Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 30: chương 10.2






“Thật sao?” Charlotte nhìn Will. Anh nhún vai.

“Đó là một phần của cuộc điều tra. Em phải giả làm một gã người phàm ngốc nghếch tới tham dự cuộc vui,” Will giải thích. “Mọi người sẽ nghi ngờ nếu em không chịu chơi cờ bạc.”

Charlotte nhìn thẳng. “Nhưng Will, số tiền em thắng được là bằng chứng. Đáng ra em phải đưa cho Clave.”

“Em dùng để mua rượu rồi còn đâu.”

“Will.”

Will nhún vai. “Chiến lợi phẩm của cuộc vui là một loại gánh nặng.”

“Nhưng có vẻ bồ vẫn gánh được đấy thôi,” Jem nhận xét với chút vui vẻ lóe lên trong đôi mắt bạc.


Charlotte giơ tay lên trời. “Chị sẽ xử lý em sau, William. Tiểu thư Belcourt, cô cũng là thành viên của câu lạc bộ Xứ Quỷ sao?”

Tiểu thư Belcourt bày ra vẻ mặt kinh hoàng. “Tất nhiên là không. Tôi chơi bạc vào đêm đó vì một pháp sư bạn tôi muốn kiếm chác chút đỉnh. Hầu hết các cư dân Thế Giới Ngầm đều được phép tham gia hoạt động của câu lạc bộ. Các thành viên thích chúng tôi xuất hiện tại đó; có vậy người phàm mới bị ấn tượng mà chịu mở hầu bao. Tôi biết có một số cư dân Thế Giới Ngầm điều hành nơi đó, nhưng tôi thì chưa từng. Trò kinh doanh đó chẳng khác nào hạ nhục tôi.”

“De Quincey là thành viên,” Charlotte nói, và bên dưới đôi mắt nâu mở to của chị, Tessa có thể thấy ánh sáng của trí tuệ sắc sảo. “Tôi nghe nói hắn là người đứng đầu tổ chức đó. Cô có biết không?”

Belcourt lắc đầu, rõ ràng không hứng thú với thông tin này. “De Quincey và tôi biết nhau nhiều năm nay, nhưng giờ chúng tôi không còn là bạn nữa, và tôi không có hứng thú với câu lạc bộ. Hắn rất có thể là người đứng đầu chốn đó. Nếu cô hỏi ý kiến tôi, tôi xin nói đó là một tổ chức lố bịch nhưng kiếm được ra trò.” Cô ta nhoài tới và khoanh tay. Từng chuyển động, thậm chí là nhỏ nhất của cô ta đều có gì đó rất lạ. Chúng có sự uyển chuyển của động vật, khiến Tessa có cảm tưởng như đang quan sát mèo di chuyển trong bóng tối. “Thứ nhất cô phải hiểu,” cô ta nói. “De Quincey là ma cà rồng nguy hiểm nhất Luân Đôn. Hắn đã leo lên vị trí thủ lĩnh nhóm ma cà rồng mạnh nhất. Mọi ma cà rồng sống trong thành phố đều nằm dưới quyền sinh quyền sát của hắn.” Đôi môi đỏ của cô ta mím lại. “Điều thứ hai cô phải hiểu là de Quincey rất nhiều tuổi - thậm chí là so với tiêu chuẩn của cộng đồng Đứa Con của Màn Đêm. Hắn sống phần lớn cuộc đời trước khi Hiệp Định ra đời và rất, rất ghét sống dưới ách của Luật. Và trên hết, hắn ghét Nephilim.”

Tessa thấy Jem cúi tới thì thầm gì đó vào tai Will đang nhếch mép cười. “Quả vậy,” Will nói. “Sao mọi người có thể ghét chúng tôi khi chúng tôi cuốn hút thế này cơ chứ?”

“Tôi chắc rằng hầu hết cư dân Thế Giới Ngầm đều không yêu mến các cậu.”

“Nhưng chúng tôi tưởng de Quincey là đồng minh.” Charlotte đặt bàn tay mảnh dẻ run rẩy lên lưng một chiếc ghế nhung. “Hắn luôn hợp tác với Clave.”

“Giả vờ đấy. Hắn làm những gì hắn thấy cần thiết. Nhưng hẳn hắn sẽ rất hả hê khi nhìn quý vị chết chìm dưới biển.”

Mặt Charlotte đã trắng bệch, nhưng chị vẫn trấn tĩnh. “Và cô không biết gì về sự liên can của hai ả tự xưng là Chị Em Hắc Ám hay hứng thú của de Quincey với đám người máy… những cỗ máy sinh học?”

“Eo, Chị Em Hắc Ám,” tiểu thư Belcourt rùng mình. “Mấy con mụ xấu người xấu cả nết. Hình như họ là pháp sư. Tôi tránh xa họ. Họ cung cấp ‘hàng’ cho những thành viên có sở thích… kém sạch sẽ của câu lạc bộ. Thuốc phiện của quỷ, gái điếm của Thế Giới Ngầm, dạng thế.”

“Và người máy nữa?”

