Đồ Hoá ngơ ngác nhìn về nơi lối ra biến mất. Cậu quỳ rạp trên mặt đất và dùng sức đẩy hết cỏ dại xung quanh ra nhưng lối vào nhiệm vụ ‘Sống chết có số’ dường như chưa từng xuất hiện. Nó biến mất không còn dấu vết gì.
Tô Cách Trì đã không theo cậu ra đây.
Đồ Hoá bực bội ngồi dưới đất, hốc mắt đau xót. Điều này có nghĩa là Tô Cách Trì bị mắc kẹt trong màn chơi bi3n thái đó mãi mãi và không thể thoát ra? Anh đã đi đến vực thẳm hay anh bị virus giam cầm? Hay… Anh đã sớm thoát ra ngoài?
Đúng vậy, Tô Cách Trì là người thần kì như vậy thì làm sao một con virus nhỏ nhoi có thể nhốt được anh ta…
Đồ Hoá dụi mắt vội đứng dậy. Cậu gọi tên Tô Cách Trì suốt một quãng đường, từ tòa nhà giảng dạy đến thư viện, từ thư viện đến sân chơi, và từ sân chơi trở lại bồn hoa trước nhà ăn.
Cậu hét đến gần như khản cả giọng nhưng Tô Cách Trì vẫn không đáp lại.
Thẩm Tư Dịch giữ cậu lại: “Đừng tìm anh ấy nữa. Anh ấy… Không thể quay lại.”
Đồ Hoá vẫn còn lơ ngơ: “Không đâu. Anh lấy là lập trình viên của trò chơi này mà. Sao anh ấy không quay lại được…”
“Nhưng hiện tại anh ta chỉ là một NPC thôi!” Thẩm Tư Dịch cau mày nhìn cậu, dừng một chút rồi nói: “Chúng ta không biết virus này kinh khủng đến mức nào, cũng không biết anh ấy có thể trở lại hay không.”
“Anh ấy không trở lại thì cậu không vượt ải nữa à?”
Đồ Hoá nhìn Thẩm Tư Dịch. Ánh mắt cậu cuối cùng cũng từ từ tập trung lại. Tô Cách Trì kéo cậu ra khỏi vực thẳm với hi vọng cậu có thể vượt ải thành công và cứu lấy thế giới trò chơi cũng như những người chơi bị mắc kẹt.
Đúng là cậu có dựa vào Tô Cách Trì, nhưng khi Tô Cách Trì biến mất thì cậu vẫn phải hoàn thành thử thách một mình. Không có sự đồng hành của thầy X, cậu vẫn phải trở thành người chơi mạnh nhất có khả năng chiến đấu chống lại virus.
Thẩm Tư Dịch vỗ vai cậu: “Bình tĩnh nào. Tôi vừa nhìn thấy Tôn Duy và Đường Bác. Nhiệm vụ tiếp theo chúng ta đi chung nhé.”
Đồ Hoá gật đầu, áy náy cười với cậu: “Tôi… Chỉ là bốc đồng thôi.”
Thẩm Tư Dịch nhìn cậu với ánh mắt mờ mịt, một lúc sau mới đáp lại: “Tôi hiểu mà.”
Dù đã cố gắng thuyết phục bản thân nhưng Đồ Hoá vẫn rất buồn. Không hiểu sao lúc nào cậu cũng có cảm giác như sắp mất thầy X mãi mãi. Trong trò chơi, cậu với Tô Cách Trì có quan hệ hợp tác và cậu có thể làm bạn với anh. Sau này, nếu cậu thật sự vượt ải thành công và rời khỏi trò chơi, liệu cậu còn được gặp Tô Cách Trì không?
Tô Cách Trì vô cùng xuất sắc và đứng ở một vị trí cao, còn cậu chỉ là một học sinh trung học thậm chí không lấy được điểm A. Sau khi rời khỏi trò chơi, bọn họ sẽ càng xa cách và cậu sẽ không bao giờ có thể đến gần Tô Cách Trì.
Cảm giác này rất tồi tệ, giống như tỉnh lại từ một giấc mơ đẹp vậy.
Đồ Hoá thở dài và cố gắng loại bỏ cảm xúc chán nản trong lồ ng ngực. Cậu đi theo Thẩm Tư Dịch để tìm những đồng đội khác.
Tôn Duy và Đường Bác vừa vượt qua một màn chơi. Lúc này, bọn họ đang ở cùng chỗ với Vương Bác Vũ. Hắn đang kể lại việc Đồ Hoá thoát khỏi Hipparchus và chạm trán với virus thế nào thì thấy Đồ Hoá chỉ có mỗi một mình. Hắn ngạc nhiên nói: “Thầy X đâu?”
Đồ Hoá trầm giọng nói: “Bị virus bẫy rồi.”
Vương Bác Vũ há hốc miệng: “Chúng ta mất đi một người gánh team rồi sao?!”
