*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu gia
-Em có bị thương chỗ nào không?- Chu Minh Viễn lo lắng hỏi
-Không sao, anh cũng không cần mời bác sĩ đến đâu, rắc rối lắm-
-Cái con nhóc này cứng đầu thật đấy- Chu Minh Viễn bó tay
Chu Kiều Nhi nghịch ngợm lè lưỡi
-Thật tiếc, anh đã bắn chết bọn chúng rồi nếu không giờ đã cho đám đó phải trả giá vì đã động đến em-Chu Minh Viễn nghiến răng, hận không thể băm vằm bọn người đó thành trăm mảnh
Nhìn ca ca của cô hiếm khi đáng sợ thế này Chu Kiều Nhi liền nổi da gà.
-Anh còn chưa có khao em ăn đâu đó-Chu Kiều Nhi chợt nhớ ra
-Con bé này, vẫn còn tâm trạng để ăn à? Với lại giờ cũng muộn rồi làm gì có chỗ nào còn mở cửa-Chu Minh Viễn thật hết cách với cô em gái này rồi.
-Em cũng có bị sao đâu, với lại anh không đưa em đi ăn thì em sẽ thành ma đói đó, đến lúc đấy đừng trách tại sao em lại đến ám anh-Chu Kiều Nhi hù doạ
-Thôi được rồi, em thay quần áo rồi đi-Chu Minh Viễn tự giác ra ngoài chờ
Một lúc sau Chu Kiều Nhi mở cửa đi ra gọi
-Đi thôi ca
-Ừ
Chu Minh Viễn lái xe chở Chu Kiều Nhi đến một nhà hàng nhỏ mà anh biết, cũng may chỗ này 12h mới đóng cửa nên giờ đến cũng coi như là ổn.
Vào nhà hàng, Chu Kiều Nhi chọn ra rất nhiều món. Nào là gỏi xoài tôm khô, súp cua, cà tím nướng, bông thiên lý xào tỏi, xà lách dầu giấm,... Món tráng miệng thì là bánh rán kiểu Pháp, bánh Mochi, kem Ý, bánh tart, bánh phô mai siro,...
Chu Minh Viễn nhìn cô ăn ngấu nghiến, không tin được nói
-Sao em gọi lắm món thế, có ăn hết được không đó???-
-Tất nhiên là được rồi, anh không ăn thì để yên cho em ăn.-Chu Kiều Nhi không nhìn lên nói
30" sau Chu Kiều Nhi đã chén sạch tất cả các đĩa đồ ăn ở đây, dù vẫn còn đói nhưng thấy nhà hàng sắp đóng cửa cô cũng không thể mặt dày ở lại được bèn bảo Chu Minh Viễn tính tiền rồi đi.
-Anh đưa em đến chỗ này- Chu Minh Viễn cười nói.
Đi được một lúc lâu thì Chu Minh Viễn dừng xe rồi dắt Chu Kiều Nhi ra
-Nơi này là chỗ anh hay đến đó-Chu Minh Viễn cười dịu dàng
-woa! Đẹp thật đó!-Chu Kiều Nhi thốt lên
Trước mặt cô là một biển hoa. Ở đây trồng những loại hoa rất đẹp mà cô chưa từng thấy bao giờ, đặc biệt mùi hương của nó còn đẹp hơn hoa bình thường gấp mấy lần. Thật sự chỗ này rất giống chốn tiên cảnh.
-Em thích không?-
-Em rất thích, lần sau anh lại đưa em đến đây nha!-
-Được.
Hai người ở lại đây ngắm cảnh một lúc lâu rồi mới về.
Hôm sau
-Chủ nhân, sao hôm nay ngài lại nổi hứng muốn mời tôi đi ăn vậy?-Tề Minh ngạc nhiên, không tin được chủ nhân lạnh lùng của hắn lại có ngày mời hắn đi ăn. Chả lẽ sắp tận thế hay sao???
-Đừng nghĩ ta tốt bụng thế, hôm nay chúng ta cần phải hẹn gặp ông trùm mua bán vũ khí ngầm mà ta thì lại không thích đi một mình thôi-Chu Kiều Nhi khinh thường nhìn Tề Minh
"Hoá ra là thế!" Tề Minh thầm than
Từ đằng xa đến là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, đeo chiếc kính bản to.
Khi anh ta tháo kính ra, tất cả người ở đây đều nhìn hắn. Đàn ông thì ganh tỵ còn phụ nữ thì mắt đầy hình trái tim.
-Xin chào, cô là Chu Kiều Nhi phải không?-
-Phải, chào ngài Ngôn.
-Nghe danh đã lâu, bây giờ mới được diện kiến.
-Ngài nói quá rồi.
Ấn tượng đầu tiên khi Ngôn Hy nhìn Chu Kiều Nhi là một người phụ nữ xinh đẹp, thậm chí là người đẹp nhất mà Ngôn Hy hắn đã từng thấy qua. Cô ấy còn rất lịch sự và thân thiện khiến hắn không rời mắt được.
-Về các loại súng Glock 17, Beretta M92, CZ-75, FN Five Seven, HK ÚP,... Bao giờ chỗ ngài vận chuyển cho chúng tôi?-Khi vào chủ đề chính Chu Kiều Nhi nghiêm túc nói, khí chất lạnh lùng không ai sánh bằng y hệt một nữ vương kiêu ngạo làm tim Ngôn Hy có phần loạn nhịp.