Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?

Chương 60




Nhiệm vụ chính của Vòng dãy số yêu cầu người chơi con số của chính mình trong vòng 48 giờ và vẫn chưa biết những con số này có chức năng gì. Đồ Hoá nghi ngờ rằng những con số được ấn định cho những người chơi ở vòng này sẽ giống Vòng sơ tuyển, nghĩa là chúng đóng vai trò quyết định ai ở và ai bị loại. Vì vậy, lấy được con số không có nghĩa là an toàn mà còn phải đối mặt với nhiệm vụ khó khăn hơn.

Tô Cách Trì cũng hoàn toàn không biết nhiệm vụ chính ra sao, ngoại trừ một phần nhỏ nội dung của các cửa ải vẫn giữ nguyên thiết kế ban đầu, phần lớn nội dung đã bị virus can thiệp. Anh chỉ biết màn chơi hiện tại đã khắc nghiệt hơn và tàn nhẫn hơn trước nhiều.

Thời gian eo hẹp, áp lực nặng nề không cho phép bọn họ nghỉ ngơi một phút nào. Sau khi bốn người Đồ Hoá vượt qua cửa ải ‘Bãi biển Pythagoras’, bọn họ vội vàng bước vào cửa ải tiếp theo.

Tên của màn chơi này là [Số con thỏ].

Raw và QT không phải ‘Số con thỏ’ nhưng mình để tên thế này để không bị lộ nội dung màn chơi. Đây là cái tên rất gần với raw chứ không phải mình chém bay bản gốc hay gì, nhưng nếu để tên gốc thì mọi người google phát là ra luôn nội dung bài toán…

Nghe tên thì có vẻ nhẹ nhàng dễ thương nhưng bối cảnh màn chơi lại khiến người ta sởn tóc gáy.

Nhiệm vụ phụ lần này được đặt tại một viện bảo tàng. Mười hai hộp kho báu tinh xảo được đặt ngay ngắn trong đại sảnh, ngay trước các hộp kho báu là một bàn quay xổ số với vòng tròn bàn quay được chia đều thành 12 phần, và kim chỉ màu đỏ lơ lửng ở giữa.

Ngoài ra, điều đáng lưu ý nhất ở bảo tàng này có lẽ là lớp kính trong suốt dưới chân. Sàn của toàn bộ đại sảnh được làm bằng kính cho phép người chơi nhìn rõ tình hình bên dưới.

Và, dưới lòng đất của bảo tàng tráng lệ này… Là một hang rắn.

Nhìn qua sàn bằng kính là hang rắn sâu chừng năm, sáu mét và dày đặc những con rắn quấn vào nhau. Chúng nó đang thẻ lưỡi và nhìn chằm chằm vào những chơi phía trên cửa kính.

Nhóm Đồ Hoá quá sợ hãi để đi vào.

Lúc này, cách đó không xa là một trận cười nhạo báng. Đồ Hoá ngẩng đầu thì thấy Lý Đào đứng ở trên kính mà như trên mặt đất và khinh thường nhìn bọn họ.

Hóa ra trước khi bọn họ bước vào cửa ải thì đã có những người chơi khác chờ sẵn trong sảnh. Tính cả bốn người bọn họ thì tổng cộng có 12 người tụ tập ở tầng cửa ải này, trong đó có hai gương mặt quen thuộc: Lý Đào và Tuỳ Lợi.

Lý Đào khoanh tay và nhắm mắt làm ngơ trước những con rắn dưới chân rồi bước đến trước mặt bọn họ, đắc ý nói: “Tao tưởng bọn mày bị loại rồi chứ?”

Đồ Hoá rất sợ rắn. Cậu không thích tất cả các loài bò sát nói chung, nhưng cậu vẫn dũng cảm bước lên kính và cố gắng không nhìn xuống. Sắc mặt cậu tái nhợt, nhưng miệng thì vẫn cứng: “Mày chưa bị loại thì làm gì đến lượt bọn tao.”

Lý Đào cười lạnh: “Hừ, lát nữa làm mồi rắn thì cái mỏ cũng đừng hỗn như vậy!”

Ngay khi bốn người họ bước lên sàn trong suốt, một con thỏ mặc Âu phục chậm rãi từ cầu thang xoắn ốc ở giữa bảo tàng nhảy xuống. Hai tai nó cụp xuống một bên mặt, hai mắt đỏ chót hung dữ híp lại liếc nhìn những người chơi ở tầng dưới. Thỏ vốn là loài động vật có bộ lông xù dễ thương nhưng con thỏ này lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Khi con thỏ xuất hiện, hệ thống phát ra tiếng ‘bíp’.

[Ding~]

[Nhiệm vụ phụ: Số con thỏ]

[Quy tắc: Trong bảo tàng có 12 hộp chứa đá quý. Mười hai người chơi đứng trước các hộp và ngài Thỏ tiến hành bốc thăm bằng cách quay số. Nếu người chơi được bốc trúng thì phải đoán số lượng đá quý trong hộp. Người chơi đoán đúng thì an toàn, đoán sai thì rơi vào hang rắn. Trước khi kết thúc 12 vòng chơi, phải có một người chơi đoán được trong mỗi hộp có bao nhiêu đá quý, nếu không thì tất cả người chơi bị loại.]

