Thần chết rõ ràng không hài lòng khi nghe Đồ Hoá nói như vậy. Đương nhiên là nó muốn cậu lựa chọn mở chiếc hộp trước mặt Tôn Duy, nhưng vì Đồ Hoá đã chọn nên nó phải làm theo chứ không thể can thiệp vào quy tắc của hệ thống.
Vì vậy, nó mở cả hai hộp.
Có một quả cầu ‘sống’ trong chiếc hộp trong suốt trước mặt Thẩm Tư Dịch, trong khi chiếc hộp trước mặt Tôn Duy chỉ có một quả cậu ghi từ ‘chết’ ở trên đó.
Thần chết hừ lạnh một tiếng, rồi cười và nói với Tôn Duy: “Nếu đồng đội của cô bé đã muốn loại cô rồi thì ta cung kính không bằng tuân mệnh vậy…”
Nó vừa nói vừa vung tay phải. Một làn sương đen ập vào người Tôn Duy. Thân thể cô dần trở nên trong suốt.
Tôn Duy luôn giữ vẻ mặt thờ ơ. Cô yên lặng nhìn Đồ Hoá và Thẩm Tư Dịch rồi mỉm cười trước khi biến mất.
Lúc đầu có 5 người, giờ chỉ còn 2 người cuối cùng vì những người kia bắt buộc phải hi sinh bất đắc dĩ. Đồ Hoá đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy tức giận nhưng không có chỗ trúi. Sự can thiệp của virus đã biến trò chơi cạnh tranh công bằng và lành mạnh trở thành một chiến trường thử thách nhân tính và đạo đức. Bọn họ thậm chí còn mất đi tự do và sự an toàn. Cậu chỉ có thể nhìn đồng đội của mình lần lượt rời đi, nhưng cậu không thể làm gì được.
Cậu phẫn nộ trừng mắt nhìn thần chết, trong ánh mắt lộ ra sát khí.
Thần chết lảo đảo lui về phía sau một bước, căng thẳng nhìn cậu: “Cậu… Cậu nhìn ta kiểu gì vậy?”
Đồ Hoá chậm rãi tới gần nó. Mặc dù thần chết cao hơn cậu hai cái đầu nhưng sát khí của cậu còn đậm hơn nó: “Trong cái hộp kia… Làm gì có 2 quả cầu ‘sống’ nhỉ?”
Thần chết lùi lại một bước: “Ta không hiểu cậu đang nói gì…”
Đồ Hoá trừng mắt nhìn nó: “Cho dù cuối cùng tôi chọn chỉ mở chiếc hộp trước mặt Tôn Duy thì trong đó cũng chỉ có quả cầu ‘chết’. Khi đó, không chỉ có một mình Tôn Duy chết. Thẩm Tư Dịch cũng phải chết theo vì tôi không chọn quả cầu ‘sống’ trước mặt cậu ấy.”
“Đây là âm mưu của ông sao? Ông lợi dụng tình bạn chân thành của bọn tôi để giết hết bọn tôi à?”
Sự thật bị phơi bày một cách tr@n trụi nên thần chết không thể chối cãi được. Ánh mắt của nó lại có chút mờ mịt. Nó được virus tạo ra với tâm trí huỷ diệt tất cả. Bên cạnh cái vẻ tàn ác mà virus ban cho nó, nó còn có trách nhiệm chia rẽ những người chơi này. Đúng là khí chất của người chơi Đồ Hoá làm nó hơi sợ, nhưng nó càng quyết tâm phải lan toả năng lượng tiêu cực từ virus đến tất cả người chơi.
Nò nhìn Đồ Hoá và Thẩm Tư Dịch và cười ý nhị: “Đến giờ này mà các cậu còn không hiểu sao? Trên đời này không có mối quan hệ chân thành nào hết. Đừng trước lợi ích rồi thì chỉ có đổi chác và giết chóc thôi!”