Tôn Duy ở bên cạnh thấy tâm trạng của Đồ Hoá thì vội vỗ nhẹ vào gáy hắn. Vương Bác Vũ cũng nhận ra điều này nên nhanh chóng sửa lời: “Cho dù thầy X không có ở đây thì chúng ta chắc chắn cũng sẽ vượt ải thành công. Ba ông thợ giày bằng một Gia Cát Lượng, mà tụi mình những năm ông thờ giày!”
Ba ông thợ giày bằng một Gia Cát Lượng: ‘thợ giày’ đồng âm với ‘bì tướng’ nghĩa là phó tướng. Ý câu chỉ rằng trí tuệ của ba phó tướng hợp lại có thể bằng một Gia Cát Lượng.
Tôn Duy trợn mắt nhìn hắn: “Chỉ có cậu là thợ giày thôi.”
Vương Bác Vũ cười nhếch mép và gãi đầu.
Đường Bác cũng cười và khuyên nhủ Đồ Hoá: “Không sao đâu, Đồ Hoá. Ông không nhớ lúc trước khi có thầy X thì năm đứa bọn mình cũng đánh đâu thắng đó à?”
“Ừ.” Tôn Duy động viên Đồ Hoá, ánh mắt vô cùng kiên định: “Chúng ta chắc chắn sẽ vượt ải thành công.”
Đồ Hoá kinh ngạc trước nhóm bạn tốt bụng và nhiệt tình này. Trong lòng cậu lập tức ấm áp. Ngay cả khi Tô Cách Trì không ở đây thì cậu vẫn có một con đường để đi. Trên con đường này không chỉ có những cảnh đẹp mà còn có tình bạn quý giá nhất. Có lẽ cậu với Tô Cách Trì không cùng một thế giới nhưng ít nhất cậu cũng đang làm việc chăm chỉ giống như Tô Cách Trì. Đồ Hoá tin rằng chỉ cần cậu cố gắng và thì một ngày nào đó cậu cũng có thể sát cánh cùng anh.
Sau tất cả các nhiệm vụ phụ trước đó, tỉ lệ vượt ải thành công hiện tại của Đồ Hoá vẫn là 2⁄67, Vương Bác Vũ vẫn là 21⁄64 không thay đổi, Thẩm Tư Dịch là 5/18, Tôn Duy và Đường Bác lần lượt là 9⁄31 và 11⁄45.
Đồ Hoá nghĩ những người có tỉ lệ cao hơn nên chờ và ngừng tham gia các nhiệm vụ phụ để tránh tỉ lệ bị giảm xuống. Tuy nhiên, bọn họ đều không đồng ý vì cảm thấy nếu có cơ hội tăng tỉ lệ thì cứ thử một phen.
Ngay cả Vương Bác Vũ mới vừa nghỉ ngơi một hiệp cũng nghĩ như vậy. Hắn hưng phấn nhìn Đồ Hoá: “Cuối cùng cũng có cơ hội cùng nhau vượt ải thì tại sao lại lãng phí cơ hội này?”
Đồ Hoá đành tuân theo số đông và chọn một nhiệm vụ tổ đội cho năm người: [Giải đấu giao hữu toán học].
Nhiệm vụ ‘Giải đấu giao hữu toán học’ nằm ở bóng rổ. Sau khi năm người bọn họ bước vào thì thấy đã có năm người chơi khác đang đợi.
Khung cảnh của cửa ải này trông rất bình thường, ngay cả sân bóng rổ cũng được giữ lại. Một hàng thẻ vuông với màu sắc khác nhau được đặt ngay dưới vành bóng rổ. Bên trái các thẻ bài là màn hình hệ thống với một chuỗi số kì lạ không biết để làm gì.
[Ding~]
[Nhiệm vụ phụ: Giải đấu giao hữu toán học]
[Thể lệ: Có một số gồm 28 chữ số được tạo bởi 28 số tự nhiên ở màn hình bên trái. Trong đó có 18 số cố định, 10 chữ số còn lại sẽ được gán ngẫu nhiên. Người chơi tính xác suất để số có 28 chữ số này chia hết cho 396. Người chơi được chia thành hai đội, mỗi đội 05 người. Mỗi vòng, các đội cử 01 người chơi đối kháng trực tiếp với nhau. Mỗi người chơi chỉ có 01 cơ hội. Người chiến thắng có thể chọn xem 3-5 chữ số, người thua bị loại. Đội nào trả lời xác suất chia hết trước thì vượt ải.]
Quy tắc này có vẻ phức tạp nhưng nó chỉ yêu cầu người chơi 1 điều duy nhất: Tính xác suất để một số có 28 chữ số chia hết cho 396.
Đồ Hoá nhìn hàng thẻ màu dưới vành bóng rổ. Có 28 thẻ màu và 28 màn hình, nghĩa là hàng thẻ này chính là con số có 28 chữ số, và nó được tạo nên từ các con số trên màn hình bên cạnh. Quy tắc nói 18 trong số 28 chữ số là cố định và 10 chữ số còn lại sẽ được gán ngẫu nhiên.
