc nhìn con ngươi quá linh động của hắn, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, ngập ngừng nói: "Đứng lên đi."

Thôi Tiệp lập tức đứng lên, hào phóng tự nhiên.

Trương Túc vốn có chút xoắn xúy, giờ đã không còn. Vẻ mặt trở lại bình thường: "Chuyện của ngươi, Nhất Niệm đã nói với bổn tọa, ngươi làm rất tốt. Có mong muốn gì không?"

Thôi Tiệp liếc mắt nhìn Nhất Niệm một cái, Nhất Niệm không nói gì: "Không quá phận, Chưởng môn đều sẽ đồng ý."

Tay xuôi bên người nắm chặt vạt áo, Thôi Tiệp mong chờ nói: "Chưởng môn, ta muốn làm Tướng quân."

Tướng quân lúc xuất phát là do hắn tự phong, ngoại trừ nghe đã nghiền ra thì không còn gì khác.

Lần này lập công, hắm muốn chính miệng Chưởng môn phong thưởng.

Trương Túc suy nghĩ một lát, nói: "Vậy thì phong ngươi làm Kiêu Dũng Tướng quân."

Thôi Tiệp vui mừng ra mặt: "Tạ ơn Chưởng môn."

Nhất Niệm: "Không còn chuyện gì khác, thì lui ra đi."

Thôi Tiệp vô cùng vui sướng lui xuống.

Trương Túc muốn nói lại thôi: "Còn chưa cho hắn những thứ khác mà."

Đất đai, thức ăn, đồng sắc... đều có thể có một ít.

Nhất Niệm: "Những thứ này có thể chờ làm đại hội biểu chương (biểu dương khen ngợi), công khai cho hắn, gồm cả những hộ vệ và lão binh."

Đại hội biểu chương?

Khóe miệng Trương Túc co rút, Nhất Niệm ngươi bây giờ càng ngày càng tân thời rồi.

Nhất Niệm: "Hiện giờ an trí lưu dân trước."

Trương Túc cảm thấy cũng phải.

Hỏi, làm sao có thể chấn nhiếp lưu dân nhanh chóng.

Trả lời: Chưởng môn lên sân khấu một lần là được.

Nhưng phải khống chế tốt thời gian. Ban ngày không đủ tôn lên sự xuất trần mờ ảo của tiên nhân.

Mặt trời xuống núi, bầu trời nhá nhem, các lưu dân còn đang đợi bên ngoài lãnh địa, gió mát thổi vào người, làm cho bọn họ co rúm lại.

Bọn họ còn chưa thể đi vào, thì có nghĩa bọn họ còn chưa chính thức được người trong lãnh địa tiếp nhận, bọn họ vô cùng không có cảm giác an toàn.

Trong lúc phòng tuyến trong lòng mọi người ở đây sắp sụp đổ, mọi người nghe được một tiếng đàn tuyệt vời, còn không chờ bọn họ tìm kiếm tiếng đàn xuất phát từ đâu, chỉ thất bên ngoài ổ bảo có mây mù lượn lờ.

Thạch Đầu nhảy vào lòng nương, bàn tay nhỏ bé bụm miệng, hai mắt mở to.

Ngũ Nương nhớ đến tiên nhân trượng phu nói: "Đương gia, có phải hay không"

Tôn Đại Ngu đã dẫn đầu quỳ xuống, hắn còn kéo thê nhi cùng quỳ.

Một thân ảnh màu trắng phá mây mà ra.

[Tiên nhân thường ngày vô cùng mỹ lệ, da còn trắng hơn tuyết mùa đông, thần sắc băng lãnh hơn cả gió lạnh mùa đông, nàng cao quý xuất trần, cái gì cũng không lọt vào mắt xanh của nàng. Khi nàng xuất hiện, tường vân là thang, vạn vật mất đi màu sắc, nàng chính là vị thần duy nhất trong trời đất.]

Các lưu dân ngơ ngác nhìn đạo thân ảnh kia đến gần, trong đầu nhớ lại những lời hộ vệ và lão binh nói với bọn họ mấy ngày nay.

Thì ra đều là thật, bọn họ được cứu rồi.

"Cung nghênh chưởng môn —— "

"Cung nghênh chưởng môn —— "

Tiếng sau cao vút lảnh lót hơn tiếng trước, đều nhịp.

Trương Túc cũng không rơi xuống đất, chỉ lạnh lùng nhàn nhạt quét mắt liếc bọn họ: "Bổn tọa không nuôi người nhàn rỗi."

Bỏ lại những lời này, nàng như khi đến vậy, lại biến mất.

Thế nhưng các lưu dân vốn đang thấp thỏm bất an thoáng cái liền tỏa sáng sinh cơ.

"Tiên... Lời kia của Chưởng môn ý là, chỉ cần chúng ta chịu làm việc, nàng sẽ nhận chúng ta đúng không?"

"Đúng, nhất định là như vậy."

"Híc, có hơi lạnh, mọi người sát vào một chút, trước tiên sống qua đêm nay, ngày mai chắc chắn sẽ có người đến sắp xếp cho chúng ta."

Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống: Ký chủ, lần này ngươi lên sân khấu có thêm nhạc nền

Trương Túc: Cho nên?

Hệ thống: Được tăng giá!!

Trương Túc:… Đao của ta đâu!

Tác giả quân lặng lẽ bốc lên đầu: Thấy có mấy tiểu khả ái nghi hoặc tại sao nữ chủ không tu tiên, một công pháp khinh công đã phải 10000 điểm công đức, công pháp tu tiên càng thêm đắt tận trời cao.

Tương đương với một trăm đồng tiền sao mua được biệt thự lớn nha  ╮(‵▽′)╭

Hơn nữa dưới tay nữ chủ còn có nhiều lưu dân như vậy, trước tiên chắc chắn phải đảm bảo sinh kế của người thường mới có thể suy xét đến những mặt khác. Lấy của dân, dùng cho dân.

- -----oOo------