Kinh thành Phủ Dung quốc vào ngày đầu năm mới phi thường náo nhiệt, phố lớn người tới người lui nhộn nhịp, thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo vui tai, trẻ con nô đùa trên phố.
Đây là lần đầu tiên sau gần ba năm xuyên đến Mộng Y sâu sắc cảm nhận được cái gọi là ngày tết cổ đại.
Năm đầu tiên nàng vẫn còn là đệ tử ngoại môn không thể tùy tiện xuống núi. Năm thứ hai nàng bế quan tu luyện đến hết tháng giêng mới xuất quan. Năm này thật may mắn vì có Nghịch Lan tình nguyện dẫn nàng xuống núi xem náo nhiệt.
Mộng Y cắn một miếng hồ lô ngào đường Nghịch Lan vừa mua cho nàng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
"Sao vậy?"
Mộng Y cười tinh nghịch đưa xâu hồ lô đến trước mặt Nghịch Lan "Tỷ ăn thử xem, rất ngọt!"
Nghịch Lan nhướng mày, thuận theo ý nàng cắn một miếng, trong phút chốc mùi vị chua ngọt lan khắp miệng.
Mộng Y bật cười "Chua sao?"
Nghịch Lan xoa đầu nàng "Nghịch ngợm!"
Mộng Y nhón chân, cách một lớp mạn sa che mặt hôn lên môi Nghịch Lan "Không chua nữa!"
Nghịch Lan bất đắc dĩ cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch xoa đầu nàng.
Mộng Y mặc kệ người trên phố lớn nhòm ngó hai người, nàng nắm lấy Nghịch Lan kéo đi "Sư tỷ, khi nào chúng ta thành hôn?"
"Ngày mười bốn tháng sau."
Mộng Y cười ngọt ngào ôm lấy cánh tay Nghịch Lan "Ngày mười bốn ah... Một một tháng mười ba ngày nữa cả thiên hạ sẽ biết ta và tỷ chính là đạo lữ!"
"Thích sao?"
"Đương nhiên." Mộng Y nheo mắt cười "Thích tỷ, muốn thành thân với tỷ, muốn cả thiên hạ biết tỷ chính là vợ ta!"
Nghịch Lan cúi đầu nhìn nàng cười.
"Sư tỷ, chúng ta đi đặt may hỷ phục đi?"
"Được!"
Diệp Phục Ti là cửa tiệm may y phục lớn nhất Phủ Dung Quốc, y phục ở đây đều là hàng thượng phẩm, đến cả hoàng cung cũng để mắt đến. Hoàng bào, cung trang trong cung có hoàng thượng và các vị phi tần đều do Diệp Phục Ti một tay làm ra.
Năm đó Nghịch Lan còn là thiên kim tướng phủ, lại là đệ nhất tài nữ kinh thành được hoàng thượng xem trọng. Trên dưới Diệp Phục Ti đương nhiên đều nhận ra nàng ấy, thấy nàng ấy đưa Mộng Y đến liền niềm nở tiếp đón
Đón tiếp hai người là một người phụ nữ trung niên khéo ăn khéo nói, bà ta nhìn Mộng Y, niềm nở cười nói "Đây phải chăng chính là phu nhân của quận chúa? Ôi, đúng là xinh đẹp mà! Hai vị thật xứng đôi!"
Mộng Y ". . ." nàng còn mang mạn sa che mặt, có thể nhìn thấy nàng xinh đẹp sao? Này cũng làm quá rồi!
Nghịch Lan không nóng không lạnh nói "Chủ quản có ở đây không? Ta muốn đặt may hỷ phục."
Phụ nhân hơi ngẩn ra "Hỷ. . . Hỷ phục á?"
Nghịch Lan gật đầu.
Phụ nhân cười vui vẻ "Để lão nô gọi chủ quản đến!"
Không quá một khắc, một nam nhân tầm ba bốn mươi tuổi cùng phụ nhân đi ra. Hẳn là đã nghe phụ nhân nói qua lí do vì sao Nghịch Lan đến đây, chủ quản ra hiệu cho nàng ấy đến bàn tiếp đãi khách ngồi.
"Không biết quận chúa muốn đặt hỷ phục như thế nào?"
Nghịch Lan nhìn qua Mộng Y.
Mộng Y ngược lại hỏi nàng ấy "Sư tỷ, tỷ có đặc biệt thích hay không thích cái gì không?"
Nghịch Lan lắc đầu "Đều thuận theo ý muội."
Mộng Y chống cằm "Vậy... Đều may hỷ phục dành cho tân nương đi. Chỉ có điều hỷ phục của Nghịch Lan sư tỷ thì đơn giản bớt một chút, không cần mũ phượng, thay bằng phát quan của tân lang, váy cũng không cần quá dài. Tỷ ấy còn phải đi đón dâu, hỷ phục quá rườm rà sẽ không tiện!"
Nghịch Lan mỉm cười vuốt tóc nàng.
"Còn có, hỷ phục không cần thêu hình phượng hoàng, hãy thêu hình bạch hạc đi. Vị chủ quản này hẳn biết biểu tượng của Bạch Hạc Thiên Tông ta chứ?"
Chủ quản lắng nghe thật kĩ, gật đầu cười "Ta biết rõ!"
