Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?

Chương 35




Nhà Nhân Mã và nhà Song Tử nằm chếch nhau tương đối xa. Lúc Đồ Hoá đang đi đến nhà Song Tử thì Lý Đào bước ra từ nhà Cự Giải bên cạnh bước ra.

Tình cờ là thời điểm 2 người họ gần như vượt qua cửa ải cùng một lúc. Có vẻ như Lý Đào không đạt được phần thưởng chòm sao nên cậu ta cũng muốn đến Song Tử. Rõ ràng cậu ta có lợi thế về khoảng cách hơn so với Đồ Hoá.

Lý Đào cũng nhận ra Đồ Hoá sắp chạy đến nhà Song Tử nên cậu ta càng nhanh chân chạy về phía đó.

Trong tình thế gấp gáp, Đồ Hoá không còn cách nào khác đành phải gọi cậu ta: “Chờ một chút!”

Lý Đào đứng bên ngoài cửa nhà Song Tử và nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ: “Gì?”

Đồ Hoá mở to mắt nói dối: “Tao nhận được phần thưởng sao rồi.”

Lý Đào đương nhiên không tin. Cậu ta lập tức quay người chuẩn bị rời đi.

“Tao có thể cho mày xem.” Đồ Hoá giả vờ bình tĩnh đi về phía nhà Song Tử: “Lấy được thưởng rồi tao mới biết nó là giả.”

Cơ thể của Lý Đào đông cứng lại.

Hay lắm.

Đồ Hoá trong lòng vui mừng khôn xiết. Như được diễn viên đoạt giải Oscar nhập hồn, cậu nghiêm túc nói những lời vô nghĩa: “Hệ thống thiết lập phần thưởng này thật không công bằng! NPC phát thưởng cho tao nói dù có nhận được phần thưởng cũng không qua ải được.”

Lý Đào rốt cuộc do dự một chút. Cậu ta quay đầu lại, cau mày nói: “Mày đừng hòng lừa tao!”

“Tao không bao giờ nói dối.” Đồ Hoá cũng cau mày, vẻ mặt càng nghiêm túc: “Tao nói với mày cái này vì tao muốn hợp tác.”

“Nghĩ lại đi, tại sao hệ thống lại để cho chúng ta chém giết lẫn nhau? Người được thưởng có thể quyết định vận mệnh của đối phương. Cái kiểu sức mạnh vượt trội này chỉ có thể nằm trong tay hệ thống thôi.” Tuy Đồ Hoá đang nghiêm túc đặt điều nhưng tốc độ của cậu không chậm lại chút nào. Cậu từ từ bước đến lối vào nhà Song Tử: “Một khi bên chiến thắng nhận được phần thưởng và loại đối thủ thì sẽ bị hệ thống xem là một cuộc cạnh tranh ác ý, sau đó cũng bị loại!”

Mấy từ ‘cạnh tranh ác ý’ dường như đã đánh trúng chỗ đau của Lý Đào. Nhóm bọn họ vừa mới bị phạt vì hành vi này nên cậu ta rất để ý. Mặc dù những gì Đồ Hoá nói hoàn toàn phi logic, nhưng cậu ta vẫn do dự.

Cậu quay đầu lại nhìn Đồ Hoá: “Mày có bằng chứng gì không?”

Đồ Hoá đã đến cửa nhà Song Tử. Cậu đứng bên trái, Lý Đào đứng bên phải lối vào. Cậu cười, trong mắt ánh lên vẻ ranh mãnh: “Có chứ!”

Lý Đào lo lắng nhíu mày: “Bằng chứng đâu?”

Đồ Hoá chỉ vào không trung: “Ngay chỗ đó.”

Ngay khi Lý Đào ngẩng đầu lên, Đồ Hoá đã chui vào khe hở nhà Song Tử. Nhìn khe hở đóng lại, cậu thấy Lý Đào ở cửa giận dữ chửi rủa: “Đồ Hoá, mày là cái đồ đáng khinh, hèn hạ…”

Đồ Hoá đắc thắng quay người đang định bước vào nhiệm vụ thì suýt chút nữa đụng phải thầy X đang đầy hứng thú.

