Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung

Chương 18: Ưng chi dực - Tịnh liên yêu hỏa




Ngồi trên lưng Lam Ưng, Tiêu Viêm cảm thán:

-Không ngờ ngươi còn có lá bài tẩy là phi hành ma thú, thảo nào không sợ một mình đi tầm bảo. Nhưng khi bị mắc kẹt sao ngươi không gọi nó ra giúp a.

Tiểu Y Tiên vuốt ve bộ lông mượt của Lam Ưng giải thích:

-Giữa ta và Tiểu Lam chỉ có mối quan hệ bằng hữu chứ không phải chủ tớ, nếu không phải bất đắc dĩ ta sẽ gọi Tiểu Lam ra, ta rất sợ Tiểu Lam gặp nguy hiểm.

Không biết có phải nghe hiểu lời Tiểu Y Tiên hay không mà đầu Lam Ưng khẽ kêu một tiếng thánh thót.

Chứng kiến hết thảy, Tiêu Viêm cười nói:

-Xem ra ta không nhìn lầm bản chất của ngươi, một người kết thân được với ma thú không thể nào là kẻ xấu xa được. À phải rồi, ngươi có ý định gì không? Ta thấy hay là tạm thời ngươi đừng trở về Thanh Sơn Trấn, cái Lang Đầu dong binh đoàn đó nhất định không bỏ qua đâu.

Ý tứ, nếu không ngại có thể đi chung với ta một đoạn thời gian.

Tiểu Y Tiên cũng hiểu ý tứ đó, nhưng nàng lắc đầu từ chối, có điều không phải Tiểu Y Tiên không tin Tiêu Viêm sợ bị Tiêu Viêm “bắt cóc” mà là nàng có chuyện cần làm không tiện đi cùng Tiêu Viêm.

Tiểu Y Tiên nói:

-Ngươi đừng lo, danh tiếng của ta ở Thanh Sơn Trấn vô cùng tốt, dù bây giờ có quay lại đội ngũ Mục Lực cũng không dám làm gì ta đâu. Ngược lại nếu không quay về thì danh tiếng bao ngày ta xây dựng sẽ đổ bể hết, từ đó ảnh hưởng không tốt cho việc nghiên cứu độc dược của ta.

-Còn ngươi thì sao?

Tiêu Viêm nhún vai trả lời:

-Ta dự tính đi vào trung tâm của Ma Thú Sơn Mạch lịch lãm.

Nghe vậy Tiểu Y Tiên hơi lo lắng nói:

-Ta nghe nói trung tâm Ma Thú Sơn Mạch cực kì nguy hiểm, cao giai ma thú có rất nhiều, ngươi… nhớ cẩn thận.

Tiêu Viêm gật đầu:

-Ngươi cũng vậy, làm người đừng nên quá tự tin, trong bất kì hoàn cảnh nào luôn luôn phải nắm chắc được một đường lui, hiểu không?

Kế hoạch khác nhau, con đường khác nhau, nói thêm vài câu nữa Tiểu Y Tiên và Tiêu Viêm tách nhau ra đường ai nấy đi.

………………..

Ba ngày sau, tại một động phủ được giấu kín phía sau một thác nước thuộc khu vực chỗ sâu của Ma Thú Sơn Mạch, Tiêu Viêm nhìn xung quanh gật đầu hài lòng tự nói:

-Rốt cuộc cũng kiếm được một chỗ tu luyện ra hồn, từ nay không phải ngủ bên ngoài nữa rồi.

Dược lão cũng hiện ra ở bên cạnh đánh giá một phen:

-Ừm, quả thực là một nơi ở lại không tệ, ít nhất chưa từng có ma thú nào sinh sống tại đây. Thôi, đừng lười biếng nữa, tiểu tử ngươi bắt tay vào tu luyện cái phi hành đấu kĩ kia đi, vạn nhất có chuyện xảy ra còn có một đường thoát thân.

Nhắc tới phi hành đấu kĩ, Tiêu Viêm lập tức nổi lên hứng thú lấy ra quyển trục đấu kĩ Ưng Chi Dực chiếm được trong rương đá, mấy ngày nay vừa phải trốn ma thú cao giai vừa phải tìm chỗ ở lại quá mức căng thẳng kém chút quên mất món đồ vật này.

Vừa mở quyển trục ra, đập vào mắt Tiêu Viêm không phải những hàng chữ giới thiệu mà là một đôi cánh ưng đen nhánh vô cùng chân thực, đến nỗi… Tiêu Viêm còn thấy nó đang cử động nữa, đây chắc chắn không đơn giản là một loại hình vẽ.

Tiêu Viêm tò mò thử lấy ngón tay chạm vào, hắn khẽ thốt lên:

-Lão sư, đây… đây là hàng thật?

Dược lão gật đầu:

-Đương nhiên là thật, hầu hết các loại phi hành đấu kĩ đều được tạo ra từ cánh của phi hành ma thú, hình dạng này có lẽ thuộc về Hắc Diễm Tử Vân Điêu, một loại phi hành ma thú ngũ giai, tốc độ cực nhanh, nhất là vào ban đêm tốc độ càng được tăng phúc một điểm.

