Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?

Chương 52




Ngày open beta của ‘Thoát khỏi đảo hoang’ cũng là ngày sinh nhật lần thứ 24 của Tô Cách Trì. Anh đã dành hai năm để tỉ mỉ thiết kế và nghiên cứu trò chơi này. Trong suốt thời gian đó, anh gặp rất nhiều khó khăn: Không đủ tiền, không đủ nhân lực, thậm chí một nửa nhóm R&D (Nghiên cứu và phát triển) đã rời đi vì không thể chịu đựng được sự cô đơn kéo dài, Tô Cách Trì vẫn cắn răng kiên trì.

Tất cả mồ hôi và công sức đều của anh đều đáng giá. ‘Thoát khỏi đảo hoang’ đã gây được tiếng vang lớn, công ty của Tô Cách Trì trở thành công ty phát triển game hàng đầu. Người đàn ông trẻ tuổi ngay lập tức trở thành thiên tài trò chơi trực tuyến 3D ‘hot’ nhất trong ngành.

Để tối ưu hóa trải nghiệm của người chơi, Tô Cách Trì đã tự mình đăng ký một tài khoản cấp thấp trong ‘Thoát khỏi đảo hoang’ và ‘cày’ khi rảnh rỗi.

Thường thì anh thích chơi cá nhân để không lãng phí thời gian trò chuyện với đồng đội. Ngoài ra, chơi cá nhân cho phép anh biết những phần cần tối ưu hóa mà không cần thắng trong trò chơi.

Ngày hôm đó, anh đang nghiên cứu xem liệu có cần chỉnh sửa dòng chảy nguồn nước gần một con sông ở rìa bản đồ có cần hay không, anh phát hiện có người đã bắn vào chân mình.

Anh đang ngồi xổm bên bờ sông, vừa quay đầu lại đã thấy một xạ thủ chuyên nghiệp đứng trên sườn núi phía sau và khó hiểu nhìn anh: “Chỉ còn lại có một mình anh thôi đấy. Tôi tìm anh 2 tiếng rồi.”

Khi Tô Cách Trì tạo tài khoản, anh chọn bừa một phân loại nhân vật. Anh là 1 con T-Rex da thô thịt dày đang vụng về ngồi xổm bên bờ sông vẩy nước.

Thấy anh ta không trả lời, xạ thủ bấm vào trang cá nhân của anh nhìn một lúc và ngạc nhiên nói: “Anh đạo Phật à? Anh không giết ai luôn?”

Tô Cách Trì nghe câu này thì buồn cười. Anh đang định đứng dậy thì xạ thủ đã bắn về phía anh. Những viên đạn đều là đòn trí mạng, tất cả đều trúng vào cổ, mắt và các phần mềm trên người anh.

Trước khi bị loại, Tô Cách Trì đã xem ID của người chơi đã đánh anh: Đồ Đồ Yêu Đồ Hoạ (Đồ Đồ thích bức tranh).

Tô Cách Trì cởi bỏ thiết bị 3D và lạnh lùng khịt mũi. Cái đồ trẻ con.

Gặp gỡ cao thủ trong trò chơi là chuyện bình thường nên Tô Cách Trì cũng không để bụng. ‘Thoát khỏi đảo hoang’ ra mắt nhận được phản ứng tích cực. Các phóng viên liên tục gửi lời mời phỏng vấn, đội ngũ marketing của công ty cũng hy vọng ông chủ sẽ tận dụng ngoại hình và xuất hiện trước trước công chúng hơn để có thể thu hút fan nữ.

Nhưng Tô Cách Trì luôn không thích lộ mặt trước công chúng. Anh vẫn thích cuộc sống trong thế giới ảo hơn là giao tiếp với cánh phóng viên và khán giả. Vì vậy, vào ngày tổ chức họp báo, Tô Cách Trì không xuất hiện mà đến văn phòng chơi game một mình.

Lần này, anh chọn vai trò xạ thủ. Không biết có phải do ảnh hưởng của xạ thủ đã hạ gục anh bên bờ sông hay không nhưng anh bỗng cảm thấy xạ thủ là một vai trò thú vị. Vì vậy, anh phải thử trải nghiệm với tư cách là một người chơi.

Sau khi vào phó bản, anh vội vã đến nơi chứa đạn để bổ sung trang bị của mình. Là người lập trình trò chơi, anh chắc chắn biết một số điểm trang bị mà những người chơi khác không bao giờ chú ý, chẳng hạn như trong tổ chim trên cây ở góc tây bắc của bản đồ có một cái nạp đạn.