“Cậu đó, Đồ Hoá…” Hắn gõ nhẹ lên lông mày Đồ Hoá bằng ngón tay mảnh khảnh bén nhọn: “Cậu tự tay giết bao nhiêu người rồi? Trong trò chơi này ấy… Cậu giết bao nhiêu người? Cũng chỉ vì một tấm vé tuyển thẳng đại học thôi mà cậu giết người không chớp mắt, vậy mà lại đứng đây ra cái vẻ đạo mạo rồi nói gì mà tình cảm chân thành?”
Đồ Hoá tức giận nhìn nó: “Đừng có áp cái thế giới quan méo mó của ông vào những gì bọn tôi đã làm! Nếu virus không nhốt tất cả những người chơi bị loại vào vực sâu, nếu virus không biến trò chơi trở nên tàn khốc thì bọn tôi cần gì phải trải qua mấy cửa ải biến chất đó?”
Thần chết cười lạnh một tiếng: “Không có virus thì sao? Nếu làm nhiệm vụ như bình thường, cậu với đồng đội… Còn tương thân tương ái vậy à?”
“Chỉ có một tấm vé tuyển thẳng thôi mà. Đến lúc đó… Có khi mấy cô cậu cũng phải giết lẫn nhau nhỉ?”
Đồ Hoá sững sờ.
Cậu bỗng cảm thấy những gì thần chết nói không hoàn toàn vô lí. Nhờ sự can thiệp của virus nên trò chơi vượt ải này mới công bằng hơn. Đồng đội hi sinh bản thân vì chính nghĩa nên có bị loại thì bọn họ cũng không oán trách gì ai. Bởi lẽ tất cả mọi người đều hiểu mục đích của vượt ải thành công không phải để tuyển thẳng đại học nữa, mà là để giải cứu những người chơi bị mắc kẹt và mang lại hi vọng sống sót cho bọn họ.
Nếu virus không can thiệp thì sao? Mục tiêu của mỗi người là giành được tấm vé tuyển thẳng vào Đại học A. Liệu cậu với đồng đội… Còn thân thiết như vậy không?
Đồ Hoá không dám tưởng tượng.
“Hai cái đó không giống nhau. Đừng có mà đánh tráo khái niệm.” Thẩm Tư Dịch bước tới và nắm lấy cánh tay của Đồ Hoá. Cậu ta nhìn Đồ Hoá bằng ánh mắt kiên định rồi nói với thần chết: “Ở đâu cũng có cạnh tranh và đôi khi sẽ có bất công, nhưng bọn tôi đều đang ở cùng một chiến trường và thi đấu với sự tôn trọng lẫn nhau.”
“Mục đích của bọn tôi là giành được phần thưởng bằng cách cạnh tranh hợp pháp bằng chính năng lực của mình. Ngay cả khi ai đó bị loại trong lúc thi thố thì bọn tôi vẫn bình thường thôi.”
“Đúng là có một số người sử dụng thủ đoạn vô đạo đức để đạt được mục đích. Thậm chí bọn họ còn có cái thú vui diệt trừ người chơi khác. Bọn họ không có tình cảm mà chỉ có lợi ích, nhưng đó cũng đâu phải tất cả người chơi.”
Thẩm Tư Dịch nhìn Đồ Hoá và cười như một tia nắng ấm: “Ít nhất là tôi không như vậy, và tôi tin rằng đồng đội của tôi cũng không như vậy. Ngay cả khi thế giới bị nhiễm thứ mùi tanh tưởi và bóng tối của ông thì trái tim bọn tôi… Vẫn cất giữ ánh mặt trời mấy ông không thể cướp đi được.”
Thẩm Tư Dịch đứng bên cạnh Đồ Hoá tiếp thêm rất nhiều sức mạnh cho cậu. Lúc này, Đồ Hoá cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của việc sát cánh chiến đấu. Trên thực tế, việc cùng nhau suy nghĩ và tìm cách vượt ải chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn hết là sự hỗ trợ lẫn nhau và trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho nhau.