Đồ Hoá chưa kịp phân tích luật chơi thì đã nghe thấy tiếng kêu lanh lảnh của con thỏ vừa đi xuống cầu thang: “Nhân loại ngu xuẩn! Luật yêu cầu đứng trước các hộp, mấy người định lộn xộn như vậy tới khi nào?! Tôi rất cáu đấy nhé!”

Khi con thỏ nổi giận, đôi tai của nó vểnh lên, đôi mắt của nó còn đỏ hơn trước, cảm giác như thể nó sắp phun ra lửa. Những người chơi đang phân tán ở giữa sảnh vội vã tìm một nơi để đứng.

Đồ Hoá đứng trước hộp áp chót, bên trái cậu là Thẩm Tư Dịch và bên phải là Vương Bác Vũ. Tôn Duy đứng trước Thẩm Tư Dịch. Lý Đào và Tuỳ Lợi đứng ở ô thứ nhất và thứ hai cách Đồ Hoá xa nhất có thể.

Sau khi mọi người vào vị trí, con thỏ có vẻ bình tĩnh lại một chút. Nó cẩn thận chỉnh trang bộ Âu phục màu đen trên người. Hình như nó đang rất cố gắng gỡ những cọng lông trắng rơi trên quần áo. Nó sửa sang một hồi mới ngẩng đầu nhìn mười hai người chơi đang đứng trước mặt.

“Mấy người cũng đã nghe qua quy tắc. Tôi sẽ bốc thăm 12 lần, trúng ai thì người đó trả lời số đá quý trong hộp trước mặt.” Giọng con thỏ có chút mất kiên nhẫn. Nó nói tiếp: “Trả lời sai thì làm mồi rắn. Đến cuối cùng mà không ai trả lời được số lượng đá quý ở mỗi hộp thì mấy người làm mồi cho rắn tất.”

Con thỏ vừa chỉnh lại chiếc nơ trên đường viền cổ áo, vừa lẩm bẩm: “Eo ơi cái lũ người bừa bộn, lộn xộn. Khó chịu hết sức! ”

Đồ Hoá gần như đã hiểu luật chơi nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ. Cậu giơ tay hỏi con thỏ: “Về số lượng đá quý trong hộp… Hệ thống không gợi ý sao?”

Nếu không có gợi ý thì hoàn toàn dựa vào vận may, chắc chắn mười hai người sẽ bị rắn cắn chết. Mặc dù cửa ải này đã bị nhiễm virus nhưng cũng không đến nỗi không cho gợi ý.

Quả nhiên, con thỏ hừ lạnh một tiếng: “Gợi ý là… Số lượng đá quý trong mười hai hộp này là một dãy số.”

“Cho mấy người 5 phút để quan sát và suy nghĩ. Mấy người có thể tìm manh mối trong bảo tàng.” Đang nói tới tìm manh mối, con thỏ đột nhiên như bị giẫm lên đuôi và đột nhiên nổi giận: “Mấy người chỉ được nhìn thôi! Không được đụng chạm. Đừng có phá bảo tàng của tôi. Thảm cũng không được dính một hạt bụi, nghe rõ chưa?!”

Vương Bác Vũ ở bên cạnh thì thầm với Đồ Hoá: “Con thỏ này chắc mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”

Suy nghĩ của Đồ Hoá không nằm ở thái độ của con thỏ mà là dãy số nó gợi ý. Số lượng đá quý trong mười hai hộp này là một dãy số, và con thỏ biết quy luật của dãy số này. Nó cho phép người chơi tìm manh mối trong bảo tàng, nghĩa là quy luật của dãy số hoàn toàn có thể truy nguyên được.

Quy luật này sẽ được thể hiện thế nào thì phải tìm thêm mới biết được.

Năm phút tìm kiếm bắt đầu, bốn người Đồ Hoá đi cùng nhau. Trong sảnh tầng một không có gì ngoài mười hai hộp đá quý. Bọn họ đi lên cầu thang xoắn ốc ở giữa sảnh và lên tầng hai.

Trên tầng hai có những bức tranh.

Điều kì lạ là hai bức tường của toàn bộ tầng hai được dán đầy hai bức tranh. Bên trái toàn là ‘Hoa hướng dương’ của Van Gogh, mỗi bức giống hệt nhau được treo ngay ngắn trên tường.

Hàng bên phải là ‘Mona Lisa’ của Leonardo da Vinci. Các bức tranh này trông có vẻ giống nhau nhưng nếu so sánh kỹ càng thì sẽ thấy tỷ lệ cơ thể của Mona Lisa ở mỗi bức tranh là khác nhau.

Vương Bác Vũ khó hiểu nhìn những bức tranh này và muốn tháo chúng ra để xem liệu có thứ gì ẩn giấu trong khung tranh không, nhưng Đồ Hoá vội vàng ngăn hắn lại: “Con thỏ đó đã nói mày chỉ được nhìn chứ không được đụng chạm.”

