Cao Hàn đẩy đệ tử kia qua một bên mà ngồi xuống bắt mạch cho Tô Thủy Nguyệt, còn hỏi thêm.
\- Còn có triệu chứng nào khác hay không?
\- Người có chút mệt, đói nhưng lại chẳng muốn ăn gì.
Tô Thủy Nguyệt trần thuật lại sự tình mấy ngày nay của hắn, đúng là mệt muốn chết lại còn bị Mộ Thanh Khê lăn qua lăn lại.
\- Ngươi đừng có xảo ngôn, rõ ràng là không thích đồ ăn ta nấu cho.
\- Được rồi, Vân Nhi em chắc là đã quên rồi đi.
Đệ tử được gọi là Vân Nhi kia hai tay chống nạnh cúi xuống hỏi Cao Hàn.
\- Quên cái gì?
Cao Hàn chỉ nở nụ cười nhàn nhạt rồi vỗ vô tay lên bụng đối phương.
\- Nói vậy là Vân Nhi em đã quên mất Cao Lăng như thế nào mà ra đời đi.
Mặt mũi Vân Nhi trong một chốc trắng bệch mà hất tay Cao Hàn ra.
\- Ngươi... ngươi cái tên vô liêm sỉ, còn không phải là ngươi ép thuốc ta!
Cao Hàn lại bị Vân Nhi đấm thêm mấy cái vào ngực, cuối cùng lại bị Cao Hàn giữ lại, tay nắm lấy tay.
Tô Thủy Nguyệt có chút không muốn nhìn, cơm chó lúc nào cũng chất lượng như vậy sao, Cao Hàn và Vân Nhi kia rõ ràng là một đôi. Rồi đột nhiên hắn giật mình sờ tay xuống bụng, theo lời Cao Hàn thì hắn đã...
\- Ta đã mang thai sao?
\- Đúng vậy, thai nhi đã hơn năm mươi ngày. Chỉ là thai khí của ngươi không ổn định, ta sẽ kê cho ngươi một đơn thuốc an thai. Khi nào chưởng môn đến ngươi phải cấm người hoạt động chuyện kia, sẽ bị động thai, còn có nguy bị sẩy.
Tô Thủy Nguyệt nắm chặt bàn tay, hắn đã mang thai, và là con của Mộ Thanh Khê. Tại sao lại là con của y, chẳng phải hắn vẫn cùng những người khác làm hay sao, tại sao lại chỉ mang thai con của y. Hắn nghĩ không ra, giống như ở khu của hắn ở có một bà thím nọ kết hôn với chồng mười năm không có con, sau khi ly hôn mỗi người đều lấy người khác, và đều có con, không chỉ có con mà còn sinh cả một đàn. Hắn đây thì lại ngủ hết người này đến người khác đều không có dấu hiệu gì nhưng Mộ Thanh Khê chỉ lăn một lần liền mang thai? Hơn năm mươi ngày là thời điểm hắn vừa bị bắt đến đây đi.
\- Có thể nào kê cho ta một đơn để phá bỏ hay không?
Lời Tô Thủy Nguyệt vừa nói ra liền kích động đến Vân Nhi.
\- Ngươi nói gì? Muốn bỏ thai, cả con của chưởng môn mà ngươi cũng dám bỏ?
Vừa nói xong Vân Nhi liền lấy ra một viên pháo bắn lên trời làm dấu hiệu muốn Mộ Thanh Khê đi đến. Cái tên Vân Nhi này cái gì cũng nóng nảy nhưng lại đặc biệt trung thành với Mộ Thanh Khê, mà Cao Hàn thì không phải đệ tử nhập môn của Cửu Dương phái, là bởi vì yêu thương Vân Nhi cho nên mới đến đây.
Tô Thủy Nguyệt không trả lời Vân Nhi mà quay mặt đi, cho dù hắn không bỏ thì Mộ Thanh Khê cũng sẽ giết đứa nhỏ này thôi, hắn chi bằng sớm một chút giải thoát.
Sau khi thanh pháo vừa bắn lên, chưa đầy mười tiếng đếm thì Mộ Thanh Khê đã xuất hiện. Lần đầu tiên Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy y mặc y phục màu đen, nhìn chẳng khác gì các nhân vật phản diện ở trong phim, chỉ là Mộ Thanh Khê lại đẹp hơn rất nhiều.
\- Thẩm Vân Nhi, có chuyện gì lại gọi ta gấp như vậy?
\- Bẩm chưởng môn, Tô Thủy Nguyệt muốn phá bỏ hài tử của người.
\- Hài tử?
\- Hắn mang thai rồi, đã được năm mươi ngày.
Thẩm Vân Nhi tường thuật lại mọi chuyện sau đấy liền trừng Tô Thủy Nguyệt một cái.
\- Thứ mà ta muốn còn không có được mà ngươi lại muốn bỏ.
Mộ Thanh Khê nhướng mày nhìn Thẩm Vân Nhi một cái rồi cũng không nói gì mà đi thẳng tới chỗ Tô Thủy Nguyệt.
\- Cao Hàn, là ngươi bắt mạch?
Cao Hàn chỉ gật đầu một cái, y hai tay nắm thành đấm, Thẩm Vân Nhi yêu Mộ Thanh Khê thì y đã biết từ lâu. Lần đó là Thẩm Vân Nhi tự mình nuốt tình dược với mong muốn được cùng Mộ Thanh Khê ngủ một lần, cuối cùng Cao Hàn nhìn thấy liền đem Thẩm Vân Nhi về phòng mình, ép hắn uống đan dược để có thể mang thai. Cuối cùng Cao Lăng được sinh ra, Thẩm Vân Nhi cũng không thể chối bỏ được đành phải xem Cao Hàn như phu quân mà đối đãi. Chỉ là Thẩm Vân Nhi luôn đặt y ở phía sau Mộ Thanh Khê làm sao y có thể can tâm. Nhưng không can tâm thì có thể làm gì khác, y không thể cùng Mộ Thanh Khê đối đầu.
Mộ Thanh Khê ngồi xuống bắt mạch cho Tô Thủy Nguyệt, dù gì không tự kiểm chứng thì y cũng khó mà tin tưởng được. Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy Mộ Thanh Khê lại gần liền quay mặt đi, hắn rõ ràng đã không muốn cùng Mộ Thanh Khê dây dưa nhưng cuối cùng lại vướng phải tình cảnh khó xử này. Hắn phải làm sao mới tốt đây? Hắn nhìn thấy Mộ Thanh Khê rơi vào trầm tư, mãi một lúc mới nhìn hắn.
\- Đúng là đã mang thai con của ta. Thủy Nguyệt, ngươi thật sự muốn phá bỏ?
\- Cho dù ta muốn giữ lại thì ngươi sẽ cho ta giữ sao?
Tô Thủy Nguyệt muốn nhắc cho y nhớ, cũng cho chính bản thân nhớ rõ đứa trẻ lúc trước mang đã bị y tàn nhẫn giết hại ra sao.