Tô Cách Trì vốn nghĩ rằng đó là một nơi bí mật nhưng khi đến dưới gốc cây, anh mới phát hiện một xạ thủ khác đang bĩu môi leo lên cây. Hẳn là người này xem quá nhiều chương trình sinh tồn hoang dã nên cậu ta mới dùng hai chiếc lá lớn che thân giống như áo vest. Có vẻ như cậu muốn dùng cách này để che giấu bản thân.

Tô Cách Trì trốn dưới gốc cây và thẳng tay bắn cậu ta.

Viên đạn trúng vào chiếc lá mà cậu ta đang ‘mặc’. Theo lí mà nói thì lẽ ra đạn phải xuyên qua chiếc lá và xuyên vào cơ thể cậu ta. Thế mà chiếc lá trên người cậu giống như một tấm thép chống đạn, viên đạn chỉ chọc được 1 cái lỗ và rơi thẳng xuống.

Chuyện gì vậy? Treo máy hả?

Khi Tô Cách Trì đang ngơ ngác thì cậu nhảy từ trên cây xuống và bắn anh: “Anh nói thử xem, nếu anh có thể bắn chính xác hơn thì đã thổi bay đầu tôi rồi, nhỉ? Cần gì anh phải bắn áo giáp của tôi?”

Tô Cách Trì vừa bị bắn vào đầu chết không nhắm mắt. Trước khi bị loại, anh liếc nhìn ID trên đỉnh đầu của người này: Đồ Đồ Yêu đồ hoạ.

Lại là cậu ta.

Với tư cách là người lập trình trò chơi mà ngã xuống trước thì đúng là nhục nhã. Tuy nhiên, Tô Cách Trì không để tâm đ ến điều đó vào lúc này. Tính bảo mật của ‘Thoát khỏi đảo hoang’ rất tốt, đến nay bọn họ vẫn chưa tìm thấy chương trình bổ sung nào. Vậy tại sao Đồ Đồ Yêu Đồ Hoạ có thể chặn đạn bằng lá cây?

Anh nhanh chóng mở ra thông tin của game thủ Đồ Đồ Yêu Đồ Hoạ này với hi vọng bắt được một tên hacker. Ai ngờ tất thảy đều bình thường, người chơi này còn đứng trong top 30 của bảng xếp hạng.

Tô Cách Trì không thể kìm lòng được nên đã gửi lời mời kết bạn cho Đồ Đồ Yêu Đồ Hoạ. Sau khoảng nửa tiếng, một ván nữa kết thúc, lời mời kết bạn của anh được chấp nhận.

Tô Cách Trì vội mở một phòng tổ đội 2 người và mời Đồ Đồ Yêu Đồ Hoạ. Anh tự giới thiệu: “Tôi là người vừa bị cậu bắn vào đầu dưới gốc cây…”

Anh còn chưa nói xong thì âm thanh ở đầu bên kia đã cắt ngang: “Tôi biết rồi. Muốn cãi nhau thì tôi sẵn sàng tiếp đó, gà mờ ạ.”

Gà mờ Tô Cách Trì khó hiểu: “Cãi nhau gì?”

“Ủa, không cãi nhau với tôi à?” Giọng nói kia có vẻ hơi kinh ngạc: “Xin lỗi anh nha. Mấy người bị tôi cho ăn hành trong game hay kết bạn rồi chửi tôi nên tôi nghĩ…”

Tô Cách Trì mỉm cười: “Tôi chỉ muốn hỏi sao chiếc lá của cậu chặn được đạn.”

Đối phương chần chờ một lát mới nói: “Đó là ‘bí tịch’ độc quyền của tôi.”

Vì vậy, cả hai tham gia phó bản hình thức tổ đội 2 người. Đồ Đồ Yêu Đồ Hoạ đưa Tô Cách Trì đến căn cứ bí mật nơi những chiếc lá có thể chặn đạn. Vị trí của cái cây rất lạ. Nó nằm ở rìa mảnh đất và gần như không liên quan đến cốt truyện trò chơi, Tô Cách Trì nhìn người trước mặt thành thạo trèo lên cây hái vài chiếc lá và ném xuống: “Cái này tôi vô tình biết thôi. Cũng có mỗi lá cây này chắn đạn được, chắc là lỗi hệ thống.”

