Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 13: Thử luyện Vụ Ẩn sơn: Linh thú biến dị.




Minh Quang, Tưởng Anh, Nghịch Lan, Mộng Y tổ đội từ mười người biến thành bốn người cấp tốc tiến đến đỉnh núi Vụ Ẩn. Bốn ngày sau cuối cùng cũng đi đến đỉnh núi, thanh tâm quả đã xuất hiện một ngày nhưng chẳng có đội nào phát hiện được dị thường, càng không ai nhìn thấy thanh tâm quả.


Chưa lên tới đỉnh núi đã thấy một tòa cung điện cao to sừng sững ngự trên đỉnh núi cao nhất trong dãy Vụ Ẩn sơn, tuy đã cũ nát vì thời gian nhưng có thể qua đó nhìn thấy được tòa cung điện này trước đây có bao nhiêu lộng lẫy.


Tương truyền trước đây khi mà tam giới chưa tách, nhân tộc chưa xuất hiện, đại lục vẫn là những mảnh hỗn độn chưa thành hình hoàn chỉnh, Vụ Ẩn sơn là một vùng cao nguyên thuộc ma tộc. Trùng hợp cao nguyên Vụ Ẩn nằm bên dưới núi Ưu Bà phong ấn ác thú thượng cổ.


Năm tân nguyên thứ 15, La Nguyệt thiên nữ hi sinh bản thân phong ấn ác thú, núi Ưu Bà bị vỡ một vùng rơi xuống hình thành núi Vụ Ẩn. Lại thêm sau khi tạ thế La Nguyệt thành của thiên nữ đột nhiên vỡ nát, thiên điện rơi xuống núi Vụ Ẩn, đem ma khí nơi này phong ấn triệt để hình thành một vùng Vụ Ẩn sơn như hiện nay.


Nơi này vừa có ma khí vừa có linh khí, nhiều linh thú ma thú thích ở lại nơi này. Sau khi tam giới phân tách, nhân tộc xuất hiện rồi đến Bạch Hạc Thiên Tông thành lập chọn Thanh sơn gần vùng Vụ ẩn cũng vì lí do này.


Bốn người vừa lên núi liền gặp được tổ đội đang dẫn đầu do Tần Khương Xuyên sư huynh dẫn đội. Đội của Tần Khương Xuyên chỉ có bảy người, lúc này vẫn còn đủ nhân số không giống như đội của Minh Quang lúc đi mười người đến lúc lên núi chỉ còn có bốn người.


Minh Quang lên tiếng chào hỏi "Tần sư huynh!"


Nghịch Lan, Tưởng Anh và Mộng Y cũng lần lượt chào hỏi.


Tần Khương Xuyên nở nụ cười ôn hòa đáp lễ, hắn như có như không nhìn đến Nghịch Lan phía sau rồi nhanh chóng thu tầm mắt. Tần Khương Xuyên cho rằng động tác nhanh nhưng đều bị mấy người tinh tường nhìn thấy rồi!


"À, Vân Hải sư đệ cùng đội với đệ đúng không?"-Tần Khương Xuyên hướng Minh Quang hỏi.


"Đúng vậy, sư huynh có gặp qua đệ ấy sao?"


Tần Khương Xuyên gật đầu "Ngày hôm qua gặp đệ ấy cùng một vị sư đệ khác lên núi, đang ở bên bờ suối phía trước, hai người họ đang tìm đệ đấy."


Minh Quang gật đầu, khách sáo vài câu rồi dẫn ba người đi đến bờ suối.


Vân Hải nhìn thấy bốn người liền vui mừng không thôi "Thật tốt quá, tìm được huynh rồi!"


"Những người khác đâu?"


Vân Hải đi cùng một vị sư đệ trẻ tuổi khác, bọn họ chính là hai người hỗ trợ phía sau đội. Hắn nói đơn giản tình huống khi ở địa cung "Không tìm được, đệ và Tiểu Phàm bị nhốt ở một căn mật thất, sau khi thoát ra thì nhận được truyền âm của huynh. Đệ và Tiểu Phàm tìm khắp địa cung một vòng cũng không nhìn thấy bốn người còn lại. Vậy nên bọn đệ quyết định ra ngoài trước, sợ rằng họ đã đi ra ngoài."


Minh Quang gật đầu "Thử luyện tuy nguy hiểm nhưng không đến nổi thiệt hại mạng người đâu. Nếu có chuyện các trưởng lão sẽ ra tay, không cần lo lắng quá."


Mộng Y thầm bĩu môi, theo trong nguyên tác lúc này Vương Cầm đã vì mạng sống bản thân giết chết một vị sư huynh một vị sư tỷ, khiến Mạn Lang bị thương nặng rồi! Cái gì mà không đến nổi thiệt hại mạng người chứ?!


Vân Hải nói tiếp "Hôm qua đệ và Tiểu Phàm lên núi đã kiểm tra xung quanh một vòng. Ở đây xuất hiện ba loại vật phẩm lần lượt số hai, số năm và số mười ba. Đệ đã thu thập được một tấm gỗ trầm hương hai trăm năm số mười ba, vật phẩm số năm là một lò luyện đan cổ số lượng hai cái được đặt ở thiên điện. Nhưng mà muốn vào thiên điện phải vượt qua linh thú cấp năm bên ngoài điện, vật phẩm số hai cũng chính là nội đan của linh thú."


Xem ra Vân Hải rất có trách nhiệm.


Vân Hải đưa túi càn khôn của mình cho Minh Quang, đưa cho hắn một số vật phẩm thu thập được trong quá trình lên núi.


"Thanh tâm quả đã xuất hiện một ngày nay rồi nhưng chưa có đội nào tìm thấy được, cũng chẳng nhìn thấy hiện tượng khác thường nào."


