"Ta cảm thấy hắn rất tốt!"
Mộng Y "..."
Nữ chủ đại nhân, người đang nói cái gì vậy? Cái gì mà tên Lập Tuân đó tốt?!
Đám người Minh Quang, Diệp Miên, Tiểu Phàm cũng bất ngờ bởi câu nói của Nghịch Lan.
Nghịch Lan ngẩn đầu nhìn mọi người, vẻ mặt lạnh nhạt không nhìn ra chút khác thường nào.
"Sư tỷ, tỷ nói gì vậy?"-Tiểu Phàm cười có chút cứng nhắc hỏi.
"Ta không biết vì sao mọi người lại có thành kiến với Lập Tuân kia, ta cảm thấy hắn rất tốt, ít ra còn chưa làm gì động đến mọi người."
Đám người đầu mang đầy dấu chấm hỏi lớn nhỏ không đồng nhất, im lặng nhìn Nghịch Lan. Diệp Miên nhìn thoáng qua Mộng Y như hỏi 'Nghịch Lan sư tỷ bị sao vậy?'
Mộng Y ngơ ngác lắc đầu.
Mới gặp Lập Tuân có hai lần nữ chủ đại nhân sao thế này, chẳng lẽ xem trọng tên Lập Tuân kia rồi?
Minh Quang có chút dò xét nhìn Nghịch Lan.
"Sư tỷ, còn Nhiên Quy thì sao?"-Tiểu Phàm lại hỏi.
Nghịch Lan nhàn nhạt nói "Nhiên Quy thích Lập Tuân, muốn kết hôn cùng hắn là chuyện của muội ấy. Chuyện tình cảm như này các người còn ngăn được sao?"
"Hôm qua tỷ cũng không nói như vậy đâu! Tỷ..."
Minh Quang ngăn Tiểu Phàm lại "Vậy tỷ cảm thấy Lập Tuân là người như thế nào?"
Nghịch Lan nhúng vai "Không biết, nhìn bề ngoài có vẻ không phải là kẻ xấu. Trước đây Lập Tuân còn là con cháu tu tiên gia mà, cũng không phải kẻ dễ dàng quên gia quy, đạo lí chính nghĩa."
Minh Quang gật đầu "Là vậy sao?!"
"Sư huynh!"
Minh Quang ngăn Tiểu Phàm lại "Sư tỷ cả ngày mệt mỏi rồi, tỷ trở về nghĩ sớm đi."
Nghịch Lan đứng dậy nhìn qua mọi người một cái "Nếu không có việc ta trở về phòng nghỉ ngơi trước."
Nghịch Lan rời đi, cửa phòng khép lại, bầu không khí trong phòng có chút nặng nề.
"Minh Quang sư huynh, sư tỷ..."
Minh Quang hỏi "Hôm nay đã sảy ra chuyện gì?"
Tiểu phàm nói lại chuyện hôm nay ba người họ gặp phải "Không phải là Lập Tuân kia giở trò chứ?"
"Sư tỷ không bình thường."-Minh Quang cau mày nói "Sợ là có người giở trò rồi."
Minh Quang quen biết Nghịch Lan bao nhiêu năm như vậy đây là lần đầu tiên thấy nàng ấy dùng giọng điệu này nói chuyện. Cho dù vẻ mặt không mấy thay đổi nhưng hành động có chút kì lạ.
"Không phải..."-Mộng Y nhớ tới chuyện ban sáng "Sáng nay lúc muội lên phòng gọi tỷ ấy đã thấy tỷ ấy kì lạ rồi. Từ trước giờ sư tỷ chưa bao giờ dùng giọng gắt gỏng với vẻ mặt khó chịu nhìn muội như ban sáng cả."
Minh Quang hơi cau mày "Bắt đầu từ ban sáng đã khác thường?"
Mộng Y gật đầu "Nhưng sau đó tỷ ấy rất bình thường nên muội cũng không nghĩ nhiều..."
"Hôm qua với hôm nay ba người từng gặp qua hay ăn uống cái gì kì lạ không?"
Tiểu Phàm lắc đầu "Bọn đệ không có ăn mấy thứ gì kì lạ cả, đều kiểm tra qua rồi. Gặp... Có gặp phải Lập Tuân thôi, cả hôm qua và hôm nay đều tình cờ gặp phải hắn ta."
Minh Quang lại hỏi "Lúc gặp Lập Tuân có phát sinh cái gì dị thường không?"
Tiểu Phàm gãi đầu "Chuyện này..."
"Mùi hương!"-Mộng Y chợt nhớ tới mùi hương nàng ngửi được ban trưa "Lúc gặp Lập Tuân trên người hắn tỏa ra một mùi hương rất nhạt, giống như hương của một loài hoa. Trên người Nhiên Quy và ngũ phu nhân của hắn ta cũng có mùi này. Tối hôm qua muội cũng ngửi thấy mùi này trên người Nghịch Lan sư tỷ nhưng chỉ thoáng qua một lúc lại rất nhạt. Muội chỉ cho rằng hắn ta dùng nước hoa, sư tỷ dụng phải hắn nên vô tình dính phải."
