Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 74: chương 21.3






Cánh cửa đóng lại sau lưng hai người máy; Đất Thánh hoàn toàn im lìm. Tessa nghe thấy tiếng nước róc rách vang tới từ cái đài phun nước. Mortmain đứng yên tĩnh quan sát cô. Tessa thấy vẻ ngoài của ông ta chẳng hề đáng sợ. Một người đàn ông bình thường, nhỏ bé với mái tóc đen đã ngả màu muối tiêu ở hai bên thái dương và đôi mắt nhạt tới kì lạ. “Cô Gray,” ông ta nói, “tôi đã mong chúng ta sẽ gặp nhau lần đầu tiên trong một hoàn cảnh làm hài lòng đôi bên.”

Tessa cay mắt. Cô nói. “Ông là gì? Pháp sư ư?”

Ông ta nhếch môi, nhưng đó không phải một nụ cười thật sự. “Chỉ là người mà thôi, cô Gray ạ.”

“Nhưng ông biết làm phép,” cô nói. “Ông giả giọng Will…”

“Ai cũng có thể học cách bắt chước giọng kẻ khác, nếu được dạy dỗ tử tế,” ông ta nói. “Một trò dễ như trở bàn tay ấy mà. Nhưng không ai tính được tới chuyện đó, hay ít nhất các Thợ Săn Bóng Tối không nghĩ tới. Họ tin con người chẳng giỏi giang gì.”


“Không phải,” Tessa thì thào.

Ông ta bĩu môi. “Cô yêu kẻ thù trời sinh của mình nhanh vậy. Chúng tôi sẽ nhanh chóng giúp cô giũ bỏ tình cảm đó.” Ông ta tiến tới và Tessa vội thối lui. “Tôi sẽ không làm hại cô,” ông ta nói. “Tôi chỉ muốn cho cô xem cái này.” Ông ta cho tay vào túi áo và rút ra một cái đồng hồ bằng vàng đẹp đẽ được đeo trên sợi dây chuyền dầy dặn.

Ông ta muốn biết giờ ư? Tessa tự nhiên muốn cười. Cô cố kìm lại.

Ông ta giơ cái đồng hồ ra. “Cô Gray,” ông ta nói, “làm ơn nhận lấy.”

Cô trơ mắt nhìn. “Tôi không muốn.”

Ông ta lại tiến tới. Tessa lùi tới khi lưng váy chạm vào gờ đài phun nước. “Cô Gray, hãy nhận chiếc đồng hồ.”

Tessa lắc đầu.

“Cầm,” ông ta nói. “Hoặc tôi sẽ ra lệnh cho đám người máy bóp cổ hai cô bạn của cô tới chết. Tôi chỉ cần ra cửa và gọi chúng. Cô chọn đi.”

Dịch mật trào lên cổ cô. Cô nhìn cái đồng hồ ông ta giơ ra đang treo tòng teng trên sợi dây chuyền. Trông nó hoàn toàn vô hại. Các kim đồng hồ đã không còn quay, thời gian như đóng băng ở nửa đêm. Chữ viết tắt J.T.S được khắc tinh tế ở mặt sau.

“Vì sao?” cô nói khẽ. “Sao ông muốn tôi nhận nó?”


“Vì tôi muốn cô Biến Hình,” Mortmain nói.

Tessa ngẩng phắt lên. Cô ngờ vực nhìn ông ta. “Cái gì?”

“Đồng hồ này từng thuộc về một người,” ông ta nói. “Một người tôi rất muốn gặp lại.” Giọng ông ta bình lặng, nhưng tựa như chứa sóng ngầm, một cảm giác đói khát khiến Tessa sợ đến quên cả giận dữ. “Tôi biết Chị Em Hắc Ám đã dạy cô những gì. Tôi biết cô đã rõ về khả năng của mình. Trên thế giới này chỉ có cô mới có quyền năng đó. Tôi biết vì chính tôi tạo ra cô.”

“Ông tạo ra tôi?” Tessa nói. “Ý ông là… ông không thể là bố tôi…”

“Bố cô?” Mortmain cười cụt lủn. “Tôi là người chứ không phải cư dân Thế Giới Ngầm. Tôi không có chút máu quỷ là người và cũng không kết giao với quỷ. Chúng ta không có quan hệ máu mủ gì, thưa cô Gray. Nhưng nếu không có tôi, cô đã chẳng có mặt trên thế giới này.”

“Tôi không hiểu.” Tesa thì thầm.

“Cô không cần hiểu.” Mortmain rõ ràng đang nôn nóng. “Cô cần làm điều tôi bảo. Và tôi muốn cô Biến Hình. Ngay.”

Cô đột nhiên có cảm giác như khi đứng trước Chị Em Hắc Ám. Cô sợ sệt và hoảng loạn, tim đập thình thịch khi bị yêu cầu tiến tới một phần trong chính con người cô nhưng lại khiến cô e dè. Cô sợ phải buông mình vào bóng tối, vào cái cảm giác hư vô giữa mình và người khác. Ông ta nói thì nghe dễ lắm - cô chỉ việc vươn tay và cầm lấy cái đồng hồ, để tròng vào mình lớp da của người khác như cô từng làm, nhưng không được phép lựa chọn.

Cô nhìn xuống, tránh cái nhìn soi mói của Mortmain, và thấy gì đó lấp lánh trên thành đài phun nước ngay đằng sau. Cô tưởng là nước, nhưng không phải. Lúc đó cô nói mà không kịp suy nghĩ.


“Không.”

Mortmain nheo mắt. “Cái gì?”

“Tôi bảo không.” Tessa thấy như mình vừa thoát xác, và đang thấy mình đối mặt với Mortmain như nhìn một người lạ. “Tôi sẽ không làm. Trừ khi ông cho tôi biết ông tạo ra tôi là sao? Sao tôi lại ra thế này? Vì sao ông cần khả năng của tôi đến vậy? Ông muốn buộc tôi làm gì? Ông không đơn giản là tạo ra một đội quan quái vật. Tôi hiểu mà. Tôi không ngu như anh mình đâu.”

Mortmain nhét cái đồng hồ vào túi. Gương mặt ông ta cau có xấu xí. “Không,” ông ta nói. “Cô không ngốc như anh mình. Cậu ta ngốc và hèn hạ. Còn cô là con ngốc có chút dũng cảm. Nhưng nó chẳng giúp gì cho cô đâu. Và bạn cô sẽ phải trả giá giùm cô. Trong khi cô giương mắt nhìn.” Ông ta quay gót và bước ra cửa.

Tessa cúi xuống cầm cái vật sáng lấp lánh đằng sau. Đó là con dao Jessamine đặt ở đó, lưỡi dao sáng loáng dưới ánh đèn phù thủy của Đất Thánh. “Dừng lại,” cô thét. “Ông Mortmain. Dừng lại.”

Ông ta quay người và thấy cô cầm dao. Vẻ vừa hứng thú vừa buồn bực hiện lên trên gương mặt ông ta. “Thật sao cô Gray,” ông ta nói. “Cô thật tình nghĩ cô có thể làm hại tôi bằng cái đó sao? Cô thực sự nghĩ tôi không có gì phòng thân sao?” Ông ta hơi kéo áo khoác và cô thấy khẩu súng lục sáng lên trên thắt lưng ông ta.

“Tôi không nghĩ mình làm gì được ông,” cô nói. Nhưng cô quay dao lại với mũi dao chĩa thẳng vào ngực mình. “Nhưng chỉ cần ông bước ra cửa thêm một bước nữa thôi, tôi thề với ông, tôi sẽ đâm con dao này xuyên qua tim tôi.