Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ!

Chương 106: Ch.107: vui mừng chớp nhoáng. (2)






Nhưng trong đám đông lại có một người làm hắn tò mò không thôi, thiếu niên này cả người trắng toát tỏa ra hơi lạnh, y hai chân không chạm đất bay vờn qua vờn lại. Chẳng lẽ là...

\- Ca ca, ta chờ ngươi thật lâu! Ngươi đã hứa khi ta lớn lên sẽ lấy ta, còn nhớ hay không?

Quả nhiên là Tuyết Như Lan, lớn lên hoạt bát lanh lợi, lại rất tuấn tú làm người say mê.

\- Được rồi, các ngươi có thể nghiêm túc một chút có được không? Ta còn phải đi tìm Mộ Diễm.

Tô Thủy Nguyệt nói xong thì đám đông cũng nghiêm túc trở lại, hắn phải tìm Mộ Diễm trước khi Mộ Thanh Khê nổi giận mà bóp chết nó. Hắn cùng đám người Bách Phệ Thôn đi vào trong, men theo lối cũ trở về căn nhà nọ, hắn đi vào trước nhất. Quả nhiên Mộ Diễm không biết kết giới đã bị hủy, y ngồi bên giường dùng công lực trị thương cho Mộ Thanh Khê. Tô Thủy Nguyệt giơ tay lên nhìn tay mình, công lực của hắn sẽ không mạnh đến mức như vậy đi, Mộ Thanh Khê dù gì bốn trăm năm trước cũng đã ở cảnh giới Đại thừa rồi, cho dù độ kiếp thất bại cũng không đến nỗi tu vi sụt giảm đến nổi hắn đánh được y đến không dậy nổi như vậy. Nhưng hắn không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ sợ Mộ Diễm trị thương cho Mộ Thanh Khê xong đến khi y tỉnh dậy lại trở tay không kịp.


Tô Thủy Nguyệt thuấn di đi đến sau lưng Mộ Diễm, chộp tay lên vai y, rất nhanh đem y ra ngoài sân. Mộ Diễm bị lôi đi liền bất bình mắng chửi.

\- Tô Thủy Nguyệt ngươi điên rồi, ngươi có biết lúc đang trị thương nếu bị cắt ngang như vậy sẽ xảy ra chuyện gì không hả?

\- Y sẽ không chết được, so với những gì y làm thì tu vi sụt giảm một chút có là gì.

Y giết con của Tô Thủy Nguyệt, y giết hại Thanh Đàm chưởng môn cùng vô số đệ tử Cửu Dương phái, y giết chết Âu Dương Nhạc cùng với hàng trăm đệ tử Âu Dương gia trang, không chỉ vậy còn vô số tu chân giả từ khắp nơi. Còn chưa nói đến y còn muốn rạch bụng hắn giết chết Mộ Diễm, hắn đã thề trong lòng lần sau gặp lại nhất định sẽ không tha cho y, sẽ không mềm yếu mà sợ hãi y nữa. Nhưng hắn cũng sẽ không để cho y chết, sẽ giúp y nói một lời với Bách Phệ Thôn để giữ lại mạng sống, sau này cả đời ở Cửu Dương phái làm một tù nhân để trả lại những gì y đã nợ. Bỗng nhiên hắn thấy trước mắt tối sầm.

"Chát" một cái, Mộ Diễm tát hắn. Con trai của hắn tát hắn.

\- Tô Thủy Nguyệt ngươi mở mắt ra nhìn cho kỹ, y căn bản đã không còn tu vi nữa rồi!

\- Mộ Diễm!

Mộ Diễm vừa dứt lời thì bên trong truyền ra tiếng quát của Mộ Thanh Khê, y từ từ đi ra ngoài.

\- Ngươi đi theo Tô Thủy Nguyệt đi.

Mộ Thanh Khê bộ dạng chật vật hiếm thấy, máu từ miệng chảy ra làm ướt đỏ một mảng y phục trước ngực áo.

Mộ Diễm vậy mà lại vung tay thoát khỏi Tô Thủy Nguyệt chạy đến đỡ Mộ Thanh Khê. Tô Thủy Nguyệt cũng không có cản lại, hắn lúc này rơi vào hoảng loạn.


\- Không có tu vi, sao có thể xảy ra chứ?

\- Mộ Thanh Khê không còn tu vi..

\- Sao có thể?

Phía sau Tô Thủy Nguyệt cũng đã bắt đầu ồn ào không yên, hắn cũng vì lý do này mà không thể suy nghĩ được gì.

\- Mộ Diễm, con đang lừa ta sao?

Mộ Diễm trừng hắn muốn nói lại bị Mộ Thanh Khê ngăn lại.

\- Mộ Diễm, lời phụ thân nói ngươi không nghe sao?

Mộ Diễm chần chừ giây lát, đỡ Mộ Thanh Khê ngồi xuống ghế rồi tiến lên trên.

\- Lời phụ thân nói ta đương nhiên nghe, nhưng lần này thì không được nữa. Phụ thân, người hà tất vì một người phong lưu như hắn mà hại mạng của mình, ta là con của hắn còn nhìn không nổi.

\- Mộ Diễm!


\- Để cho nó nói!

Tô Thủy Nguyệt quát một tiếng, hắn rốt cuộc muốn xem thử con trai hắn là bất mãn hắn điều gì. Mộ Diễm không còn bị ngăn cản rốt cuộc cũng nói ra.

\- Phụ thân ta đã từng phi thăng.

Mộ Diễm vừa bắt đầu câu nói kia liền làm cho âm thanh xung quanh ngưng trệ lại, chuyện Mộ Thanh Khê phi thăng chỉ là lời đồn không ngờ lại là sự thật bởi vì y sau khi phi thăng vẫn ở tại tu chân giới. Chuyện y phi thăng là sau khi Tô Thủy Nguyệt trở về thế giới thực không lâu. Mộ Diễm lại tiếp tục nói.

\- Nhưng cũng bởi vì ngươi, nếu không phải phụ thân ta muốn hồi sinh ngươi thì đã không đem hết tu vi chuyển hóa cho ngươi. Cũng vì vậy mà rơi xuống từ thần đàn trở thành người phàm. Tô Thủy Nguyệt, ngươi xứng sao? Xung quanh ngươi có biết bao nhiêu người tại sao cứ phải là phụ thân vì ngươi mà không tiếc sinh mạng. Cho dù y nợ ngươi thì từ lúc y rơi xuống từ thần đàn cũng đã sớm trả xong rồi đi, ngươi vậy mà... đuổi cùng giết tận không tha!

\- Mộ Diễm, đừng nói nữa.

Mộ Thanh Khê ho lên một tiếng, y lúc này tuy rằng nhìn không ra bộ dạng uy vũ trước kia nhưng hiện tại lại thẳng lưng nhìn hắn không có một chút nào giống như suy sụp.