Tô Cách Trì nghĩ rằng anh phải quay lại và sửa lỗi nhưng anh đã vào trận rồi nên cứ đi hết lượt tổ đội 2 xạ thủ này.

Sau đó, Tô Cách Trì mới phát hiện Đồ Đồ Yêu Đồ Hoạ khá giỏi, bởi lẽ cậu có thể thao tác tốt và hay nghĩ ra mấy ý tưởng kỳ quái. Trốn trong cây trong cỏ, lúc nào cũng hái hai loại quả màu đỏ bỏ vào túi để ném chúng cho người vô hình và biến người ta thành màu đỏ. Chiến đấu với T-Rex thì chộp lấy bụng và bắn vào vị trí ‘phía sau’ dễ bị tổn thương nhất của nó.

Tô Cách Trì thậm chí không biết làm thế nào cậu ấy nghĩ ra những thứ này.

Dưới sự dẫn dắt của Đồ Đồ Yêu Đồ Hoá, Tô Cách Trì giành chiến thắng trong một phó bản với trải nghiệm giác quan chưa từng có. Chơi hết trận, Đồ Đồ Yêu Đồ Hoá gợi ý: “Lần sau anh nên chơi nhà trị liệu đi.”

Tô Cách Trì thắc mắc: “Tại sao?”

Có vẻ cậu cũng không muốn tổn thương lòng tự trọng của anh cho lắm nên nói khéo: “Anh cứ ‘bào’ tôi là được.”

Ý cậu là anh là con gà mờ cấp thấp ngáng chân.

Vì vậy, đêm đó Tô Cách Trì không về nhà mà làm việc thêm giờ ở công ty để sửa lỗi lá cây có thể chặn đạn.

Tuy nhiên, việc loại bỏ lá dường như không có bất kỳ tác động tiêu cực nào đối với người chơi tài giỏi này. Sau này khi Tô Cách Trì tổ đội với cậu, anh nhận ra cậu không tìm kiếm lá cây, mà là lột da T-Rex.

Cậu vừa lột da khủng long, vừa giải thích: “Da của T-Rex có điểm phòng ngự 800. Bắn ít nhất hai phát vào cùng một chỗ mới xuyên thủng được. Nó hiệu quả hơn lá cây nhiều.”

Tô Cách Trì: …

Anh công nhận chơi game với cậu rất thú vị. Tô Cách Trì đã nghe theo lời khuyên của cậu và chọn vai trò nhà trị liệu. Cả hai dần dần hình thành một sự hiểu biết ngầm, thậm chí còn đứng đầu bảng xếp hạng.

Tô Cách Trì bắt đầu mong chờ thời gian chơi game mỗi tối. Cho dù ban ngày bận rộn với công việc đến mức nào thì anh vẫn để dành thời gian buổi tối để chơi hai ván.

Khi ‘Trốn thoát đảo hoang’ bắt đầu hạ nhiệt, công ty của Tô Cách Trì cũng đã bắt tay vào chuẩn bị cho các trò chơi khác. Bản thân anh ấy tập trung vào nghiên cứu và phát triển công nghệ.

Trò chơi 3D đã được phát triển trong nhiều năm nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kiểm soát của thiết bị, nghĩa là người chơi phải đeo kính và các thiết bị cảm giác khác nhau thì mới có vào trò chơi. Tô Cách Trì và nhóm của anh bắt đầu nghiên cứu công nghệ quét ảnh 3D của mống mắt. Đây là một cách mạng của game trực tuyến 3D.

Công việc của anh ngày càng bận rộn, thời gian chơi game của anh ngày càng ít đi, thậm chí anh còn không có thời gian ngủ. Sau gần nửa năm nghiên cứu và phát triển, sản phẩm của bọn họ cuối cùng đã thành hiện thực.

Trong khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, Tô Cách Trì không đi thư giãn và tiệc tùng với bạn bè mà ngay lập tức bật ‘Thoát khỏi đảo hoang’. Anh luôn cảm thấy anh nên giải thích với Đồ Đồ Yêu Đồ Hoạ.

Anh không ngờ Đồ Đồ Yêu Đồ Hoạ cũng sẽ nghỉ game. Cậu nói: “Sắp tới chắc tôi không chơi nữa đâu. Tôi lên lớp 12 rồi.”