“Nhưng nếu manh mối được giấu trong khung tranh thì sao?” Vương Bác Vũ nói và bước đến lấy bức tranh trước mặt.

“Dừng lại!” Ngay khi Vương Bác Vũ sắp chạm vào khung ảnh, con thỏ đột nhiên chạy như điên tới và hét đến khàn cả giọng: “Đã nói không được đụng chạm! Không được đụng chạm! Mấy người không hiểu à??!! Còn dám vớ vẩn nữa là tôi ném cậu xuống cho rắn ăn!”

Vương Bác Vũ vô cùng sợ hãi: “Con thỏ này sao dữ vậy…”

Đồ Hoá an ủi hắn: “Tao đã nói mày đừng chạm vào mà… Con thỏ chỉ cho phép nhìn nên tao nghĩ chỉ cần quan sát là ra được manh mối. Những bức tranh trước mặt hẳn là đang gợi ý cho chúng ta điều gì đó.”

Tôn Duy có khả năng quan sát nhạy bén nhất và nhanh chóng phát hiện ra rất vấn đề của ‘Hoa hướng dương’ và ‘Mona Lisa’. Cô nói: “Xem ‘Hoa hướng dương’ trước nhé. Có 10 bức tranh có vẻ giống hệt nhau, nhưng tôi vừa so sánh kĩ lại thì thấy và số lượng cánh hoa hướng dương trên mỗi bức tranh là khác nhau.”

“Nhìn qua ‘Mona Lisa’ thì thấy sự khác biệt càng rõ ràng hơn. Những bức tranh này rõ ràng là khác nhau về tỉ lệ bố cục.” Tôn Duy nói rồi hỏi Vương Bác Vũ: “Cậu thấy bức nào nhìn thuận mắt nhất?”

“Thuận mắt hả?” Vương Bác Vũ gãi đầu, do dự một hồi trước mấy bức ‘Mona Lisa’ rồi chỉ vào bức ở giữa, nói: “Cái này. Tôi thấy cái này là đẹp nhất.”

Tôn Duy mỉm cười: “Ừ. Đây là bức tranh ‘Mona Lisa’ thật.”

Đồ Hoá nhướng mày: “Vậy là… Nơi này nhắc nhở chúng ta phải bỏ thông tin giả, giữ thông tin thật à?”

Thẩm Tư Dịch suy nghĩ một lúc rồi phân tích: “Tôi nghĩ việc chọn hai bức tranh này làm manh mối ở đây có lẽ có liên quan đến cuộc đời của họa sĩ. Van Gogh và Da Vinci có cuộc đời hoàn toàn trái ngược nhau.”

“Van Gogh cô độc cả đời. Ông ấy dồn hết cảm xúc và tâm tư vào tranh vẽ và chỉ tập trung vào hội họa. Da Vinci thì khác. Ông ấy là một thiên tài nổi bật trong mọi lĩnh vực khoa học, địa lý, và văn hóa. Thành tựu của ông ấy rất phong phú.”

“Một người uyên bác, một người lỗi lạc. Tôi nghĩ manh mối này có thể nhắc nhở chúng ta rằng quy luật dãy số có thể có một loại quan hệ trái ngược nào đó, nhưng nó lại dung hợp hoàn hảo mối quan hệ trái ngược này.”

Năm phút đầu tiên đã trôi qua. Thời gian thảo luận và quan sát mang lại cho họ một chút ý tưởng, nhưng còn lâu họ mới đoán được quy luật của dãy số. Vì vậy, bọn họ chỉ có thể thầm cầu nguyện mình không ‘trúng số’ ở vòng đầu tiên, không là chết chắc.

Con thỏ có vẻ rất phấn khích vì sắp được loại người chơi. Nó vui vẻ nhảy đến cạnh bàn quay, nhón chân đẩy kim chỉ màu đỏ ở giữa bàn quay.

Con trỏ quay nhanh, mười hai người chơi nín thở vì sợ mình bị bốc trúng.

Cuối cùng, kim chỉ từ từ dừng lại ở vị trí số 5.

Cô gái ở vị trí số 5 sợ tới mức hai chân mềm nhũn. Cô quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt: “Tôi không biết đáp án. Ông loại tôi được không? Tôi không muốn rơi vào hang rắn!”

Con thỏ cười: “Vậy là cô bỏ quyền trả lời sao?”

Giây tiếp theo, mảnh thủy tinh dưới chân cô gái bay lên không trung rồi biến mất. Cô gái hét lên một tiếng, chưa kịp phản ứng thì đã rơi vào hang rắn. Bầy rắn rải rác nhanh chóng nhào đến bao vây lấy thân thể cô.

Đồ Hoá toát mồ hôi lạnh đến ướt đẫm cả lưng. Cậu không dám nhìn chuyện dưới chân mà ngẩng đầu nhìn về phía con thỏ.

Con thỏ đột nhiên há miệng để lộ ra hàm răng sắc nhọn và sáng đến chói mắt: “Khuyết điểm lớn nhất của loài người là cái tính nhát gan. Tôi không thích những thứ không hoàn hảo.”