Họ chạy. Tessa nắm chặt lấy tay anh, chỉ kinh hãi liếc ra sau đúng một lần. Đám tạo vật kia đã tới giữa cầu. Tessa thấy tất cả đều là nam, đều mặc áo khoác len đen và mũ lệch hệt như gã xà ích. Gương mặt chúng sáng lên dưới ánh trăng.
Jem và Tessa đã tới những bậc thang cuối cùng và Jem vẫn nắm chặt tay Tessa khi họ vội vã chạy xuống. Đôi giày của cô trượt đi trên nền đá trơn trượt, anh đỡ cô và cây gậy vô tình gõ lên lưng cô; cô thấy ngực anh phập phồng như thể anh đang thở dốc. Nhưng anh không thể hụt hơi, đúng không? Anh là Thợ Săn Bóng Tối. Codex nói họ có thể chạy hàng dặm. Jem đẩy cô ra và cô thấy mặt anh đang cau lại đau đớn. Cô muốn hỏi anh có bị thương không, nhưng không còn thì giờ. Họ có thể nghe tiếng bước chân lạch cạch trên đoạn cầu thang phía trên. Không nói một lời, Jem lại nắm cổ tay cô và kéo cô chạy theo.
Họ vượt qua Embankment được chiếu sáng bởi những ngọn đèn hình cá heo, trước khi Jem rẽ vào một con hẻm hẹp giữa hai tòa nhà. Con hẻm hơi dốc lên và dẫn theo hướng rời khỏi sông. Không khí giữa các tòa nhà ngột ngạt và oi nồng, những phiến đá cuội trơn rác rưởi.
Những đồ giặt bay phần phật trên các ô cửa sổ hệt như những bóng ma. Chân Tessa đang gào thét trong đôi giày kiểu cách, trái tim cô đập dồn dập và không thể chậm lại. Cô có thể nghe thấy tiếng những tạo vật kia ở sau, nghe tiếng lích kích khi chúng càng lúc càng gần.
Hẻm dẫn ra một con đường rộng, và trước mặt họ đã là khuôn viên của Học Viện. Họ lao qua cổng, Jem thả tay cô trong lúc quay lại và đóng cổng. Những tạo vật tới vừa lúc thanh chắn được gạt xuống, chúng đâm sầm vào cửa tựa như những đồ chơi vặn dây cót không thể tự dừng lại.
Tessa lùi ra sau vài bước và trố mắt nhìn. Đám người máy đang ghì lên cửa, thò tay qua hàng song sắt. Cô hoảng hốt nhìn quanh. Jem trắng bệch như giấy, một tay chống cành hông đứng cạnh cô. Cô với lấy tay anh nhưng anh lùi xa hẳn ra. “Tessa.” Giọng anh không đều. “Vào Học Viện. Em phải vào trong.”
“Anh bị thương sao? Jem, anh bị thương à?”
“Không,” giọng anh rất khó nghe.
Tiếng lanh canh khiến Tessa phải ngước lên. Một người máy đã cho tay qua cổng và kéo dây xích đang khóa hai cánh cổng lại. Khi cô đờ đẫn kinh hãi nhìn, cô thấy hắn kéo những mắt xích mạnh tới độ da bong ra, để lộ những ngón tay kim loại bên dưới. Đôi tay đó rõ ràng mang sức mạnh vô song. Kim loại oằn đi dưới lực kéo của hắn; chỉ còn vài phút nữa sợi xích sẽ đứt rời.
Tessa nắm tay Jem. Da anh nóng giãy; cô có thể cảm thấy qua lớp vải áo anh. “Đi thôi.”
Anh rên lên một tiếng rồi mặc cô kéo mình lên cửa trước nhà thờ; anh loạng choạng và dựa toàn bộ vào cô, hơi thở lúc có lúc không. Họ lao lên những bậc thang, Jem đã trượt khỏi vòng tay cô ngay khi họ sắp lên được bậc thềm. Anh khuỵu xuống, ho sù sụ và toàn thân co rút.
Cánh cổng bật mở. Đám người máy ào vào, dẫn đầu là gã giật xích, với đôi bàn tay bị tuột da sáng lên dưới ánh trăng.
Nhớ lại điều Will nói, rằng một người phải có dòng máu Thợ Săn Bóng Tối mới mở được cửa, Tessa đưa tay lên giật dây chuông nhưng không nghe thấy gì. Tuyệt vọng, cô quay phắt lại chỗ Jem, hiện vẫn đang co người trên nền đất. “Jem! Jem, làm ơn, anh phải mở cửa…”
Anh ngẩng đầu. Đôi mắt anh mở, nhưng không có chút màu sắc gì trong đó. Chúng trắng như đá cẩm thạch. Cô có thể thấy ánh trăng phản chiếu trong đó.
“Jem!”
Anh cố đứng dậy, nhưng đầu gối khuỵu xuống; anh ngã nhào xuống đất, máu chảy xuống từ khóe miệng. Cây gậy lăn khỏi tay anh, tới gần chân Tessa.
Những sinh vật kia đã tới chân cầu thang; chúng bắt đầu ùa lên từng chút một, với gã rách da tay đi đầu. Tessa lao vào cửa Học Viện, đấm mạnh lên tấm gỗ sồi. Cô có thể nghe tiếng rung động của những cú đấm vọng ở bên kia cánh cửa và tuyệt vọng. Học Viện quá lớn, và không còn thời gian.
Cuối cùng cô từ bỏ. Cô quay lại, hốt hoảng khi thấy gã cầm đầu đã tiến tới Jem; hắn cúi xuống, đặt đôi bàn tay kim loại lên ngực anh.
Cô hét lên một tiếng, cầm cây gậy của Jem và khua loạn. “Tránh xa anh ấy ra!”
