Đợi không quá một khắc đã thấy Minh Quang xuất hiện, trên mặt nam chủ xuất hiện mấy phần lo lắng không dễ thấy, khi nhìn thấy Diệp Miên thì thở phào một hơi.
"Sư tỷ, Mộng Y sư muội, nhiệm vụ của hai người cũng ở đây sao?"
Nghịch Lan gật đầu xem như chào hỏi. Mộng Y cười tươi hướng Minh Quang chào "Sư huynh chào!"
Minh Quang lúc này mới nhìn thấy mấy nam hán tử nằm dưới đất, đầu bị đánh sưng vù liền nheo mắt "Này là?"
"Bọn họ mạo phạm muội... Muội chỉ đánh mấy cái thôi!"-Diệp Miên lí nhí nói.
Minh Quang híp mắt nhìn bọn họ thêm một cái rồi lại nói "Trời cũng đã tối chúng ta mau vào thành đi, xung quanh đây tà ma hay lượn lờ không nên ở lâu."
Mọi người đều nhất trí vào thành.
Mộng Y nhìn thoáng qua năm nam hán tử nằm dưới đất rồi lại nhìn Minh Quang. Đoạn Diệp Miên bị lưu manh đùa giỡn quả thật có xuất hiện trong nguyên tác, kết cục của bọn họ thì tác giả không nói rõ, chỉ nói một câu 'từ đó không thấy bọn họ nữa'.
Dám đụng đến nữ nhân của nam chủ, quả thật chán sống rồi!
.
Minh Quang thân là nam chủ ngựa đực nào hạ thân trọ ở những khách điếm nhỏ không được chú ý. Hắn đưa ba người Nghịch Lan, Mộng Y Và Diệp Miên ở trọ là khách điếm lớn nhất Viên Châu. Khách điếm này tọa lạc nơi phố lớn tấp nập, thuận tiện đi lại còn có thể nghe ngóng tin tức từ các tu sĩ, khách trọ tại nơi đây.
Nhưng khi nhận phòng bọn họ gặp phải một tình huống éo le, tình huống luôn luôn xuất hiện trong tiểu thuyết tình cảm-không đủ phòng. Bọn họ bốn người nhưng lại chỉ còn hai gian phòng có thể ở.
Cuối cùng khó khăn ở việc phân phòng, trong bốn người bọn họ có một nam tử là Minh Quang còn lại đều là nữ tử.
Mộng Y lặng lẽ nhìn Diệp Miên rồi lại nhìn Nghịch Lan, có hai nữ hậu cung ở đây nam chủ sẽ chọn ai ta???
Chưa để Mộng Y tò mò lâu Nghịch Lan đã kéo Mộng Y vào một gian phòng trống bên cạnh "Ta cùng Mộng Y một phòng." cũng không để hai vị kia có ý kiến gì hay không đã đóng cửa phòng lại.
Diệp Miên mới đầu còn ngẩn ngơ nhìn cách cửa, nàng ấy còn muốn cùng Mộng Y chung phòng... Vậy nàng ấy cùng Minh Quang...
Diệp Miên thoáng đỏ mặt.
Minh Quang không có quá bất ngờ, hắn xoa đầu Diệp Miên cười bảo "Ủy khuất sư muội ở cùng ta rồi."
Diệp Miên đỏ mặt lắp bắp "Không... Không có gì."
.
Mộng Y sắp xếp hành lí, lại trải lại nệm chăn một lượt lúc này mới nhìn đến Nghịch Lan đang ngồi bên bàn trà.
Lúc nảy thuê phòng rõ ràng có một phòng đơn và một phòng đôi, không biết cố ý hay vô tình mà căn phòng Nghịch Lan kéo Mộng Y vào lại là phòng đơn. Mộng Y nghĩ lại, dù sao cũng đều là nữ tử, chung chăn chung gối cũng bình thường... Đi?
Trước kia Mộng Y chưa từng ở chung với ai cho dù là con gái nên nàng có chút khẩn trương. Dù sao nàng cũng là một đứa trẻ hướng nội, tính tình lại quái dị nên chẳng có nhiều bạn cho lắm. Càng đừng nói đến việc thuê phòng trọ cùng người khác hay bạn bè.
"Sư tỷ, muội trải xong chăn nệm rồi, tỷ có muốn nghỉ ngơi trước không?"