Tiểu thư Belcourt phẩy tay ra chiều không thích. “Tôi không biết de Quincey có sở thích với các linh kiện máy móc không Charlotte, đúng ra, khi cô liên hệ với tôi về chuyện của de Quincey, tôi không định cung cấp một chút thông tin nào. Chia sẻ một vài bí mật của Thế Giới Ngầm với Clave là một chuyện, nhưng bán đứng ma cà rồng mạnh nhất Luân Đôn lại là chuyện khác. Tôi chỉ đổi ý khi nghe tới cô gái biến hình nhỏ bé kia.” Đôi mắt xanh của cô ta nhìn sang Tessa và đôi môi đỏ mỉm cười. “Tôi nhìn ra vài nét tương đồng.”

Tessa trợn mắt. “Với ai?”


“Tất nhiên là Nathaniel rồi. Anh trai cô ấy.”

Tessa thấy như bị dội một gáo nước lạnh và vô cùng choáng váng. “Cô đã gặp anh tôi?”

Tiểu thư Belcourt nở nụ cười của một phụ nữ biết rõ mình đang nắm cả căn phòng trong tay. “Tôi đã gặp anh ta vài lần trong câu lạc bộ Xứ Quỷ,” cô nói. “Anh chàng tội nghiệp đó có vẻ như bị vận rủi đeo bám vậy. Anh ta dám cược mọi thứ mình có. Người phàm luôn vậy. Charlotte bảo tôi rằng Chị Em Hắc Ám đã bắt anh ta và tôi cũng chẳng hề ngạc nhiên. Họ thích lừa người phàm vào cảnh nợ đầm đìa rồi thu lại tiền theo cách khiến người ta sốc nhất…”

“Nhưng anh ấy còn sống chứ?” Tessa nói. “Cô thấy anh ấy còn sống chứ?”

“Chuyện đã xảy ra một thời gian rồi, nhưng đúng.” Tiểu thư Belcourt phẩy tay. Cô ta đeo găng màu đỏ sậm trông như nhuốm máu. “Trở lại vấn đề chính,” cô ta nói. “Chúng ta đang nói về de Quincey. Charlotte, nói cho tôi nghe, cô biết hắn tổ chức tiệc tại cơ ngơi của mình trên quảng trường Carleton chứ?”

Charlotte bỏ tay khỏi ghế. “Có nghe nói.”

“Nhưng thật không may,” Will nói, “hắn quên mời tôi thì phải. Hoặc có lẽ thư mời chúng tôi bị gửi tới nhầm địa chỉ rồi.”

“Tại đó,” tiểu thư Belcourt tiếp tục, “con người bị hành hạ và giết chết. Thi thể của họ bị ném xuống sông Thames cho đám vét than bùn nhặt về. Cô biết chuyện đó chứ?”

Kể cả Will cũng có vẻ bất ngờ. Charlotte nói, “Nhưng Luật cấm Những Đứa Con của Màn Đêm giết người…”

“Còn de Quincey ghét Luật. Hắn làm vậy để trêu gan Nephilim và vì hắn thích giết chóc. Tuy nhiên, giết người vẫn là giết người.”

Đôi môi Charlotte trắng bệch không còn chút huyết sắc. “Camille, chuyện này kéo dài bao lâu rồi?”

Hóa ra tên cô ta là vậy. Camille. Đó là cái tên mang âm điệu Pháp. Thể nào khẩu âm của cô ta có gì đó là lạ.

“Ít ra cũng cả năm rồi. Hoặc lâu hơn.” Giọng ả ma cà rồng nghe lạnh lùng, hờ hững.


“Và cô chỉ cho tôi biết bởi vì…” Charlotte có vẻ tổn thương.

“Ai dám tiết lộ bí mật của Chúa tể thành Luân Đôn, kẻ đó chỉ có thể chuốc lấy cái chết,” Camille nói và đôi mắt xanh tối lại. “Kể cả tôi có nói cho cô hay, cô cũng chẳng thể làm gì. De Quincey là đồng minh của cô. Cô không có lí do hay cớ gì để lao vào nhà hắn như thể hắn là một tay tội phạm thông thường. Cô không có bằng chứng cho thấy hắn làm chuyện phi pháp. Chiếu theo Hiệp Định mới, Nephilim chỉ có thể can dự vào sau khi tận mắt chứng kiến ma cà rồng giết người, đúng không?”

“Đúng,” Charlotte lưỡng lự nói, “nhưng nếu chúng tôi có thể tham dự một bữa tiệc…”

Camille cười cụt lủn. “Đừng mơ! Chỉ thoáng thấy bóng Thợ Săn Bóng Tối thôi là hắn đã khóa chặt nơi đó lại rồi. Cô sẽ không bao giờ được đặt chân vào.”

“Nhưng cô có thể,” Charlotte nói. “Cô có thể đưa một người của chúng tôi đi cùng…”

Chiếc lông vũ trên mũ Camille rung lên khi cô ta lắc đầu. “Và đùa với mạng sống của chính tôi?”

“Cô làm gì có mạng mà mất, đúng không?” Will nói.

“Tôi đánh giá sự tồn tại của mình ngang hàng với cậu đó, Thợ Săn Bóng Tối ạ,” tiểu thư Belcourt nheo mắt nói. “Cậu nên học cả điều này nữa; Thợ Săn Bóng Tối sẽ chẳng mất gì khi nghĩ rằng nếu một kẻ không sống giống Thợ Săn Bóng Tối, không có nghĩa là kẻ đó không hề sống.”

Jem lên tiếng lần đầu tiên kể từ khi bước vào phòng. “Tôi xin phép được hỏi, thưa tiểu thư Belcourt. Cô muốn gì ở Tessa?”