Thầy X cũng không biến trở lại thành bóng ma. Anh khoanh tay nhìn hắn: “Em cũng nhiều trò quá nhỉ?”

Đồ Hoá đỏ mặt. Đây cũng không phải là cách thức quang minh chính đại gì. Lúc nãy nhóm Lý Đào bị thầy X xử phạt vì tội đánh nhau và cạnh tranh không lành mạnh, vậy thì mấy thủ đoạn nhỏ này chắc cũng không quá nghiêm trọng. Đồ Hoá lén liếc anh một cái, nói nhỏ: “Thầy có phạt em không?”

Thầy X nhướng mày: “Em muốn hình phạt gì?”

Không phải Đồ Hoá suy nghĩ nhiều, nhưng NPC lúc này lại nhướng mày mang cái vẻ đào hoa thật sự khác hẳn với vẻ nghiêm túc khi anh ‘hành quyết’ đám Lý Đào.

Tuy nhiên, trong tiềm thức Đồ Hoá vẫn cảm thấy thầy X đứng về phía mình. Tuy anh là ‘giám khảo’ nhưng 2 người bên nhau cũng khá lâu, Đồ Hoá lại có điểm ưu ái cao nhất. Vậy, anh nên nhắm mắt làm ngơ trước việc này chứ nhỉ?

Nghĩ đến đây, Đồ Hoá trưng ra bộ mặt không biết xấu hổ và nói với thầy X: “Em không muốn bị phạt…”

Thầy X dịu dàng xoa đầu cậu: “Ừ, tôi cho em nợ lần này.”

Lòng bàn tay anh rất nóng. Đồ Hoá cảm thấy mỗi phần tóc anh chạm vào bắt đầu ấm lên. Thầy X hình như rất thích vuốt tóc cậu. Lúc này, Đồ Hoá đột nhiên cảm thấy anh mang đến cảm giác quen thuộc khó hiểu, hình như cậu đã từng biết anh rồi. Cảm như như ngày trước cũng có người xoa đầu cậu kiểu cưng chiều như thế.

Đồ Hoá lắc đầu để ném mớ suy nghĩ kì dị hỗn độn ra ngoài. Cậu nhanh chóng quay về việc chính. Nhà Song Tử tĩnh lặng vô cùng. Giống như không gian bên ngoài, nơi đây đầy mây mù và những vì sao rực rỡ, cảnh đẹp tựa như tiên cảnh.

Cho đến khi một người chim với đôi cánh khổng lồ bay qua từ những đám mây.

Những người có đôi cánh trắng thường được gọi là thiên thần, nhưng người trước mặt Đồ Hoá… Thực sự là một người chim. Đôi cánh của hắn rất to với lông vũ nâu sẫm thắt lại thành một mớ. Trông hắn cũng luộm thuộm không kém: Mái tóc xoăn, khuôn mặt lấm lem, và quần áo rách rưới.

Khi hắn nhìn thấy Đồ Hoá, đôi mắt vốn đờ dẫn lập tức sáng lên: ” Em ơi, em ơi! Cuối cùng em cũng trở lại rồi.”

Hắn vỗ cánh khiến lông bay tứ phía và hưng phấn nhào tới ôm Đồ Hoá: “Em của anh…”

Người chim chưa kịp dứt lời thì Đồ Hoá đã được thầy X kéo ra phía sau.

Người chim: …

Có vẻ người chim cũng biết thầy X trong trò chơi có vị trí cao nên hắn không dám khiêu khích. Hắn đứng nghiêng một bên nhìn Đồ Hoá và oan uổng nói: “Em ơi, em không biết anh sao?”

Đồ Hoá lấy làm lạ, hỏi: “Cậu là ai?”

Người chim khóc một hồi lâu mới nức nở nói: “Anh là anh trai em. Chúng ta là chòm sao sinh đôi sáng nhất bầu trời đêm!”

Hóa ra là ‘kịch bản’ của Song Tử. Đồ Hoá hiểu ra ngay. Cậu bước đến từ phía sau thầy X, và trả lời nương theo người chim: “Tôi không nhớ gì cả…”

Cậu hỏi dò người chim: “Cậu biết phần thưởng chòm sao ở đâu không?”