Đồ Hoá khinh thường ngẩng đầu nhìn thần chết, siết chặt nắm đấm rồi nói: “Tôi đây chỉ có một thân võ nghệ đã lâu chưa dùng tới nên có hơi ngứa tay…”
Đôi mắt hơi run lên. Nó giả vờ bình tĩnh, nói: “Cậu muốn làm gì?”
Đồ Hoá bĩu môi rồi nện nó một đấm: “Ông bắt đồng đội của tôi mà không cho tôi trút giận à?”
Mặc dù thần chết được trời ban cho sức chiến đấu nhất định nhưng đối với Đồ Hoá đã điều chỉnh các chỉ số năng lực đến mức tối đa thì nó vẫn phải chịu thua. Đồ Hoá liên tục giáng xuống những cú đấm và đá khiến nó muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Thấy thần chết sắp bỏ chạy, Thẩm Tư Dịch nhanh chóng bước lên kéo lấy Đồ Hoá: “Chờ một chút! Cậu nhớ nó nói nó sẽ cho bọn mình gợi ý nhiệm vụ không?”
Lúc này Đồ Hoá mới nhớ ra thần chết đã hứa sẽ cho bọn họ biết thông tin về hai kẻ giết người. Cậu túm cổ áo của thần chết và nói: “Nói tôi biết hai kẻ giết người đó là ai.”
Thần chết run rẩy nhìn cậu: “Ta chỉ biết nếu Brian đi đến dinh thự Omar thì chắc chắn Caesar sẽ đi cùng với nó.”
Đồ Hoá không thể tin mà giơ nắm đấm lên: “Có vậy thôi à?”
Thần chết vốn đã bị đánh đến đau điếng lập tức ôm đầu: “Ta thật sự chỉ biết có bao nhiêu đó thôi! Ta chỉ là một NPC thần chết, quyền quyết định là của hệ thống. Ta chỉ có thể nói cho các cậu bao nhiêu đó thông tin!”
Đồ Hoá nhướng mày nhìn hắn: “Lúc nãy ông vênh váo lắm mà?”
Thần chết che mặt và nức nở: “Nếu biết cậu có thể đánh ta như vậy… Sao ta có thể nói mấy lời vô nghĩa đó?”
Nói xong, nó bất bình liếc nhìn Đồ Hoá rồi hóa thành hạt pixel và biến mất.
Không khí xung quanh yên tĩnh trở lại nhưng hiện tại, âm thanh những người khác đã xuất hiện trong đồn cảnh sát. Cửa ải của thần chết có lẽ đã đặt ra kết giới nên NPC trong đồn cảnh sát không làm phiền họ. Bây giờ thần chết đã rời đi nên những người khác lại xuất hiện. Điều này có nghĩa là chuông báo động đã vang lên, cảnh sát canh gác nhà tù chắc hẳn đã bắt đầu đi tìm bọn họ.
Không chần chừ thêm nữa, Đồ Hoá và Thẩm Tư Dịch vội vã leo ra khỏi cửa sổ phòng tư liệu và lặng lẽ rời khỏi đồn cảnh sát.
Cả hai lang thang khắp dinh thự Omar cả ngày và tìm kiếm tất cả những nơi có thể kích hoạt nhiệm vụ gần đó. Tuy nhiên, bọn họ nhưng không tìm thấy manh mối nào. Đánh giá từ những manh mối bọn họ hiện có thì đáp án đã dần dần hiện ra.
Cùng với manh mối do thần chết cung cấp, bọn họ đã biết ba thông tin về kẻ sát nhân: Thứ nhất, Tom đã nói một trong hai kẻ từng đến dinh thự Omar là Bill hoặc Allen. Thứ hai, Allen và Caesar sẽ không đến dinh thự Omar cùng một lúc. Cuối cùng, nếu Brian đi thì Caesar cũng sẽ đi.