Thanh tâm quả là một loại dược vật cổ, mỗi khi xuất hiện đều mang hiệu ứng-ta đây là dược vật quý báo hiếm có-xung quanh phát ra ánh sáng màu xanh lục êm dịu. Nếu thanh tâm quả đã xuất hiện một ngày rồi mà vẫn chưa ai phát giác ra điều gì cũng có thể nói người của Thiên Tông rất biết giấu đồ!


Cuối cùng Minh Quang quyết định đến Thiên điện một chuyến để xem xét tình hình.


Đợi đến khi Mộng Y nhìn thấy linh thú cấp năm canh giữ trước cửa điện liền trực tiếp bị dọa cho sững sờ tại chỗ. Con linh thú kia nhìn có chút giống con báo nhưng trên toàn thân đầy vẩy cứng màu tím đen, con mắt màu tím, toàn thân đang tỏ ra lôi điện. Linh thú cao tầm hai tầng lầu, thân dài hơn mười mét.


Mộng Y "..." má ơi nàng còn không cao tới chân nó, đối đầu với nó chỉ nước bị đạp thành bãi tương thịt!


Minh Quang nhíu nhíu mày "Là Linh thú biến dị hệ lôi sao?!"


Con người có linh căn, có ngũ hành hệ, có biến dị hệ thì linh thú cũng có. Thông thường chỉ gặp phải linh thú kim mộc thủy hỏa thổ, linh thú biến dị thật sự rất hiếm có!


Các nàng tưởng linh thú biến dị này sẽ trở thành sủng vật của nam chính ngựa giống!


Haha, chính xác hơn là hiến thân cho nam chính mặc hắn xử lí! Sau này nam chủ có linh sủng cấp cao hơn nhiều đừng nói đến linh thú cấp năm này!


Minh Quang cùng mọi người rút lui đến một vùng an toàn bàn bạc tác chiến. Cuối cùng bọn họ quyết định ngày mai Minh Quang, Vân Hải, Tiểu Phàm và Tưởng Anh sẽ đến thử sức cùng thăm dò sức mạnh của linh thú một lần.


Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà!


Kết quả không cần nói cũng biết, lần đầu thử sức, thất bại! Hơn nữa Tiểu Phàm còn bị lôi điện của linh thú đốt cháy một mảnh da thịt trên cánh tay.


Mộng Y chữa trị vết thương cho vị sư huynh Tiểu Phàm này mà không khỏi thương tiếc, tuy vết thương không lớn nhưng đã cháy đen khét nghẹt.


"Vị sư huynh này, muội phải cắt đi mảnh thịt bị cháy, huynh có chịu nổi không?"


Tiểu Phàm sắc mặt trắng bệt gật đầu.


Mộng Y không đành lòng nhìn hắn, tuy Tiểu Phàm là sư huynh nhưng chỉ lớn hơn nguyên chủ một tuổi, tính về mặt tuổi tác linh hồn thì nàng là tỷ tỷ người ta rồi. Tiểu Phàm còn chưa lớn hẳn, khuôn mặt vẫn còn khá non nhìn rất dễ thương.


Mộng Y lấy một tấm vải đưa cho hắn "Sư huynh, huynh cắn lấy tấm vải này đi khỏi phải tự làm bị thương bản thân. Muội không thể để huynh dùng thuốc, nếu không tỉnh táo sợ lại động đến linh khí đang chạy loạn trong người huynh thì nguy."


Tiểu Phàm giang nan gật đầu, nghe theo lời nàng cắn chặt tấm vải.


Mộng Y lấy thanh chủy thủ từ tay Vân Hải dùng linh khí gội rửa vết bẩn rồi hơ qua lửa. Nàng hít sâu một hơi, một đao hạ xuống dứt khoát, máu tươi không ngừng tuông ra. Tiểu Phàm đã sớm đau đến tê dại, âm thanh đau đớn nén ở cổ họng.


Mộng Y thấy vậy nửa thở phào nửa thương hại, hắn mà la lên sợ rằng nàng sẽ lệch tay mất, mà hắn nén đau như vậy nhìn có chút tội nghiệp. Nàng cố gắng đánh nhanh thắng nhanh, sợ hắn lại đau thêm.


Mộng Y đắp thuốc cầm máu trị thương cho hắn xong thì thở phào một hơi, trán đổ mồ hôi vì căng thẳng, tay dính đầy máu. Vị sư huynh Tiểu Phàm cũng sớm đau đến ngất đi được Vân Hải chỉnh trang y phục.


Mộng Y đang còn lau máu trên tay đã thấy một thân bạch y trước mặt. Nghịch Lan tay cầm khăn lụa lau mồ hôi trên trán cho nàng "Sư muội vất vả rồi!"


Mộng Y nở nụ cười "Không vất vả, giúp được mọi người muội vui còn không kịp."


Mộng Y thấy mùi máu có chút tanh, người không biết còn tưởng nàng vừa giết người xong, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, nàng không thích mùi máu cho lắm, thật tanh!


"Ta đưa muội đến bờ suối rửa tay?"


Mộng Y liền vui vẻ đáp ứng Nghịch Lan "Vâng, đa tạ sư tỷ!"


Tưởng Anh đang thu thập băng vải dưới đất nghe vậy liền nói "Ta cùng đi với, mấy ngày rồi không tắm rửa cảm thấy có chút khó chịu."


Không nói ra mới không phát giác, đã mấy ngày rồi bọn họ chưa tắm! Mấy người có linh lực cường đại thì có thể dùng linh lực gội rửa vết bẩn rồi! Thương thay kẻ phế vật như nàng!!!


Vì vậy ba nữ nhân duy nhất trong đội quyết định chạy đi tắm rửa thư giãn tinh thần!