Tiêu Viêm hơi lo sợ hỏi:

-Nói vậy tu luyện nó có vấn đề gì không a, chẳng may đệ tử trở thành hình dạng nửa người nửa thú thì phải làm sao?

Dược lão cười cười:

-Trường hợp ngươi nói chỉ là tu luyện thất bại thôi, chứ tu luyện thành công sẽ có thể tự ý thu phát. Bất quá, Tử Vân Dực này có chút ý tứ, dường như bên trong vẫn còn một chút linh hồn của Hắc Diễm Tử Vân Điêu còn sót lại, khả năng tu luyện thất bại sẽ cao hơn bình thường.

Dược lão không nói thì thôi, nói ra không khác nào hù dọa Tiêu Viêm cả.

Tuy nhiên Tiêu Viêm rất nhanh đã áp chế được nỗi sợ hãi, Tiêu Viêm hiểu nguy hiểm là có nhưng tỉ lệ có lẽ không vượt quá năm thành, nếu không Dược lão sẽ không thúc giục bản thân sớm tu luyện mà phải đợi qua một thời gian cho tu vi của hắn tăng cao.

Hơn nữa Tiêu Viêm rất có lòng tin với linh hồn lực mạnh mẽ của bản thân sẽ không thất bại, Tiêu Viêm cầm lấy quyển trục nói:

-Kì ngộ luôn đi cùng với nguy hiểm, lão sư, ta quyết định tu luyện môn đấu kĩ này.

Dược lão hài lòng nói:

-Xem ra ngươi đã chín chắn hơn nhiều rồi. Bắt đầu đi, vi sư hộ pháp cho ngươi. Trong quá trình đó nhớ bảo trụ tâm thần đừng để bị linh hồn Tử Vân Điêu ảnh hưởng.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu cởi áo, tay trái đưa ra nắm chặt đôi cánh đen nhánh trên quyển trục, ngay lập tức Tiêu Viêm cảm nhận được một cỗ khí tức hung bạo đập thẳng vào linh hồn khiến đầu óc hơi choáng váng, ánh mắt không tự chủ được đỏ lên cuồng bạo.

Nhưng đấy chẳng qua là do Tiêu Viêm không có kinh nghiệm mới bị bất ngờ, chỉ khoảng mười giây sau ánh mắt Tiêu Viêm đã thanh tỉnh trở lại, cỗ khí tức hung bạo kia cũng bị linh hồn lực dồi dào đánh ngược trở ra không cách nào ảnh hưởng đến Tiêu Viêm.

Lại qua thêm mười phút, Tiêu Viêm mềm nhũn cả người ngã xuống, loại linh hồn giao đấu này thoạt nhìn không có gì đáng nói nhưng thực chất mệt mỏi hơn chiến đấu thể lực nhiều.

Bước đầu tiên coi như thành công, một đoạn tin tức tỉ mỉ hơn về Ưng Chi Dực hiển hiện lên trong đầu Tiêu Viêm chỉ rõ cách thức tu luyện như thế nào để triệu hồi Tử Vân Dực.

Bất chấp mệt mỏi, Tiêu Viêm ngồi dậy đưa tay trái vòng ra sau lưng đập mạnh một cái ép đôi cánh nhỏ đen nhánh tiếp xúc với tấm lưng, lần này không có bất kì trở ngại gì xảy ra.

Sau đó Tiêu Viêm vận chuyển đấu khí từ đan điền đi theo một quy luật nhất định tập trung vào lưng, tay trái cũng có một lượng đấu khí nhất định ấn mạnh hơn ép đôi cánh nhỏ màu đen từ tiếp xúc phải dung hợp vào cơ thể.

Một lát sau, Tiêu Viêm cảm thấy tấm lưng hơi ngứa, giống như… đang có một vết rách mở ra, rồi có thêm một cái gì nho nhỏ chui vào vết rách, thứ nho nhỏ đó lại chạy theo kinh mạch ở lưng mạnh mẽ kéo hai cái kinh mạch dài ra tới sống lưng.

Kinh mạch bị kéo dãn, thống khổ lập tức hiển hiện, nhưng Tiêu Viêm không dám hét lớn sợ kéo ma thú tới hỏi thăm sức khỏe, trong sự điên cuồng giãy dụa lăn lộn chịu đựng đau nhức rốt cuộc Tiêu Viêm không chịu nổi ngất đi, ngay cả Nguyên Tiểu Bảo cũng chịu ảnh hưởng ngất theo.

Trong động phủ chỉ còn lại Dược lão cười cười:

-Tiểu tử này càng ngày càng ưu tú, đau như thế mà vẫn cắn răng chịu đựng không phát ra tiếng động, rất tốt.

Khi Tiêu Viêm tỉnh lại đã là một ngày sau, cơ thể vẫn đau nhức không thôi, phải vất vả lắm Tiêu Viêm mới lấy ra được một viên đan dược từ nhẫn trữ vật bỏ vào miệng nhằm giảm bớt đau nhức.