Mộng Y suy nghĩ một lát, không suy nghĩ ra thêm cái gì cần sửa đổi "Ta chỉ nghĩ được nhiêu đó thôi." Nàng quay sang Nghịch Lan hỏi "Tỷ thấy sao?"
"Đều tốt!" Nghịch Lan hướng chủ quản nói "Nguyên liệu đều dùng thứ tốt nhất, vấn đề tiền bạc không cần lo. Một tháng có thể hoàn thành chứ?"
Chủ quản cười ha hả "Quận chúa yên tâm, một tháng đủ rồi!"
"Được, một tháng sau giao hỷ phục đến Nam Cung tướng phủ."
Chủ quản đứng dậy "Được! Mời quận chúa và vị cô nương này vào trong lấy số đo."
.
Nghịch Lan và Mộng Y ở lại kinh thành Phủ Dung chơi đùa ba ngày mới trở về Thiên Tông. Hai người đi chơi vui vẻ nhưng Tần Khương Xuyên ở Thiên Tông đối mặt với đống công vụ lớn nhỏ trong Thiên Tông muốn điên rồi!
Ngày thứ hai trở lại Thiên Tông, Mộng Y cùng với Vương Cầm đến Mạch Phong tìm Tần Khương Xuyên. Hiếm có khi mọi việc trong Thiên Tông đều đã xử lí ổn thỏa, hắn vừa nhìn thấy đồng bọn liền vội nói với Nghịch Lan một tiếng rồi chuồn đi.
Nghịch Lan ngẩn mặt ra khỏi chồng sách, nhìn thấy Mộng Y đứng ngoài cửa liền nói "Sư huynh cứ đi trước, mọi việc giao lại cho ta."
Tần Khương Xuyên khoát tay "Ta sẽ đi nhanh về nhanh!"
Nghịch Lan nghiêng đầu không nói gì nhưng trong lòng đã sớm tràn ngập nghi vấn, Tiểu Y nhà nàng thân thiết với Tần Khương Xuyên và Vương Cầm từ khi nào vậy?
Tần Khương Xuyên dẫn bọn họ đến phòng của hắn, thiết lập cái kết giới cách âm đề phòng có người nghe thấy bọn họ nói chuyện. Làm xong tất cả hắn mới thoát vẻ 'nam thần ôn nhu trường bên' trở lại làm một tác giả đại thần đầy ý tưởng xấu. Hắn nhìn Mộng Y cười cười "Tiểu sư muội, đến hẹn viết tiếp chương mới rồi!"
Mộng Y lườm hắn "Không thì ta ở đây làm gì?"
Tần Khương Xuyên lấy ra một cuốn sách trong suốt. Hắn chạm nhẹ vào bìa sách, cuốn sách liền mở ra, sau khi lật vài trang giấy trong suốt liền dừng lại. Cuốn sách dần dần hiện ra hình ảnh tòa cung điện cao ngất sa hoa. Mộng Y chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra đó là cung điện thành Beleth.
"Tình tiết bổ sung đến quyển thứ ba, Minh Quang đến Ma giới rồi." Tần Khương Xuyên vừa nói vừa làm một thủ ấn, trang sách vốn chi chít chữ bỗng nhòe đi, dần trở thành trang giấy trắng.
Mộng Y kể lại mọi chuyện diễn ra ở Ma giới cho Tần Khương Xuyên nghe. Theo từng lời kể của nàng, trang giấy dần hiện lên chi chít chữ.
Mộng Y có chút tò mò hỏi "Sư huynh, trước đây ngươi làm thế nào để viết nên »Minh Quang« vậy? Làm sao biết được những việc sảy ra xung quanh nam chủ?"
Tần Khương Xuyên thu hồi linh lực, trang sách cũng dừng hiện lên những con chữ "Đây là kĩ năng đặc biệt của hệ thống. Sau khi tác giả cùng hệ thống xuyên đến, tác giả sẽ chọn một nhân vật làm vai chính của truyện. Có thể chọn chính bản thân hoặc là người khác, từ đó mọi chuyện diễn ra xung quanh vai chính sẽ được hệ thống ghi chép lại. Vả lại
ở một phạm vi nhất định ta có thể thấy được quan sát mọi chuyện diễn ra. Phạm vi ta có nhìn thấu chính là Thiên Tông."
Vương Cầm kinh ngạc "Lợi hại như vậy?"
Cô thầm oán, nhìn xem hệ thống của người ta! Muốn bá đạo bao nhiêu có bá đạo bấy nhiêu, muốn có bàn tay vàng liền có bàn tay vàng. Nhìn lại hệ thống nát nhà cô... Không so sánh sẽ không có đau thương!
[. . .] chính kí chủ cũng nói ta là hệ thống nát đấy không phải sao?!
Tần Khương Xuyên nhúng vai "Đương nhiên ta cũng có thể nhìn thấy cuộc đời của Minh Quang, nhưng mà các ngươi biết đấy, một cuốn tiểu thuyết không phải chỉ viết mỗi Minh Quang, có chính thì phải có phụ, còn phải có ân oán tình thù của các cặp phụ để tăng kích thích cho vai chính. Vậy nên ta mới nhờ đến tiểu sư muội Mộng Y đây!"