Ba thông tin có đầy đủ 4 kẻ tình nghi. Đồ Hoá chợt nhớ đến những ân oán và bất bình giữa bốn kẻ giết người mà cậu đọc được trong phòng tư liệu.
Bốn nghi phạm này có thể được chia thành hai phe. Một bên là Allen, một phe là Brian, Caesar và Bill. Những người thuộc hai phe này không ưa gì nhau, giữa Allen và Brian đã xảy ra mâu thuẫn, Caesar thì ủng hộ Brian.
Điều này vừa vặn chứng minh 2 gợi ý của bọn họ: Allen và Caesar không thể giết người cùng lúc vì bọn họ có thù oán. Caesar ủng hộ Brian nên quan hệ của bọn họ rất tốt, nếu Brian mà giết người thì Caesar sẽ đi theo.
Mâu thuẫn giữa hai băng đảng rõ ràng đến mức có khả năng kẻ sát nhân không phải là Allen. Bởi vì trong ba kẻ tình nghi còn lại, Brian và Caesar không thể cùng phe với hắn.
Về phần Bill… Lại càng không có khả năng hợp tác với Allen. Căn cứ vào gợi ý đầu tiên, chỉ có Bill hoặc Allen đi tới dinh thự Omar. Nếu Allen không phải hung thủ thì chắc chắn một trong hai kẻ giết người là Bill.
Dựa vào hai manh mối còn lại, hai kẻ giết người đã đến dinh thự Omar có thể là Bill và Brian hoặc Bill và Caesar.
Manh mối cuối cùng nói nếu Brian đi thì Caesar chắc chắn sẽ đi. Vì vậy, hai kẻ giết người chắc chắn không phải là Bill và Brian bởi vì nếu Brian nằm trong số hai kẻ giết người thì người còn lại phải là Caesar. Điều này đi ngược lại với gợi ý đầu tiên, rằng chỉ có Bill hoặc Allen đã đến dinh thự Omar.
Vì vậy, theo suy luận này, những kẻ giết người chỉ có thể là Bill và Caesar. Hai người này là thầy trò nên khả năng phạm tội cùng nhau rất cao.
Đồ Hoá nhanh chóng nói với Thẩm Tư Dịch kết luận này. Cả hai vội vã đến nhà của Holmes mà không dừng lại.
Sau khi Holmes biết bọn họ đã tìm ra kẻ giết người, anh ta trông rất bình tĩnh. Đồ Hoá thậm chí còn không thể biết liệu NPC này có phải là Tô Cách Trì nữa hay không.
Cậu cố gắng tìm cách để Tô Cách Trì phản hồi nhưng Holmes đã đưa bọn họ đến một nơi khác.
Anh mở cửa bốt điện thoại ở tầng dưới, bên trong chẳng có gì cả. Holmes đang đứng bên cạnh bốt điện thoại và nhìn Đồ Hoá và Thẩm Tư Dịch với nụ cười trên môi: “Tìm được hung thủ là vượt ải được rồi. Bước vào bốt điện thoại này… Các cậu có thể đến một thế giới mới.”
Bên trong bốt điện thoại tối om. Đồ Hoá cảm thấy có gì đó không ổn nên quay lại nhìn Holmes và cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Tô Cách Trì. Cậu chợt nhận ra đôi mắt của Holmes vô cùng đáng sợ và tăm tối. Mặc dù ngoại hình thì vẫn vậy nhưng anh ta dường như đã biến thành một người khác.
Anh ta không phải là Tô Cách Trì. Vậy… Tô Cách Trì đâu rồi?
Đồ Hoá kinh ngạc hồi lâu vẫn không bước vào bốt điện thoại. Đúng lúc cậu do dự, Holmes bất ngờ đẩy cả hai người vào trong.
Lơ lửng trong hư không không biết bao lâu, Đồ Hoá cuối cùng cũng nghe được tiếng ‘bíp’ bên tai.
[Ding~]
[Chào mừng đến với nhiệm vụ phụ: Tiến thoái lưỡng nan.]