“Phần thưởng chòm sao?” Người chim nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cau mày nói: “Em tìm cái đó làm gì? Cái đó cho bọn nhân loại ngu xuẩn thôi. Chúng ta là thần thì cần gì thứ đó?”

Đồ Hoá bị cánh chim che mắt khóc không ra nước mắt: Mình là nhân loại ngu xuẩn…

Người chim nhìn phía sau Đồ Hoá một lúc lâu, sau đó khó hiểu hỏi: “Em ơi, đôi cánh của em đâu?”

Đồ Hoá thở dài: “Tôi thực sự không phải em của cậu. Tôi là một con người đến tìm phần thưởng chòm sao?”

Người chim đột nhiên nổi giận và kéo cậu bay lên trời: “Không thể nào. Em là em của anh!”

Đồ Hoá bị hắn nhấc bổng nửa người lên khỏi mặt đất vội quay sang nhìn thầy X để cầu cứu. Ai ngờ anh đang khoanh tay xem kịch.

Có vẻ đây là ‘kịch bản’ bình thường chứ không có ‘bug’ ngoài tầm kiểm soát.

Đồ Hoá không còn cách nào khác ngoài việc nghiêm túc giải thích tình hình với người chim: “Tôi thực sự chỉ đến để tìm phần thưởng chòm sao. Cậu nhìn xem, tôi không có cánh thì sao có thể là em trai cậu?”

Người chim cười toe toét: “Được thôi. Chỉ cần em chứng minh em không phải em trai anh thì anh thả em đi.”

Đồ Hoá mạnh dạn hỏi: “Còn phần thưởng chòm sao thì sao?”

Người chim lập tức cáu bẳn: “Anh không có! Anh không có cái thứ tào lao đó!”

Đồ Hoá có chút thất vọng, nhưng cho dù không có thưởng thì cậu cũng phải vượt ải mới có thể ra ngoài. Và, có vẻ ‘vượt ải’ ở đây là chứng minh cậu không phải là em trai của người chim.

“Làm sao để chứng minh tôi không phải em trai cậu?” Đồ Hoá hỏi.

Người chim ném cậu xuống đất, chắp cánh đứng ở trước mặt cậu và nói: “Anh với em trai là anh em sinh đôi. Nó làm gì anh cũng biết. Mỗi lời nói và hành động của nó đều giống như anh.”

“Trừ khi em có thể hành động khác anh, chứ anh không tin em không phải nó.”

Đồ Hoá ban đầu không hiểu ý của hắn. Cậu lui về phía sau một bước, thận trọng nói: “Chúng ta từ đầu đến chân đều khác nhau!”

Ai ngờ người chim cũng lùi lại một bước, làm bộ dáng giống như Đồ Hoá và lặp lại lời nói: “Chúng ta từ đầu đến chân đều khác nhau!”

Đồ Hoá giật mình, chỉ vào cậu và nói: “Cậu bắt chước tôi!”

Người chim cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ vào Đồ Hoá: “Cậu bắt chước tôi!”

Sau đó, Đồ Hoá mới hiểu mục đích của màn chơi này. Người chim trước mặt tự xưng là Song Tử này sẽ luôn bắt chước cậu bất kể cậu làm bất cứ hành động gì. Nếu hắn bắt chước thành công thì cậu sẽ mãi mãi không rời khỏi màn chơi này được.

Vì vậy, cậu phải làm gì đó mà người chim không thể bắt chước.

Đồ Hoá cau mày suy nghĩ, người chim cũng làm ra vẻ suy tư trông rất buồn cười.

Đồ Hoá đã cố gắng thực hiện một số động tác khó, chẳng hạn như tư thế yoga đặt chân lên đ ỉnh đầu và vặn các ngón tay thành lại. Tuy nhiên, người chim thực sự bắt chước cậu y như đúc. Thậm chí cậu còn hoài nghi bản thân rằng liệu người này có phải anh trai mình hay không.

Sau khi thực hiện gần như tất cả các động tác, Đồ Hoá gần như không thể làm được gì nữa. Cậu ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu.