Đợi dược lực tan hết, đau nhức dần tản đi, Tiêu Viêm mới có sức ngồi dậy, nhớ lại những gì xảy ra Tiêu Viêm không khỏi rùng mình, cái cảm giác kinh mạch bị kéo dãn không khác gì ngũ mã phanh thây, thậm chí có phần còn đáng sợ hơn a.

-Nga, ta có thành công hay không?

Nghĩ tới đây, Tiêu Viêm sờ sờ sau lưng không thấy có cánh chứng tỏ không ở hình dạng nửa người nửa thú, vẫn chưa yên tâm lắm Tiêu Viêm lấy ra một cái gương nhỏ soi vào lưng thì thấy một đồ án đôi cánh nhỏ màu đen giống hệt với đôi cánh trong quyển trục.

Tiêu Viêm cười ha hả:

-Ha ha, thành công rồi, chưa đạt tới Đấu Vương đã có khả năng phi hành, thực quá thoải mái.

Tâm tình kích động, Tiêu Viêm không nhịn được thử truyền đấu khí tới lưng, cái đồ án cánh chim rất tự nhiên biến đổi thành một đôi cánh đen thực chất khá lớn.

Lại truyền thêm một chút đấu khí nữa, đôi cánh màu đen hơi vung vẩy một chút nhưng không có cách nào nâng Tiêu Viêm lên được, điều này nói rõ phi hành đấu kĩ tốt thật nhưng điều kiện sử dụng vô cùng khắt khe, đoán chừng phải đạt tới thất tinh đấu giả mới miễn cưỡng bay được một phút.

-Phụp…

Suy nghĩ miên man, Tiêu Viêm không để ý lượng đấu khí trong cơ thể hao hụt quá nhanh, cảnh vật trước mặt bỗng quay cuồng, lại ngất.

………………..

Lần thứ hai ngất xỉu ngắn hơn, chỉ nửa canh giờ sau Tiêu Viêm đã tỉnh lại, Tiêu Viêm lẩm bẩm tự kiểm điểm:

-Sau này không nên quá cao hứng. Phải rồi, trong sơn động kia ta còn kiếm thêm một quyển trục khá bí hiểm, cũng là lúc nên xem qua một chút.

Tiêu Viêm lật tay lấy ra một mảnh da vàng cũ kĩ, phía trên có vẽ vài đường vân không tuân theo quy tắc nào, chỗ có chỗ không, Tiêu Viêm thử lấy tay chà xát hay cùng Nguyên Tiểu Bảo dùng thần thức thăm dò đều không phát hiện được điều gì khả nghi.

-Cái quỷ gì đây a.

Riêng Dược lão phiêu phù bên cạnh lại lộ ra một vẻ trầm ngâm, đột nhiên nhìn thấy một cái kí hiệu hoa sen màu đen mờ nhạt nằm ở một góc của tấm da Dược lão lẩm bẩm:

-Chẳng lẽ lại là… Tịnh Liên Yêu Hỏa?????

Âm thanh của Dược lão không lớn, nhưng Tiêu Viêm vẫn nghe được lập tức hỏi lại:

-Lão sư, ngài phát hiện ra điểm gì sao?

Dược lão không chắc chắn trả lời:

-Có lẽ nó là một tấm bản đồ dẫn tới Tịnh Liên Yêu Hỏa, một loại Dị Hỏa xếp thứ ba trên Dị Hỏa Bảng, cực kì thần bí, trong thiên địa bao la chỉ có một đóa duy nhất, nhưng từ rất lâu rồi chưa ai được chứng kiến qua, cũng không biết là người nào có khả năng ghi chép về nó.

-Đáng tiếc tấm da này chỉ là một phần của bản đồ không trọn vẹn, căn bản không nhìn ra được thông tin gì ngoài mấy chữ Tịnh Liên Yêu Hỏa.

Nghe vậy Tiêu Viêm hơi hụt hẫng, vốn tưởng có tin tức gì đó về Dị Hỏa để tiến giai Phần Quyết, ai dè chỉ biết được mỗi cái tên.

Ở bên cạnh, Dược lão cốc đầu Tiêu Viêm một cái nói:

-Tiểu tử thối, đừng suốt ngày mơ mộng nữa, dù bây giờ có biết chính xác Tịnh Liên Yêu Hỏa ở chỗ nào vi sư cũng không nói cho ngươi, với tu vi đấu giả cỏn con của ngươi chỉ cần tiếp xúc với Tịnh Liên Yêu Hỏa trong phạm vi vạn dặm đã bốc hơi chứ đừng nói thôn phệ nó.

-Trước mắt nắm bắt thời gian nhanh chóng tu luyện lên đấu sư đi.

Tiêu Viêm xấu hổ cười cười:

-Lão sư nói phải.

Lời tác giả: Một hoặc hai chương nữa sẽ gặp "Vân Chi", mọi người có ai hóng k ^^!.