Nghịch Lan khép quyển sách không biết là thể loại gì lại, nàng ấy ngẩn đầu "Không cần, muội nếu mệt thì nghỉ ngơi trước đi."
Mộng Y chớp mắt "À" một tiếng rồi lại nói "Hay là muội gọi người đem nước lên để tỷ tắm nhé?"
Nghịch Lan nhìn đến Mộng Y, lời từ chối đến bên môi không cách nào thốt lên được "Vậy làm phiền muội rồi."
Mộng Y cười ngốc gãi đầu "Không có gì."
Đợi Mộng Y xuống lầu rồi Nghịch Lan mới thu tầm mắt lại, Mộng Y có chút căng thẳng, có lẽ là không thoải mái khi ở chung với người khác. Nàng không còn tâm tư nào mà đọc sách, nàng nhìn bìa sách không biết nghĩ gì đến xuất thần.
Không quá một khắc Mộng Y đã cùng tiểu nhị mang nước nóng lên. Thùng gỗ không quá to chỉ chứa đủ một người được mang vào đặt ở phía sau bình phong ngăn cách trong gian phòng. Sau khi Nghịch Lan tắm xong lại bảo tiểu nhị thay nước lần nữa để Mộng Y tắm rửa.
Mộng Y ngâm mình trong nước nóng ngơ ngẩn suy nghĩ đủ chuyện loạn thấy bát tao. Nghĩ lại cảnh phải ngủ chung giường với Nghịch Lan nàng vẫn cảm thấy ngại. Lỡ như tướng ngủ nàng không tốt thì xấu hỗ biết bao.
Lúc Mộng Y mặc y phục đi ra thì Nghịch Lan đã lên giường trước. Trời cũng đã khuya, Mộng Y liền không gọi người lên mang thùng tắm xuống, để ngày mai hẳn dọn dẹp.
Mộng Y tưởng rằng Nghịch Lan đã ngủ liền khe khẽ đóng cửa, thổi tắt đèn rồi lặng lẽ lên giường.
Giường ngủ cũng không quá lớn, vừa vặn đủ cho hai người lớn tướng ngủ. Nghịch Lan nằm ở bên ngoài, Mộng Y chật vật lắm mới bò vào trong không kinh động đến nàng ấy, mà cũng chỉ có nàng cho rằng không kinh động.
Mộng Y mới vừa nằm xuống đã nghe thấy người bên cạnh lên tiếng "Mộng Y."
"Vâng, sư tỷ?" Mộng Y căng thẳng đến cả thân hình cứng nhắc. Nàng cũng cảm thấy hơi buồn cười, dù sao cũng không ngủ cùng nam tử, căng thẳng làm cái quái gì chứ?!
Nghịch Lan cũng không đáp chỉ kéo chăn đắp lên người Mộng Y. Xong xuôi còn đưa tay sờ đầu nàng, âm thanh mềm mại êm dịu vang lên "Tiểu Y ngủ ngon."
Mộng Y bị một loạt động tác của nàng ấy làm cho ngây ngẩn, không hiểu thấu mà tim đập nhanh.
"Sư... Sư tỷ ngủ ngon!"
.
Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu vào căn phòng khoắc họa lên bóng dáng hai mỹ nữ tử nằm an tĩnh trên giường. Không khí đầu xuân còn se lạnh, những vệt nắng phá tan cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào phòng dường như cũng len lỏi vào trái tim lạnh băng của người nào đó.
Nghịch Lan mở to đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm khuôn mặt bị mạn sa che đi gần trong gang tấc. Nàng ấy đã tỉnh từ sớm, chỉ là Mộng Y vẫn chưa tỉnh dậy, mà lúc này Mộng Y đang ôm lấy cánh tay nàng ấy.
Mạn sa che mặt rũ xuống lộ ra một nửa vết sẹo trên má trái của Mộng Y, Nghịch Lan chần chờ hồi lâu cuối cùng cầm lòng không đậu đưa tay nhấc lên một bên mạn sa.
Đây là lần đầu tiên Nghịch Lan nhìn thấy khuôn mặt Mộng Y phía sau tấm mạn sa. Nàng ấy trước đó cũng biết khuôn mặt Mộng Y bị thương mang sẹo nhưng lại không biết hai vết sẹo trên mặt nàng lại nhìn dữ tợn như vậy.
Nghịch Lan nhíu mày đưa tay gỡ tấm mạn sa che mặt của Mộng Y xuống. Cô bé này còn không sợ bị ngạt chết đâu! Còn dám mang mạn sa che mặt mà ngủ!
