Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 89: Mộng Y bị tính kế.




Mộng Y nhìn cây nấm nhỏ cuối cùng gật đầu "Vậy cứ để nó ở biệt viện một thời gian đi."


Phương trưởng lão gật đầu trả nó trở về tay Mộng Y "Tiểu Y, con đang ở ngưỡng cửa đột phá, thời gian này cẩn trọng tu luyện một chút. Nếu cần thì hãy đến biệt viện bế quan đi."


Mộng Y gật đầu.


"Tiểu Y, vi sư đã tìm hiểu được vì sao con triệu hồi được thực vật ở biệt viện rồi." Phương trưởng lão nói "Trước đây con từng bị thương ở biệt viện đúng không? Cự thụ đã từng dính máu của con nên có thể cảm ứng được lời kêu gọi của con. Nhưng mà con và cự thụ không có khế ước trói buộc, đây chỉ là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi thôi."


Mộng Y gật đầu "Con biết rồi ạ, lúc cây nấm nhỏ xuất hiện con đã nghĩ đến điều này."


"Tu vi con còn thấp, đợi lên trúc cơ hẳn kí khế ước cùng linh thảo cấp cao. Kĩ năng triệu hoán linh thảo cũng không nên sử dụng nhiều, nó sẽ khiến con cạn kiệt linh lực."


Mộng Y gật đầu "Con biết rồi!"


"À còn có, ta muốn nhận con làm đệ tử thân truyền!"


"Vâng... Hả?" Mộng Y giật mình kinh ngạc hỏi "Sư phụ vừa mới nói cái gì?"


Phương trưởng lão tự cho tính nhẫn nại của mình rất tốt mà lập lại "Ta muốn nhận con làm đệ tử thân truyền."


Mộng Y cứng nhắc nói "Không phải người đã có Yên Yên sư tỷ là đệ tử thân truyền rồi sao? Con... Con ngốc như vậy, thể chất còn là tam linh căn khó tu luyện."


Phương trưởng lão thâm ý nhìn nàng "Chẳng phải con nói muốn thành hôn cùng Nghịch Lan ở Mạch Phong sao?"


Mộng Y có chút không hiểu "Vâng, nhưng có liên quan gì sao?"


"Nghịch Lan là đệ tử thân truyền của chưởng môn đấy! Con nói đạo lữ của Nghịch Lan thì thân phận không thể qúa thấp đúng không? Tuy Mộc Quan Đường ta không phải mấy phong có quyền cao chức trọng nhưng ta là một trưởng lão! Làm đệ tử thân truyền của ta xem như ít nhiều ngang hàng với Nghịch Lan rồi!"


Mộng Y cảm thấy Phương trưởng lão nói khá đúng nhưng lại có chỗ nào đó sai sai, tạm thời nàng không biết sau chỗ nào.


"Ta cũng chỉ muốn tốt cho con thôi!"


Phương trưởng lão mỉm cười "Đã trở rồi, thôi con trở về nghĩ ngơi đi."


Mộng Y mơ mơ hồ hồ bị Phương trưởng lão tiễn đi "A, sư phụ ngủ ngon. Con về đây!"


Phương trưởng lão nhìn bóng lưng Mộng Y khe khẽ thở dài, cuối cùng cũng có cớ lừa gạt được nàng rồi. Chỉ với cái thân phận đệ tử nội môn thôi không biết Mộng Y sẽ bị giày xéo thế nào nữa!


Trước đây Mộng Y chỉ có thần mộc chi thể khiến người khác để ý, lúc này còn có thân phận đặc biệt cùng tạp huyến bán nhân bán ma dị thường. May mắn Mộng Y có Nghịch Lan che chở, thêm vào danh phận đệ tử thân truyền thì chắc sẽ ổn thôi!


Phương trưởng lão thở dài, thật đúng là khiến người ta lo lắng mà!


.


Ở khu rừng nhỏ bên ngoài Mạch Phong, Vương Cầm mang bộ mặt chết cha chết mẹ đi tới phía sau bóng dáng một nam nhân, oán hận lên tiếng "Đại ca, đêm hôm khuya khoắt còn gọi ta ra làm cái quái gì?!"


Nam nhân không quay mặt lại chỉ đơn giản phân phó "Ngươi có nhiệm vụ mới. . ."


Chưa kịp nói hết Vương Cầm đã ném một đạo linh lực đến. Nam nhân tu vi cao hơn cô rất nhiều, trong nháy mắt đã tránh được.


"Có rắm mau thả! Ra vẻ quân tử làm cái khỉ gì?!"


Nam nhân lắc đầu bày vẻ không đồng ý "Sư muội, muội như này thật là bất lịch sự! Muội mới vừa vào nội môn đừng bị ghi tội chứ?!"


Vương Cầm hừ hừ khoanh tay nhìn hắn "Có gì mau nói rõ, ta còn phải về ngủ!"


"Ầy, ta có việc cần ngươi giúp đỡ đây!" Nam nhân trong thoáng chốc rũ bỏ dáng vẻ ngụy quân tử, chạy đến chụm đầu nói nhỏ với Vương Cầm.


Nghe xong loạt thuyết âm mưu của hắn ta Vương Cầm liền ngơ ra "Mộng Y của Mộc Quan Đường?"