Trong lòng Tô Cách Trì chợt có cảm giác mất mát, nhưng lớn hơn cả là sự kinh ngạc. Anh đã sớm biết Đồ Đồ Yêu Đồ Hoạ nhỏ tuổi hơn anh, chắc là học sinh nhưng không ngờ lại là học sinh cấp ba.

“Thi đại học xong cậu có chơi lại không?” Tô Cách Trì do dự.

Câu trả lời của cậu cũng rất thẳng thắn: “Tất nhiên rồi. Trò chơi này dễ thương mà.”

Sau cuộc chia tay vội vàng, Đồ Đồ Yêu Đồ Hoạ không bao giờ online nữa. Tô Cách Trì cảm thấy trong tim có một khối u, vậy nên anh đã tìm kiếm thông tin của Đồ Đồ Yêu Đồ Hoạ thông qua máy chủ.

Cậu ấy là một nhóc đẹp trai, hai tháng nữa sẽ 18 tuổi, và tên thật của cậu ấy… Đồ Hoá. Tô Cách Trì không khỏi nghĩ đến ID của cậu trong game, khoé môi anh nhếch lên thành một nụ cười mà chính anh cũng không để ý.

Nhưng cuộc sống không cho anh nhàn rỗi quá lâu. Công nghệ quét mống mắt gặp chuyện.

Một nòng cốt trong đội nghiên cứu, cũng là người bạn đã hợp tác với anh từ trước đến giờ, bỗng nảy ra một ý tưởng kết nối hệ thống quét mống mắt và hệ thống thần kinh trung ương để trích xuất thông tin cá nhân của người chơi. Người này còn nói đã có người đứng sau sẵn sàng mua lại dự án này với giá cao.

Tất nhiên là Tô Cách Trì không đồng ý. Sau đó, hai người đường ai nấy đi. Người bạn thân nhất bỏ trốn và mang theo công nghệ quét mống mắt. Những suy đoán ác ý từ giới truyền thông tràn vào. Một số chuyên gia thậm chí đã ra mặt và nói công nghệ quét mống mắt Tô Cách Trì phát triển có thể kiểm soát suy nghĩ của bộ não con người.

Mãi cho đến nửa năm sau, anh đứng trước mặt mọi người bày ra chương trình bảo vệ quyền riêng tư khỏi công nghệ quét mống mắt thì những kẻ định dìm hắn bằng nước bọt mới chịu dừng lại. Tô Cách Trì cũng không biết anh sống sót qua những ngày đen tối đó thế nào. Dường như luôn có một ánh sáng dẫn anh về phía trước.

Ánh sáng đó nói với anh rằng thế giới trong game là ảo nên nó mới dễ thương. Nếu ai đó muốn lợi dụng thứ anh yêu thích để làm việc xấu thì anh phải ngăn chặn nó bằng mọi giá.

Anh đã làm được. Công nghệ quét mống mắt cuối cùng cũng đã được mọi người công nhận nhờ sự xuất hiện của chương trình bảo vệ. Cách sống truyền cảm hứng của Tô Cách Trì được lòng Đại học A. Vì vậy, trường bổ nhiệm anh làm giáo sư đặc biệt của chuyên ngành Lập trình game trực tuyến 3D.

Trước đây, anh và người bạn thân từng bàn ý tưởng tạo ra trò chơi thi đấu giải toán. Cả hai cũng thiết kế một số cửa ải nhưng sau đó phải gác lại kế hoạch để đáp ứng nhu cầu thị trường.

Và, bây giờ là thời điểm thích hợp. ‘Bứt phá toán học’ ra đời không chỉ giúp kiểm tra tác dụng của hệ thống quét mống mắt mà còn kết hợp việc học với chơi để cho phép những người trẻ thể hiện khả năng sáng tạo và ứng biến trong các nhiệm vụ.

Tô Cách Trì đã sắp xếp cho bản thân vai thầy X để tìm cảm hứng từ những ‘mầm non đất nước’ trong trò chơi. Ai mà ngờ ngay ngày đầu tiên anh đã gặp một người quen, nhưng người này rõ ràng không nhận ra anh.

Lần ấy cậu nói cái tên Đồ Hoá, ánh mắt của cậu cuối cùng khiến anh hiểu được ánh sáng đã dẫn đường cho anh trong khoảng thời gian đen tối và đau đớn nhất là gì.

Thứ anh yêu không phải là trò chơi, mà là tâm hồn vô tư và hạnh phúc anh gặp trong trò chơi.