Ngay lúc Nghịch Lan gỡ mạn sa ra Mộng Y cũng động đậy. Đôi con ngươi còn ngái ngủ mở hé ra một đường nhỏ nhìn Nghịch Lan trước mặt sau đó lại nhắm lại. Qua ba giây sau nữ tử còn đang ngái ngủ đột nhiên mở to mắt nhìn Nghịch Lan. Lại qua ba giây loading nữa Mộng Y giật mình bật dậy lui về phía sau, đầu đụng phải tường kêu một tiếng rõ đau.
Mộng Y lắp bắp "Sư... Sư tỷ?"
Nghịch Lan ngồi dậy lãnh đạm ừ một tiếng tóc dài đen nhánh xõa ra sau lưng. Dáng vẻ vừa tỉnh có vài phần lười biếng của Nghịch Lan khiến Mộng Y nhìn đến ngơ ngẩn.
Nữ chủ... Nữ chủ đại nhân đẹp đến quá phận rồi!!!
Nghịch Lan có chút buồn cười huơ tay trước mặt nàng "Mộng Y, sao thế?"
Mộng Y hồi hồn lắc đầu "Không... Không có gì." lúc này nàng mới chú ý đến tấm vải lụa trong tay Nghịch Lan. Có chút ngốc ngốc hỏi "Đây là..." thật giống mạn sa che mặt của nàng.
Nghịch Lan trả mạn sa che mặt lại cho Mộng Y. Nàng ấy xoa đầu Mộng Y, âm thanh nhẹ nhàng nói "Lần sau đi ngủ cũng đừng mang mạn sa."
Mộng Y ngốc ngốc cầm mạn sa trong tay mờ mịt nhìn nó, bởi vì mới ngủ dậy nên đầu óc có chút chậm chạp phải mất hồi lâu mới phản ứng lại.
"A? Mặt ta?"
Nghịch Lan nhìn dáng vẻ ngốc manh của Mộng Y không khỏi cười nhẹ "Mau rời giường thôi."
Mộng Y nhìn Nghịch Lan buộc tóc rửa mặt phía trước không biết suy nghĩ gì mà trầm mặc.
Đợi Nghịch Lan đã chỉnh chu hết thẩy Mộng Y vẫn còn ngẩn người ngồi trên giường.
"Mộng Y?"
"A." Mộng Y có chút không tập trung xuống giường rửa mặt.
Nghịch Lan nhìn dáng vẻ của Mộng Y phần nào cũng biết là vì lí do gì. Khi Mộng Y đeo mạn sa lên thì nàng ấy lên tiếng "Vết thương của muội khi nào mà hình thành?"
Mộng Y hơi dừng động tác chút rồi cố làm cho thoải mái nói ra "Là khoảng hai năm trước, lần sập núi ở phía tây vừa vặn thôn làng của muội ở bên dưới nên bị chôn vùi."
Nghịch Lan sững người, ngẩn đầu nhìn Mộng Y. Là lần đó?
Mộng Y như hiểu Nghịch Lan đang nghĩ gì, cười nói "Chính là ngọn núi đó. May mắn người của Thiên Tông đến kịp thời mới cứu được muội một mạng, chỉ có điều vết thương này không thể chữa lành sẹo được."
Nghịch Lan trầm ngâm một lát mới nói "Đã để Phương trưởng lão nhìn xem chưa?"
"Sư phụ muội đã xem qua, vẫn là không có cách gì."
Bàn tay giấu trong tay áo của Nghịch Lan chậm rãi siết chặt, dù sao lần sập núi năm đó cũng là do một phần của nàng ấy tác động vào. Đối với Mộng Y cũng có chút ấy náy.
"Sư tỷ, muội không sao, chỉ là hai cái vết sẹo thôi. Muội mang mạn sa lên thì còn có ai thấy chứ."-Mộng Y biết Nghịch Lan đang áy náy trong lòng nên lên tiếng khuyên. Dù sao tấm lòng nữ chủ lương thiện như vậy, chỉ sợ là để trong lòng.
"Chỉ cần sư tỷ không ghét bỏ là được rồi."
Nghịch Lan cười khổ "Muội khả ái như thế ta làm sao nỡ ghét muội."
Mộng Y hơi sửng sốt sau đó cười tươi "Được sư tỷ thích xem là muội may mắn rồi."