Người chim cũng ngồi xổm trên mặt đất và nhìn cậu.

Lúc này Đồ Hoá mới nhận ra rằng người chim tâm linh tương thông với cậu nhưng thật ra chỉ đang sao chép thôi. Sao chép ấy à, hắn phải nhìn thấy động tác của Đồ Hoá trước, sau khi não nhận được thông tin thì anh ta mới làm theo được.

Hắn phải ‘nhìn thấy’.

Đồ Hoá lập tức hiểu ra. Cậu đứng dậy nhìn hắn: “Không phải cậu biết đọc suy nghĩ của tôi à? Thử đoán xem khi nào tôi sẽ mở mắt nhé.”

Nói xong, Đồ Hoá nhắm mắt lại.

Sau khi người chim lặp lại lời nói của cậu, hắn cũng nhanh chóng nhắm mắt lại.

Ba giây sau, Đồ Hoá mở mắt ra. Người chim trông rất bối rối không biết có nên mở mắt hay không, bởi vì hắn không nhìn thấy hành động của Đồ Hoá.

Lúc Đồ Hoá vừa mở mắt ra thì cánh cửa nhà Song Tử đã mở toang rồi.

Khi Đồ Hoá đi về phía lối ra, người chim vẫn đứng đó với đôi mắt nhắm nghiền. Đôi cánh của hắn run lên. Hắn trông có vẻ hơi bất lực. Đồ Hoá gọi một tiếng, hắn mở mắt ra.

Trong đôi mắt hắn tràn đầy tuyệt vọng.

“Tôi thật sự không phải em trai cậu.” Đồ Hoá vẫy tay với hắn và bước ra từ nhà Song Tử.

Ánh mắt của người chim thực sự khiến cậu cảm thấy hơi buồn. Trong chiêm tinh học, Song Tử đại diện cho tình anh em, tình chị em, tình bạn và sự đồng hành. Nó vốn nên là chòm sao hạnh phúc nhất, nhưng cuối cùng chỉ còn lại người anh trai. Dù chỉ là cốt truyện nhưng NPC này rất đáng thương.”

Đồ Hoá nhìn thầy X bên cạnh, hỏi: “Thầy nói… NPC trong trò chơi có tình cảm không?”

“Tại sao em hỏi vậy?”

Nói xong, Đồ Hoá cảm thấy câu hỏi của mình có chút ngớ ngẩn. Cậu đã chơi quá nghiêm túc và hoàn toàn đắm chìm trong cốt truyện nên mới cảm thấy đồng cảm với NPC. Vì vậy, cậu vội vàng nói: “Không có gì.”

Thầy X liếc cậu một cái, bình tĩnh nói: “Thật ra trong trò chơi không phải cái gì cũng là ảo đâu.”

Đồ Hoá chợt sững người.

Thầy X nghiêm túc nói: “Trong game cũng có cái là thật, ví dụ niềm đam mê hay tình cảm. Đến với trò chơi này, ai cũng đều cống hiến hết mình và cố gắng cảm nhận mọi thứ trong thế giới game”.

“Các NPC cũng vậy.”

Đồ Hoá ngơ ngác nhìn anh mà không nói được lời nào. Cậu rất muốn hỏi thầy X liệu anh có như vậy không?

Có rất nhiều người chờ đợi bên ngoài cửa ải. Ngoại trừ Lý Đào vừa bị Đồ Hoá lừa, Tôn Duy, Đường Bác, Thẩm Tư Dịch, Mã Hạo, Trần Phi Kiến cũng đang đợi bên ngoài. Chỉ còn Tuỳ Lợi và Vương Bác Vũ còn làm nhiệm vụ.

Đồ Hoá đếm thấy có 6 ánh đèn đỏ và 4 ánh đèn màu xanh. Nếu không ai tìm thấy phần thưởng chòm sao, miễn là Vương Bác Vũ hoàn thành nhiệm vụ Bạch Dương thì bọn họ có thể giành chiến thắng.

Thẩm Tư Dịch nhìn mọi người và hỏi: “Có ai nhận được phần thưởng chòm sao không?”