Như vậy, người chơi cần tính xác suất để số có 28 chữ số chia hết cho 396 khi số có 10 chữ số được gán ngẫu nhiên.
Đối với chuỗi số chưa được biết này, những người chơi cần đấu với nhau để lấy thông tin. Mỗi vòng chơi, đội Đồ Hoá và đội bạn phải chọn người chơi theo yêu cầu của hệ thống. Người chiến thắng có thể kiểm tra 3-5 chữ số trong chuỗi 28 chữ số này, và người thua sẽ bị loại trực tiếp.
Đội nào đoán đúng xác suất trước thì vượt ải, còn đội thua sẽ bị loại nếu không có gì bất ngờ xảy ra.
Thể lệ thi đấu thực ra không phức tạp mà khó ở chỗ tính toán xác suất. Đồ Hoá còn đang lơ mơ về bài toán chia hết, thêm con số 28 chữ số càng khiến cậu đau đầu.
Vương Bác Vũ cũng cảm thấy như Đồ Hoá: “28 chữ số? Còn chia hết cho 396?! Tao dùng máy tính đó giờ thì làm sao tính nhẩm được?! Không biết số mà còn phải tính xác suất nữa? Đúng là điên khùng!”
Học sinh xuất sắc Tôn Duy và Thẩm Tư Dịch làm như không nghe thấy mà bình tĩnh thảo luận: “Câu hỏi này liên quan đến bội chung nhỏ nhất. 396 = 4 × 9 × 11, có nghĩa là miễn con số này chia hết cho cả 4, 9, 11 là được.”
Bội chung nhỏ nhất của hai số nguyên a và b là số nguyên dương nhỏ nhất chia hết cho cả a và b. Ví dụ, BCNN(2,3) = {6}.
Tôn Duy cau mày suy nghĩ một chút: “Chia hết cũng nằm ở mẹo thôi. Ví dụ, một số chia hết cho 4 khi hai chữ số cuối cùng chia hết cho 4.”
Đường Bác cũng gật đầu: “Tôi nhớ một số chia hết cho 9 khi cần tổng các chữ số có thể chia hết cho 9.”
Thẩm Tư Dịch đồng ý: “Ừ. Một số chia hết cho 11 khi hiệu của tổng các chữ số hàng lẻ và tổng các chữ số hàng chẵn hoặc ngược lại chia hết cho 11.”
Đồ Hoá và Vương Bác Vũ trợn mắt ngoác mồm: …
Đồ Hoá nuốt nước bọt và khinh thường nhìn Vương Bác Vũ: “Tao học dở toán nên không biết mấy cái này thì cũng được đi. Mày thi toán 140 điểm mà sao cũng không biết vậy?”
Vương Bác Vũ nhìn ba người kia với ánh mắt nể phục: “Tao cố lắm mới được 140. Mày hỏi 3 người này xem có ai dưới 140 không?”
Đồ Hoá: Có điên mới hỏi…
Mặc dù bọn họ có thể nhanh chóng đưa ra kết luận về vấn đề chia hết nhưng việc tính toán xác suất rõ ràng khó hơn nhiều. Ba học sinh giỏi này vẫn chưa nghĩ ra cách nào.
Ngay khi bọn họ đang suy nghĩ, tiếng huýt còi đột nhiên vang lên sau lưng họ. Vương Bác Vũ quay đầu lại thấy người đàn ông phía sau thì quai hàm suýt chút nữa rớt xuống: “Thầy… Thầy X?”
Đồ Hoá cứng người.
Cậu khó tin mà quay đầu lại thì thấy Tô Cách Trì mặc đồ thể thao đang đứng giữa sân bóng rổ, tay cầm một chiếc còi. Anh nhìn cậu với nụ cười trên môi.
Đồ Hoá ngơ ngác nhìn thẳng vào anh. Cậu từ từ bước về phía trước nhưng Tô Cách Trì hiển nhiên nhanh hơn. Anh đi ba bước tới trước mặt Đồ Hoá, cúi đầu nhìn cậu rồi nhẹ giọng nói: “Anh là trọng tài của nhiệm vụ này đấy.”
Trong lòng Đồ Hoá có biết bao nhiêu lời muốn nói. Cậu muốn hỏi anh chuyện gì xảy ra, muốn bày tỏ hết những lo lắng của mình nhưng cuối cùng mọi cảm xúc đều biến thành niềm hạnh phúc khi nhận lại được thứ mình lạc mất.
Trong lúc không nói nên lời, Đồ Hoá không tự chủ được vươn tay ôm Tô Cách Trì.
Anh hơi ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Xin lỗi em… Để em lo lắng rồi.”
Mấy chàng trai bên đội bạn đứng xem tỏ vẻ khó hiểu: “Chuyện gì vậy? Trận đấu còn chưa bắt đầu sao đã ôm trọng tài rồi?”
Vương Bác Vũ đang nở nụ cười mừng cho Đồ Hoá lập tức quay người: “Không phải việc của mấy người!”
Năm người chơi đội bạn oan uổng: Trò chơi có cảnh mờ ám.JPG