"Ừ, chính là người cùng tổ đội khi tham gia thử luyện Vụ Ẩn sơn với ngươi!"


"Má ơi!" Vương Cầm than một tiếng "Thảo nào ta thấy nàng ta có chút kì lạ!"


Nam nhân nhìn Vương Cầm đầy ẩn ý "Ngươi biết làm thế nào rồi chứ? Nhiệm vụ kia của ngươi. . ."


Vương Cầm nháy mắt "Không vấn đề! Mộng Y bên kia cứ để ta!"


"Tốt!"


Mộng Y ở Mộc Quan Đường không biết mình bị tính kế hắc xì một tiếng. Nàng lặng lẽ đóng cửa sổ lại "Kì quái, trời cũng không lạnh mà?!"


.


Ngày hôm sau Mộng Y đến Mạch Phong tìm Nghịch Lan, cuối cùng tìm không được người ngược lại nghe tin có tổ đội xuống núi lịch luyện trở về. Xuất phát từ tò mò nàng đến Diễn Võ Đường nhìn xem một chút, không ngờ lại gặp được người quen!


Trở về có hai đội, một đội thuộc phản diện sống dai nhất truyện-Quách Bình, một đội nhìn có chút xa lạ, có lẽ là người của các đỉnh khác nhưng Mộng Y lại nhìn thấy Hoa Thanh trong đội kia. Mà hai đội vừa trở về đang đấu võ mồn ầm ĩ trên Diễn Võ đài.


Mộng Y đi tới gần gọi Hoa Thanh, Hoa Thanh sắc mặt không tốt lắm, nghe thấy nàng gọi trực tiếp xuống đài.


"Sư tỷ! Sảy ra chuyện gì vậy?"


Hoa Thanh có chút bực bội nói "Lúc trở về gặp phải đám người phiền phức Quách Bình!"


Ah? Lại là một nạn nhân của phản diện sống dai như gián kia sao?!


"Cụ thể thế nào đợi ta về Mộc Quan Đường sẽ nói với muội sau." Hoa Thanh nói tiếp "À, nghe nói đội của muội là đội về đích đầu tiên? Chúc mừng!"


Mộng Y gãi đầu "Đa tạ tỷ!"


Hai đội trên đài càng cãi càng hăng, chờ đến khi có trưởng lão đến mới không hung hăng nữa.


Hoa Thanh đỡ trán "Thôi gặp lại sau, ta đi làm thủ tục đã!"


Mộng Y gật đầu "Được, tạm biệt sư tỷ!"


Mộng Y nhúng vai, người đã đi hết nàng cũng rời đi luôn nhưng lại không ngờ đến lại gặp một người quen khác. Vương Cầm không biết vô tình hay cố ý va phải Mộng Y.


"Ah, xin lỗi. . . Mộng Y?"


Mộng Y nhìn người trước mặt hồi lâu mới phun ra cái tên "Vương Cầm?"


Vương cầm niềm nở có chút thái quá "Là ta, trùng hợp quá nhỉ!"


Mộng Y ". . ."


Đội nhiên nữ phản diện tươi cười với ta thì phải làm sao đây?


Nàng cứng nhắc tiếp lời "Ah, trùng hợp... Trùng hợp!"


Vương Cầm cảm thấy có chút lúng túng "Muội... Dạo này khỏe chứ?"


"Ah... Khỏe! Rất khỏe!"


". . ."


Tràng diện gượng ép đến kì quái, đối thoại có chút khó khăn. Mộng Y quả quyết tìm đường chạy "Muội có việc đi trước! Tạm biệt!"


Vương Cầm ngơ ngác nhìn bóng dáng chạy trối chết của Mộng Y, cô dùng hai tay vỗ má "Ta đáng sợ vậy sao?"


Thầm nghĩ lại cơ thể này là một nữ phản diện độc ác... Ừm chính cô cũng sợ chẳng trách người khác! Ôi đúng thật làm khó bảo bảo đáng thương mà!


[Kí chủ, nhiệm vụ. . .]


Cút!


[. . . ] Kí chủ như vậy mà đáng thương? Thô lỗ như vậy thì không đáng thương đâu! Đấy là đáng ghét rồi!


Mộng Y đi một quãng xa còn sợ hãi quay đầu nhìn lại phía sau một cái thấy Vương Cầm không đuổi theo mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.


Tự nhiên nữ phụ độc ác hòa ái như vậy có phải nàng trở thành mục tiêu lên thớt tiếp theo của nàng ta không? Má! Nghĩ thôi đã thấy sợ hãi!


Nhưng mà...


Mộng Y nắm được trọng điểm, chẳng phải Vương Cầm bị phế bỏ tu vi đuổi đến ngoại môn rồi sao? Vì sao còn lêu lỏng ở khu vực nội môn thế này?!


Nàng càng nghĩ càng cảm thấy lạ, kịch bản của Vương Cầm này cũng không phải diễn như vậy đâu.


Mà thôi! Nữ pháo hôi xuất hiện một tập như nàng cũng đã trở thành đạo lữ của nữ chủ rồi còn có tình tiết kinh hách nào không thể không xuất hiện đâu chứ! Cốt truyện đã sớm lệch khỏi quỹ đạo đến phương trời nào rồi!


Hừm... Có cơ hội tìm người hỏi thử về Vương Cầm này vậy!