Lý Đào khoanh tay, trên mặt lộ ra vẻ bực bội: “Đồ Hoá đó! Đồ Hoá nói nó có mà!”

Ánh mắt của mọi người nhìn qua Đồ Hoá. Cậu nhún vai: “Làm gì có.”

Lý Đào vô cùng tức giận: “Tao chưa thấy ai hèn hạ như mày. Mày còn lừa tao nữa! Mày có biết đây là cạnh tranh không lành mạnh không?! Giám khảo đâu rồi? Giám khảo ơi, xử cái thằng đáng khinh hèn hạ này đi!”

Thầy X bên cạnh lạnh lùng nói: “Đây không phải là cạnh tranh không lành mạnh. Trong trò chơi dùng não này thì chỉ số thông minh thấp cũng là cái tội.”

Lý Đào:???

Xét tình hình hiện tại, không ai trong số những người đã hoàn thành nhiệm vụ tìm thấy phần thưởng chòm sao. Vì vậy, hy vọng duy nhất được đặt trên vai Vương Bác Vũ và Tuỳ Lợi. Tuy nhiên, Đồ Hoá cho rằng cơ hội 2 người họ tìm được phần thưởng cũng rất nhỏ. Phần thưởng này có thể không xuất hiện trước mắt mà cần người chơi kích hoạt cơ chế nhất định trong nhiệm vụ mới có thể nhận được.

Các quy tắc cũng giải thích cách phân định người chiến thắng khi không ai tìm thấy phần thưởng. Điều này chứng tỏ rằng phần thưởng không dễ tìm như vậy.

Vì vậy, nếu Tuỳ Lợi xui xẻo thì nhóm Đồ hoá chắc chắn sẽ giành chiến thắng. Dù sao thì đích thân thầy X đã giảm tỉ lệ vượt ải của nhóm Tuỳ Lợi xuống 50%. Có khi cho dù ném phần thưởng ra trước mặt Tuỳ Lợi giảm thì cơ hội nó nhặt được cũng không cao như những người khác.

Trong lúc cậu chờ đợi với quyết tâm giành chiến thắng, Vương Bác Vũ cuối cùng cũng bước ra. Trông hắn rất mệt mỏi, hẳn là nhiệm vụ nhà Bạch Dương rất khó.

Đường Bác vội hỏi Vương Bác Vũ “Ông có nhận được thưởng không?”

Vương Bác Vũ lắc đầu: “Dê già Bạch Dương nghèo rớt mồng tơi thì lấy đâu ra phần thường…”

Tuỳ Lợi vẫn chưa ra ngoài.

Hiện tại, nhóm Đồ Hoá đã thắp sáng 7 nhà, trong khi nhóm Lý Đào chỉ thắp sáng được 4 nhà. Cho dù Tuỳ Lợi vượt qua màn chơi thành công thì bọn họ cũng chỉ có 5 ánh đèn xanh, nhóm Đồ Hoá cũng chiến thằng áp đảo.

Điều kiện tiên quyết là Tuỳ Lợi không tìm được phần thưởng chòm sao.

Đồ Hoá mở bảng hệ thống và nhìn vào thời gian, đếm ngược một giờ chỉ còn năm phút nữa. Theo quy tắc, nếu hết thời gian mà Tuỳ Lợi không đi ra thì nhiệm vụ của nó thất bại, nhà cũng không được thắp sáng.

Vì vậy, bây giờ có vẻ như Đồ Hoá có cơ hội chiến thắng rất lớn. Nếu Tuỳ Lợi không ra được, bọn họ có thể thắng, nếu Tuỳ Lợi ra được, không tìm được thưởng cũng có thể thắng. Trừ khi nó gặp may và tìm được phần thưởng trong nhà Kim Ngưu.

Thời gian trôi qua. Mọi người đều nín thở và tập trung. Đồng đội của Tuỳ Lợi càng lo lắng hơn bởi nếu nó không xuất hiện trong thời gian quy định, không chỉ đội bị đánh giá thất bại, mà nó cũng sẽ bị loại vì không hoàn thành nhiệm vụ.