"Mùi hương? Sao ta không ngửi thấy?"-Tiểu Phàm kinh ngạc.
"Muội vốn mẫn cảm với thảo dược và thực vật nên ngửi được thôi. Với lại bế quan nửa năm tu vi của muội cao hơn chút, khứu giác cũng tinh hơn chút."
Tiểu Phàm "Ồ" lên một tiếng.
"Muội biết đó là mùi của loại hoa hay thực vật nào không?"-Minh Quang hỏi.
"Không biết" Mộng Y lắc đầu "Từ trước đến nay muội chưa gặp phải loại hoa hay thực vật nào có mùi hương như vậy cả."
"Vậy tại sao chỉ có Nghịch Lan sư tỷ trở nên kì lạ?" Diệp Miên đột nhiên nhìn Mộng Y "A Trần, cậu không sao chứ?"
Mộng Y hơi ngẩn ra rồi lắc đầu "Ta không sao."
"Sao muội dám chắc không sao? Cẩn thận chút vẫn hơn!"
Mộng Y có hơi bối rối gãi đầu "Thật ra muội có Thanh Tâm quả bảo vệ, sẽ không bị dính mấy thứ này, trừ phi thảo dược kia cao hơn thanh tâm quả một bậc."
Thanh tâm quả là thực vật cổ có trí linh, đã hiểu chuyện như đứa trẻ mười tuổi. Ngoại trừ cự thụ ở biệt viện Mộc Quan Đường nàng chưa thấy có thực vật nào cao cấp hơn thanh tâm quả.
Diệp Miên nuốt nước bọt, bất giác nhỏ giọng "A Trần... Cậu trộm Thanh Tâm quả là của riêng sao?"
Mộng Y trợn mắt "Ta nào to gan như vậy! Là sư phụ giao Thanh Tâm quả cho ta."
Tiểu Phàm dùng ánh mắt kinh nghi nhìn Mộng Y "Phương trưởng lão kì quái kia xem ra rất coi trọng sư muội, đến thực vật cổ cũng giao cho muội giữ!"
Mộng Y ngượng ngùng gãi đầu.
"Nếu Mộng Y không bị ảnh hưởng thì tốt" Minh Quang nói "Muội chăm coi Nghịch Lan sư tỷ, tạm thời đừng để tỷ ấy gặp Lập Tuân kia nữa. Diệp Miên cũng đừng đến gần Nghịch Lan sư tỷ, chúng ta vẫn chưa biết mùi hương kia có tác dụng gì, cẩn trọng chút vẫn hơn."
"Vậy để đệ và Mộng Y tiếp tục điều tra những người xung quanh Lập Tuân."-Tiểu Phàm tự đề cử.
"Được, vậy cứ quyết định vậy đi."
.
Mộng Y đến phòng Nghịch Lan gõ cửa.
Bên trong hồi lâu mới vang lên tiếng bước chân, Nghịch Lan mở cửa nhìn nàng "Có chuyện gì sao?"
Mộng Y mỉm cười "Muội mang ít canh và điểm tâm lên cho tỷ ăn khuya."
Nghịch Lan nghiêng người đi vào trước để Mộng Y đi vào "Lần sau không cần phiền như vậy đâu, để tiểu nhị đem lên là được rồi."
Mộng Y cười "Không có phiền, muội đang rảnh rỗi nên đem lên cho tỷ thôi."
Mộng Y nhìn quanh căn phòng rồi lại nhìn Nghịch Lan, trên người nàng ấy vẫn còn mùi hương đó. Hôm nay còn đậm hơn hôm qua!
"Còn việc gì không?"
Mộng Y nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Nghịch Lan thì hơi khó xử "À, muội vẫn còn chưa ăn, tỷ ăn chung với muội nhé?"
Nghịch Lan nhướng mày, vừa định mở lời từ chối nhưng cuối cùng không nói ngược lại ngồi xuống bên cạnh Mộng Y.
"Ăn xong liền trở về nghỉ sớm đi."
Mộng Y hơi giật mình "Nghịch Lan sư tỷ?"
Nghịch Lan ngẩn đầu nhìn nàng "Làm sao?"
"A... Không có gì."
Khi nảy Nghịch Lan nói ra câu kia nàng còn tưởng Nghịch Lan bình thường trở lại rồi...
Mộng Y dùng bữa khuya với Nghịch Lan mà cứ không thoải mái. Trước kia nàng ở chung với Nghịch Lan, thậm chí còn ngủ chung một giường còn chưa từng cảm thấy không thoải mái như bây giờ đâu.
Cứ như hai bọn họ là người xa lạ vậy, cứ như Nghịch Lan biến thành người khác vậy...
Mộng Y nhanh chóng giải quyết xong thức ăn của mình rồi đứng dậy "Sư tỷ ta trở về phòng trước, ngủ ngon."
Mộng Y vội vã ra khỏi phòng.
Nghịch Lan nhìn Mộng Y vội vã rời đi trong lòng có chút mơ hồ, đôi mắt lóe lên chút cảm xúc gì đó nhưng nhanh chóng bị thứ gì cắn nuốt mất.
Nghịch Lan nhìn chén canh trên bàn cuối cùng để muỗng xuống không ăn uống gì thêm.