Tạo vật kia đứng thẳng dậy, và lần đầu tiên, cô thấy rõ mặt hắn. Gương mặt phẳng dẹt, gần như không có đường nét, ngoại trừ ba hố lõm tượng trưng cho mắt và miệng, và hắn không có mũi. Hắn giơ bàn tay sứt da; chúng nhuốm đỏ máu Jem. Jem đang nằm im, áo rách rưới, máu ào ạt trào ra xung quanh. Khi Tessa kinh hãi nhìn, gã người máy vẫy những ngón tay nhuốm máu với cô trông như một cái vẫy tay méo mó… sau đó quay lại và uốn éo đi xuống các bậc thang, giống như một con nhện. Hắn lao ra cổng và biến mất.
Tessa tiến về phía Jem, nhưng những con người máy đã chắn đường. Chúng mang khuôn mặt phẳng dẹt như con cầm đầu, là những chiến binh không mặt giống nhau y đúc, như thể kẻ chế tạo chúng không có đủ thời gian để hoàn thành chúng.
Tiếng lách cách vang lên khi một đôi bàn tay bằng kim loại nhào tới định tóm cô và cô hoảng hốt vụt gậy. Nó đập trúng đầu một người máy. Cô cảm thấy lực đập làm rung cánh tay cô, còn nó loạng choạng bước sang bên, nhưng chỉ trong chốc lát. Đầu nó ngoái lại với tốc độ nhanh không tưởng. Cô lại quật gậy, cây gậy đập mạnh vào vai nó; nó nhào tới, nhưng cánh tay kia đã nắm lấy và kéo cây gậy với lực khiến da tay cô nóng rát. Cô nhớ lại Miranda đã nắm tay cô mà kéo đau tới độ nào, khi người máy kia đã giật cái gậy khỏi cô và lên gối làm gẫy đôi cây gậy kèm theo một âm thanh nghe đau tai. Tessa quay người định bỏ chạy, nhưng đôi tay bằng kim loại đã nắm lấy vai và kéo. Cô cố vùng thoát…
Và cánh cửa Học Viện bật mở. Ánh sáng ùa ra khiến cô chói mắt trong giây lát, và cô không thấy gì ngoài những bóng đen được viền ánh sáng đang ào ra từ trong nhà thờ. Có gì đó lướt qua má cô. Tiếng kim loại va vào nhau chan chat và rồi tay của người máy kia thả lỏng còn cô nhào lên những bậc thang mà thở hổn hển.
Tessa ngước lên. Charlotte đứng phía trên cô, gương mặt cau lại và tái xanh, trên tay cầm một cái đĩa kim loại sắc lẹm. Một cái đĩa khác giống y hệt đang cắm vào ngực gã người máy vừa giữ vai cô. Nó vặn vẹo và quay vòng vòng như một thứ đồ chơi bị hỏng. Những tia lửa xanh tóe ra từ vết hở nơi cổ nó.
Xung quanh nó, những tạo vật còn lại đang quay tròn và ngã nhào khi các Thợ Săn Bóng Tối tấn công chúng, Henry rạch một vạch dài trên ngực một người máy, khiến nó lùi vào bóng tối. Bên cạnh anh là Will, đang vung cái gì đó giống lưỡi hái hết lần này tới lần khác, chặt một sinh vật khác thành từng mảnh với lực mạnh tới độ làm bắn tóe lên những tia lửa xanh. Charlotte, vội vã bước xuống, nám cái đĩa thứ hai; nó chém bay đầu một tạo vật kèm theo một âm thanh ghê rợn. Nó ngã lăn xuống đất, đổ ra thêm nhiều tia lửa xanh và dầu đen.
Hai tạo vật còn lại, dường như đã nghĩ kĩ hơn về tình huống hiện tại, quay đầu và chạy ra cổng. Henry đuổi theo cùng Charlotte bám sát gót, nhưng Will hạ vũ khí, quay lại cầu thang. “Có chuyện gì vậy?” anh hét lên với Tessa. Cô nhìn mà đờ đẫn tới không nói lên lời. Giọng anh cao hơn, pha thêm chút hoảng hốt và giận dữ. “Em bị thương à? Jem đâu?”
“Em không sao,” cô thì thào. “Nhưng Jem, anh ấy gục rồi. Ờ đó.” Cô chỉ về nơi Jem nằm co quắp trong bóng tối bên cạnh cửa.
Mặt Will không có chút cảm xúc, như thể tấm bảng đá đã bị xóa sạch vết phấn. Không thèm nhìn cô thêm lần nào, anh chạy lên thềm và ngồi xuống cạnh Jem, thì thào nói gì đó. Khi không nghe tiếng Jem đáp, Will ngẩng đầu hét gọi Thomas tới giúp, nhưng vì quá đờ đẫn nên Tessa không nghe ra. Có lẽ anh đang hét với cô. Có lẽ anh nghĩ tất cả đều là lỗi của cô chăng? Nếu cô không lên cơn bực bội, nếu cô không chạy đi và khiến Jem đuổi theo…
Một bóng đen xuất hiện ở ngưỡng cửa. Đó là Thomas, mái tóc rối bù và gương mặt nghiêm trọng, không nói một lời nào đã quỳ xuống cạnh Will. Họ cùng nhau xốc Jem dậy. Họ vội vã đi vào mà không nói thêm lời nào.
Choáng váng, Tessa nhìn qua khoảng sân. Có gì đó khác lạ. Tất cả bỗng chìm vào im lặng sao màn náo động lúc rồi. Đám người máy bị phá hủy nằm ngổn ngang trên sân trơn vết dầu, cổng mở và ánh trăng cũng tỏa xuống hệt như lúc trên cầu, khi Jem nói rằng cô là con người.