Vào 1 buổi sáng đẹp trời, dưới ánh nắng chói chang có lớp tập chạy như điên lớp chơi đùa vui vẻ trên sân trường rộng chục mét.
Từ đâu có 2 chiếc người lén lén lút lút đi vào phòng học 11-3, chàng trai ngũ quan tinh tế khoác lên mình bộ đồng phục trường Ty Thi làm nổi bật sự năng động của tuổi trẻ tên là Phổ Khắc ngồi cuối lớp, 1 người nữa là cameraman diện nguyên cây đen từ đầu tới chân đứng ở trong góc chuẩn bị quay hình.
Tiếng chuông đổi tiết vang lên, đám học sinh thi nhau chạy tới lớp và người cán đích đầu tiên là nhỏ lớp trưởng, vừa bước vào cô chạm trán với đôi mắt đỏ rực của người ấy, một cổ kích động dâng trào mà không dám hét lên chỉ có thể run người cười khúc khích, cứ thế đám con gái 11-3 thấy anh tâm trạng như nhỏ lớp trưởng còn bọn con trai thì nhìn và! ừm, người cuối cùng vào lớp là Khỉ Phúc.
(Ngu Đại: tui đặt tên lót cho nv hơi xấu phải không ?, sợ trúng tên người thật hoặc nhân vật khác truyện nên phải độc lạ xíu he he)Ánh mắt hai người va chạm nhau, chàng minh tinh lộ nụ cười tà mị còn ông Phúc kiểu: 2 con ngươi mở to vài giây biểu lộ sự ngạc nhiên, sau đó bình thường lại và đi về chổ ngồi, kế bên chàng minh tinh luôn, lộc cộc ! tiếng giày cao gót của giáo viên tiếng anh bước vào, như thường lệ cô sẽ chưng ra bộ mặt nghiêm túc nhưng hôm nay cô lại nở một nụ cười duyên, cư xử dịu dàng nhỏ nhẹ làm tụi học sinh shock đến tận óc! Tiếng chuông giải lao sau nhiều giờ học căng thẳng vang lên, người đầu tiên ra khỏi lớp là Khỉ Phúc, cậu đi nhanh hơn bình thường, đến một nơi vắng vẻ không thấy bóng người, đôi tai dần đỏ như tơ máu, bùm.
.
tiếng nổ trên đỉnh đầu anh là sự thẹn thùng đã nghẹn nãy giờ, những kí ức lúc đó lại vô tình ùa về.
Trước khi bước vào năm học mới cậu cùng đám bạn đi ăn uống xả láng, nói chuyện với nhau hồi lâu thì khát, anh nốc hết ly nước lọc nhưng khi uống xong cậu thấy khá nóng trong người (uống ngay dr thanh), ra ngoài rửa mặt cho tỉnh, vì lý do phục vụ cho sự nhầm lẫn mà cậu nhìn số phòng 969 thành 696, vừa bước vào thanh niên Phúc cảm thấy cơ thể mình như được chữa cháy, tìm nguồn mát lạnh trong phòng, thấy được mục tiêu, cậu sà xuống ngồi bên cạnh người nọ:- Ây da mát ghê !Khỉ Phúc ngước mặt lên cùng thời điểm với chàng trai nhìn xuống, 4 mắt nhìn nhau, 2 tay ông Phúc không yên phận đặt lên 2 má người ta thắc mắc hỏi:- Sao tôi chưa thấy cậu nhỉ ? Hay là chúng ta làm quen đi.
Người này vô tình bị hạ dược, đang cố gắng kiềm chế thì con mồi lại tự dâng tận miệng:- Tôi dẫn cậu đến chổ này vui lắm, rồi 2 chúng ta.
Nghe xong Khỉ Phúc cũng chả nghĩ gì nhiều liền gật đầu đồng ý, thế là 2 chiếc người nửa tỉnh nửa mơ đứng dậy dắt tay nhau rời khỏi quán ăn để lại một số ánh mắt của hủ và tò mò.
Chàng trai trẻ đưa cậu đến khách sạn xa hoa rồi đặt phòng tổng thống, trong gian phòng to lớn Khỉ Phúc chợt có cảm giác bất an nhưng chỉ được vài giây là anh ta quăng cậu lên giường, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, i như rằng sau 1 đêm đầy hoan ái, ánh nắng chiếu qua khe hở chiếu xuống khuôn mặt của Khỉ Phúc, cậu từ trong mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt là khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông, nó làm hai con ngươi cậu mở to, từng đợt kí ức của tối hôm qua ùa về, anh cố gắng bình tĩnh, nhích người ra khỏi nam nhân nọ, chưa được 2cm anh liền bị cánh tay đắc lực từ sau lưng ôm sát vào lòng người đàn ông:- Sao không ngủ nữa đi.
Khỉ Phúc ngước mặt lên cười cười:- Tối hôm qua tôi có chút say nên mới như vậy, anh có thể coi như sự cố mà bỏ qua được không?Nam nhân nhìn vào mắt Khỉ Phúc nói:- Em tên gì ?Cậu nhỏ giọng đáp:- Khỉ PhúcNgười đàn ông nói:- Nhớ kĩ tên tôi là Phổ Khắc, nếu tôi gặp lại em lần nữa đến lúc đó em phải chịu trách nhiệm với tôi.
(Ngu Đại: thứ lươn lẹo)2 tay anh từ từ thả lỏng cho con mồi chạy mất, Khỉ Phúc vội vàng mặc đồ, ra khỏi khách sạn, Phổ Khắc thì cầm điện thoại gọi cho trợ lý:- Điều tra người tên Khỉ Phúc nhanh.
Sau khi hoà nhập vào dòng người đông đúc anh nghĩ “bị ma men nhập thì thôi đi, đã vậy còn tình 1 đêm với người ta, mong là có duyên không nợ cho lành, nhưng tại sao lại là nam không phải nữ, nam với nam làm được giống gì ? Kì lạ quá kì lạ”(Ngu Đại: cổ hủ quá cổ hủ ).