Còn hai phút nữa.

Một phút.

Trong giây tiếp theo, chiếc đèn lồ ng cung điện của chòm sao Kim Ngưu lập tức được thắp sáng. Tuỳ Lợi bước ra khỏi màn sương.

Lý Đào vội vàng tiến lên, nhìn nó với ánh mắt đầy mong đợi và kích động hỏi: “Mày tìm thấy phần thưởng chòm sao không?”

Tuỳ Lợi đưa mắt nhìn Đồ Hoá. Trán nó lấm tấm mồ hôi như thể vừa trải qua một nhiệm vụ vô cùng khắc nghiệt. Trong lòng Đồ Hoá có một dự cảm không lành.

Tùy Lợi liếc nhìn Đồ Hoá, lại nhìn về phía thầy X tiên sinh vẫn còn ở đây và nói bằng giọng điệu có vẻ giễu cợt: “Có chứ.”

Sau đó, nó giơ cao thước trắc tinh trong tay.

Thước trắc tinh tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời. Nó bay lên từ tay Tuỳ Lợi bao trùm lấy toàn bộ 12 chòm sao. Những chiếc đèn lồ ng cung điện trên mỗi chòm sao phản chiếu trên thước trắc tinh. Nó xoay rất nhanh, một luồng ánh sáng trong và nhẹ chiếu xuống, một mảnh ghép rơi ra.

Thước trắc tinh là một dụng cụ đo độ nghiêng phức tạp, được các nhà thiên văn và nhà định vị sử dụng để đo lường vị trí nghiêng trên bầu trời của thiên thể, ban đêm hay ban ngày. Nó có thể sử dụng để xác định vì sao và hành tinh, vĩ độ nơi đang ở khi cho biết thời gian địa phương và ngược lại, để khảo sát hoặc để đo đạc tam giác.

[Ding~]

[Những người chơi Tuỳ Lợi, Lý Đào, Mã Hạo, Trần Phi Kiến hoàn thành nhiệm vụ phụ: Mười hai cung Hoàng Đạo và nhận được phần thưởng: Mảnh ghép bảng hàm dây cung của Hipparchus +1]

Đồ Hoá kinh ngạc nhìn Tuỳ Lợi. Cậu không thể ngờ rằng nó lại nhận được phần thưởng vào giây phút cuối cùng.

Vương Bác Vũ cũng không thể tin được: “Không phải thầy X giảm tỉ lệ vượt ải của bọn nó xuống 50% rồi hả? Sao nó qua màn được vậy?”

Đồ Hoá quay đầu nhìn thầy X, không ngờ anh cũng lộ ra vẻ mặt khó đoán.

Vì vậy, Tuỳ Lợi này… Nó có đạo cụ mạnh nào không?

Tùy Lợi nhặt mảnh ghép chậm rãi tới gần Đồ Hoá, trong mắt hiện lên một tia khiêu khích: “Kế tiếp… Đến lúc quyết định vận mệnh của bọn mày rồi à?”

Bọn họ chắc chắn sẽ bị loại bỏ.

Tuỳ Lợi căm ghét Đồ Hoá và thầy X tới mức muốn gi3t chết bọn họ. Bây giờ nó có cơ hội này để tự tay loại bỏ đối thủ thì đương nhiên nó sẽ điên cuồng báo thù.

Đồ Hoá vừa chán nản vừa căng thẳng. Mấy đồng đội cậu vội vàng cúi người, trên mặt lộ ra vẻ chẳng màng sống chết. Ngay cả khi bị loại, bọn họ cũng không hối tiếc.

Ít nhất thì họ đã cạnh tranh công bằng và đã nỗ lực không ngừng. Họ thua bởi luật lệ chứ không thua bởi chính mình. Đi xa đến đây trong một trận đấu khó khăn như vậy cũng đủ để chứng minh thực lực của họ.

Đồ Hoá nín thở, lặng lẽ chờ đợi bản án của kẻ thù dành cho mình.

Nhưng Tuỳ Lợi lại nói một điều ngoài dự đoán của mọi người: “Tao cho phép đối thủ của mình… vượt ải.”