Au đã trở lại r đây>< tại vì bận học với thi nên mk không thể up chap đều đều cho mng được, mng không có quên au chứ😭😭😭à quên mất, Giáng Sinh vừa rồi các bạn có vui vẻ không? Au thì chỉ ở nhà ôn bài chẳng được đi chơi đâu cả. Thôi ko nói nhảm nữa, chúng ta bắt đầu chương 42 nào😗
-------------------------------------------
Chu Kiều Nhi thoải mái vươn vai ngồi dậy rồi bước xuống giường, thầm nghĩ dạy ở trường này cũng không có gì là không tốt, cô được ưu ái ngủ ở một phòng tốt nhất kí túc xá lại còn đầy đủ tiện nghi y hệt trong khách sạn.
"Trường giàu có có khác! "
Sửa soạn xong cô định đi ăn rồi đến lớp dạy, vừa mở cửa ra Chu Kiều Nhi liền há hốc mồm
Trước mặt cô là La Đông Phong, anh ta đang dựa vào tường, miệng ngậm cành hoa hồng, tay vuốt tóc nhướn mày, làm ra dáng công tử đào hoa phóng ánh điện mê hoặc nhìn về phía cô.
-Chào buổi sáng, tiểu Nhi!
Bốp!!!
Cô dẫm lên người La Đông Phong bước qua.
Hắn nằm bệt ra đất run run vươn tay ra
-tại sao lại thế???
Tống Tử Ngôn đạp vào đầu La Đông Phong ấn xuống, cười miệt thị
-Nhìn mày như thằng ăn xin bị gái bỏ ý.
Người nằm dưới đất miệng giật liên tục
-Thằng bạn khốn kiếp!!!
Đến một tiệm đồ ăn nhanh, đang định chọn món thì hai bóng người phi tới cạnh cô
-Em cứ chọn món thoải mái, tôi sẽ thanh toán hết-Tống Tử Ngôn cười nâng cằm cô
-Mày dám cướp lời tao à-La Đông Phong đập phắt cái tay kia ra
-Bây giờ là lượt tao, cút ra chỗ khác chơi đi
-Mày bảo ai cút hả?
Rồi hai người xông vào đánh nhau, một lũ con gái thấy trai đẹp liền xúm vào hét ầm ĩ
-Á mọi người ơi, trai đẹp âu yếm nhau này!
-Đâu đâu, tránh ra tôi xem nào
Hai người kia đang đánh nhau thì tái mét mặt mày dừng lại
-CÔ BẢO AI ÂU YẾM AI HẢ???-đồng thanh tập một
-NHI NHI ĐÂU RỒI???-đồng thanh tập hai
-TẤT CẢ LÀ DO MÀY!!!-đồng thanh tập ba
-ĐỪNG BẮT CHƯỚC TAO!!!-đồng thanh tập bốn, năm, sáu,...n...
----------------------------------------
-Mới sáng ra đã bực mình!-Chu Kiều Nhi nhăn nhó không để ý đường liền đụng trúng một người đàn ông
-Là cô!-
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai, Chu Kiều Nhi cảm giác mình đã gặp người này ở đâu rồi nhưng mãi không nhớ ra.
-Mất tích năm năm trời cuối cùng cũng xuất hiện, cô có biết tôi lo lắm không?
-Xin hỏi, anh là ai vậy?
-Vậy mà đã quên rồi sao? Thôi được, tôi sẽ giới thiệu lại. Tôi là Hoàng Chấn Phong, bạn cùng lớp với cô.
-Ra là anh, rồi tôi đi đây.-Chu Kiều Nhi mặt lạnh tanh quay lưng định bỏ đi thì có tiếng động khiến cô dừng lại
Ọt ọt ọt...
-Nếu cô đói rồi thì hãy đi cùng tôi đến một quán này ngon lắm-Hoàng Chấn Phong cố nhịn cười, thầm nghĩ cô thật đáng yêu.
-Tôi...
-Đồng ý rồi nhé, đi nào!-nói rồi anh cầm tay cô dắt đi
-Tôi nói thế bao giờ chứ??? Nè, dừng lại...
Trong một quán cơm bình dân
-Này ăn đi, món này đặc biệt ngon đó!-anh gắp thức ăn trên đĩa vào bát cô liên tục
Nhìn núi cơm chồng chất, đầu cô nổi lên ba vạch đen trầm lặng rồi quay ra nhìn anh ta ăn
-Không ngờ thiếu gia con nhà danh giá như anh lại thích ăn những món bình dân này.
-Là hồi mẹ tôi còn sống lúc nhỏ đã đưa tôi đến đây ăn-Hoàng Chấn Phong cười nói nhưng cô cảm thấy từng lời anh a nói đều mang vẻ bi thương
-Xin lỗi đã khiến anh nhắc lại chuyện cũ
-Không sao
Anh nhìn đồng hồ, ngước nhìn cô hỏi
-Ăn xong cô có việc gì phải làm không?
-có
Hoàng Chấn Phong cầm điện thoại gọi cho tài xế đến
Nửa tiếng sau
Một chiếc xe sang trọng dừng trước quán cơm, tài xế xuống đi vào chào anh
-Giám đốc, tôi đến rồi
-Chúng ta đi thôi!
-ừm.
Dừng trước trường học, Hoàng Chấn Phong ngạc nhiên
-Cô có việc gì ở đây à?
-tôi chỉ dạy học tạm thời thôi
-tôi có đứa em họ học ở đây, nếu cô gặp nó thì hãy giúp tôi chiếu cố nó được không?
-Dù sao anh cũng đã đưa tôi về, chút chuyện đó không vấn đề gì.
-Vậy cảm ơn
Hoàng Chấn Phong nhìn cô dần đi khuất cười thầm
-Thời gian còn dài!