Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi

Chương 69




Văn Vũ bận rộn ép chân, tranh thủ thời gian đáp: "Lịch sử chứng minh, chủ nghĩa độc tài là tai họa của người dân bình thường, tôi không ủng hộ nữ chính xưng bá, huống chi là Long ngạo thiên, anh ta không được, dầu mỡ quá."

「Quả thực có không ít độc giả đang phàn nàn nam chính cướp đất diễn của nữ chính, thể hiện dầu mỡ, nghi ngờ tác giả viết hỏng truyện rồi.」

Văn Vũ mỉm cười không nói.

Là người khởi xướng, cô cũng phải biết điều một chút chứ.

Sau khi khởi động xong xuôi, Văn Vũ bèn nhảy một điệu "Kinh hồng vũ" trước mặt Tiên Tiên Tử, thật sự rất đẹp.

Khó có được lúc Tiên Tiên Tử đang nổi tiếng, nói gì mọi người cũng đều nghe theo, mọi người hẹn nhau mỗi người sẽ dạy cậu một kỹ năng mà mình giỏi, để cậu đến giờ bay lên không trung biểu diễn giảng dạy, nhân tiện chấn chỉnh lại nền giáo dục trong tận thế.

Cho dù là kiến thức sinh tồn, sở thích cá nhân, hay kỹ năng chiến đấu, căn cứ cứu trợ không thiếu nhất chính là nhân tài.

Tiên Tiên Tử xem đến mê mẩn, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, vỗ tay khen ngợi, "Đại nhân linh hồn không gian, cô thật lợi hại, làm sao mới có thể nhảy giỏi như cậu?"

Văn Vũ khiêm tốn mỉm cười, "Không có gì, luyện tập mười mấy năm thì cậu cũng làm được thôi."

Cô vừa dứt lời, Tiên Tiên Tử lập tức nhảy cho cô xem một điệu "Kinh hồng vũ" giống hệt, bởi vì cậu biết bay, nên hiệu quả còn bùng nổ hơn.

Văn Vũ: "..."

Cứ như gặp phải học bá khen cô học giỏi.

Không ngờ cậu, một Tiên nhân, cũng có thể phàm tục như vậy.Nhìn Tiên Tiên Tử càng nhảy càng hăng say, Văn Vũ không khách khí lườm nguýt cậu vài cái.

"Được rồi, cậu đã tốt nghiệp rồi, mau đi theo Ứng Chuẩn học cơ bản về chiến đấu, sau đó học kiến thức văn hóa với Ôn Tư Duệ đi. Nhớ sau khi xem xong phải hỏi bọn họ - Hai người lợi hại quá, làm sao mới học giỏi như vậy?"

Tiên Tiên Tử bay đến, ngoan ngoãn gật đầu "Khí Linh đại nhân yên tâm, ta đều nghe lời ngươi."

Văn Vũ phẩy tay đuổi người, mắt không thấy tim không đau, sau đó xoay người vào không gian tùy thân để đến nơi hẹn.

Từ Hân Di đã đến trước, hai người túm tụm lại buôn chuyện một hồi. Cô ta biết được chuyện của Tưởng Chi Điền sau khi rời khỏi căn cứ thì nổi cơn thịnh nộ, khóe miệng Văn Vũ cứ thế âm thầm nhếch lên.

Không hay biết gì đã là nửa đêm.

Làn sương mù phía đông không gian tùy thân cuối cùng cũng tan hẳn để lộ ra một nhà máy lớn với diện tích hơn trăm mẫu.

Hai cô gái đứng trong vườn thuốc, cảm nhận sự tĩnh lặng bao trùm bốn bề hương thơm cỏ cây thoang thoảng. Nhưng chỉ cần bước thêm một bước họ sẽ ngay lập tức bị bao trùm bởi tiếng máy móc vận hành ầm ầm, như thể bước vào một không gian độc lập khác.

Từ Hân Di đầy mong đợi, "Có vẻ như thật sự là vũ khí nóng rồi, đi, chúng ta cùng đi xem."

Cô ta kéo tay Văn Vũ, vừa bước một chân thì khựng lại, nhíu mày khó hiểu.

Cùng lúc đó, hệ thống khẩn cấp nhắc nhở, "Ký chủ, tác giả nửa đêm đột nhiên đăng thêm chương mới, muốn đánh úp những độc giả đọc chùa, cô tự mình cẩn thận đi."

Văn Vũ đã có dự cảm không lành khi Từ Hân Di có hành vi bất thường, lúc này dự cảm đã thành hiện thực.

Thấy biểu cảm của đối phương đang giằng co, môi mím chặt như muốn nói gì đó nhưng lại không muốn mở miệng, cô vội vàng bịt miệng đối phương, "Cố lên, tin tưởng tôi, cho tôi ba mươi giây!"

Từ Hân Di gật đầu lia lịa, cắn chặt môi, một động tác nhìn có vẻ rất bình thường nhưng cô ta đã dùng hết sức lực toàn thân rồi.

Văn Vũ không dám chậm trễ một giây nào, triệu hồi giao diện bài viết, một tay liên tục refresh.

Xuất hiện rồi!

"Chương 26, Tuyên chiến".

Cái tên này nghe kỳ lạ, ai muốn khai chiến với ai, nam nữ chính với động thực vật biến dị hay lực lượng vũ trang nước ngoài?

Cô đọc lướt xuống, nhanh chóng phát hiện ra vấn đề ---

『Từ Hân Di kéo theo khí linh Văn Vũ đi vào nhà máy, cô đột nhiên nói: "A Vũ, trong đầu tôi vừa rồi hiện lên thông báo không gian được nâng cấp, nói là khu vực mới mở khóa gọi là nhà máy xe máy, bởi vì cô rất phiền phức, cô có hiểu ý nghĩa của điều này không?"』

(机车 jiche nghĩa là xe máy, tiếng lóng jiche là phiền phức)

Văn Vũ: "..."

Chỉ vì mượn lời nữ chính nói tôi nhàm chán, lắm lời, phiền phức mà lại hào phóng tặng cả một nhà máy?

Hệ thống lén lút chen vào một câu, "Tặng cũng như không, xe máy chạy trên cát không tiện, gặp phải động vật biến dị thì không an toàn, không vận chuyển được vật tư mà còn tốn xăng, tác giả chắc là bị chuyện của Tiên Tiên Tử chọc tức, đơn thuần là muốn lãng phí cơ hội nâng cấp không gian, không cho cô tăng thêm trợ lực, tiện thể bày tỏ sự bất mãn của mình."

Bất kể tác giả nghĩ gì, nhìn thấy Từ Hân Di vì kháng cự cốt truyện mà nhịn đến mức khó chịu, môi bị cắn đến chảy máu, cô chợt lóe lên ý tưởng vội vàng cầm bút sửa đổi "xe máy"* đầu tiên thành "cơ giáp", "xe máy" thứ hai thành "cơ linh*".