Trên đường đi, Chu Kiều Nhi và Tống Thiên Ân đều không nói gì với nhau, tình trạng này diễn ra suốt một tiếng đồng hồ. Cuối cùng, cô không nhịn được nữa lên tiếng
- Làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Kít
Tống Thiên Ân bất chợt phanh gấp đỗ bên lề đường
Được một lúc, anh ôm lấy cô
- Tôi biết tôi làm vậy là sai, nhưng tình cảm của tôi với em là thật, em có thể đánh tôi, mắng chửi tôi như nào cũng được, nhưng đừng cấm tôi gặp em được không?
- Anh làm gì vậy? Mau buông ra!-Chu Kiều Nhi vùng vẫy cố gắng thoát khỏi cái ôm chặt của Tống Thiên Ân
- Tôi sẽ không thả đến chừng nào em chấp nhận tôi
Không còn cách nào khác, cô đành chịu thua
- Tôi chấp nhận là được chứ gì? Buông tôi ra được rồi đấy
Nghe được câu trả lời vừa ý, Tống Thiên Ân nhanh chóng thả cô ra rồi tiếp tục lái xe
Chu Kiều Nhi thầm đưa tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập nhanh hơn bình thường
"Mình bị sao vậy?"
- ---------------------
Xe dừng trước Chu gia, Tống Thiên Ân xuống xe trước mở cửa cho cô
Chu Kiều Nhi đi không quay đầu lại
- Kiều Nhi!
Cô dừng bước
- Hãy nhớ lấy lời tôi đã nói với em!
Chu Kiều Nhi không chịu được nữa, chạy nhanh vào nhà
Rầm
- Hắn ta nói vậy là sao?
Nghe thấy tiếng nói, cô nhìn lên thì thấy Vương Hạo Nhiên đang nhàn nhã đưa tách trà lên miệng uống, mặt vô cảm làm Chu Kiều Nhi không đoán ra được anh đang nghĩ gì
- Chuyện của tôi không liên quan đến anh! Còn nữa, sao anh lại đến đây?
- Tôi đến vốn chỉ muốn xem em như nào, nhưng thật không ngờ lại thấy cảnh tình tứ không nên thấy-Vương Hạo Nhiên cười nhạt nói không rõ
- Cảnh tình tứ gì chứ? Anh đừng có mà nói năng thiếu suy nghĩ!!!-Chu Kiều Nhi tức giận khi bị hiểu lầm nhưng lại nhận ra tại sao cô lại phải giải thích với anh ta chứ?
- Tôi nói năng thiếu suy nghĩ sao?-Anh cười mỉa rồi bất chợt đứng lên đi lại gần cô
- Anh tính làm gì???-Chu Kiều Nhi hoảng hốt lùi lại rồi đến khi cả người chạm đến tường, không thể lùi được nữa thì cô mới dừng lại
Vương Hạo Nhiên áp sát cô, hai tay chắn không để Chu Kiều Nhi có cơ hội trốn thoát
- Em hay tôi mới là người nói năng thiếu suy nghĩ đây?
- Anh đừng có mà làm càn, đây là nhà tôi, tôi chỉ cần hét lên là mọi người sẽ đi ra đây!
- Cứ tự nhiên nếu em muốn mọi người thấy cảnh chúng ta sắp làm-Vương Hạo Nhiên mập mờ thì thầm vào tai Chu Kiều Nhi
- Cảnh gì?-Cô giật mình khi nghe anh nói vậy
Vừa dứt lời Vương Hạo Nhiên cưỡng hôn cô, từ cái hôn nhẹ rồi chuyển dần thành liếm mút
Chu Kiều Nhi nhăn mặt nhìn thẳng vào đôi mắt cũng đang mở kia
Anh cười mỉm, bóp ngực cô một cái làm Chu Kiều Nhi kêu lên một tiếng rồi Vương Hạo Nhiên kịp thời đưa lưỡi vào miệng cô
Hai người hôn nhau một hồi lâu, anh nhìn thấy cô mơ màng liền dứt ra
Chu Kiều Nhi ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy hụt hẫng nhưng không rõ là cảm giác gì
- Muốn anh tiếp tục thì cứ việc nói-Vương Hạo Nhiên nắm nhẹ cằm cô
- Đồ điên, ai cần anh tiếp tục chứ
- Gặp em xong rồi, anh về đây!-anh cười cười rồi chào tạm biệt cô
Chu Kiều Nhi dựa người vào cửa, tay bất giác chạm lên môi