Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 111: Ta không phải A Trần.




"Nơi đây chỉ có ba chúng ta, Mộng Y sư muội có chuyện gì cứ việc nói đi."


Mộng Y nhìn xung quanh, đây là căn phòng nàng ở Mộc Quan Đường. Nàng lại nhìn Diệp Miên đối diện có chút chần chừ.


Hôm nay nàng muốn nói tất cả sự thật cho Diệp Miên biết, nhưng mà nàng ấy biết rồi liệu có tức giận không? Nàng đã lừa nàng ấy nhiều năm như vậy.


"A Miên."


"Ta đây, có chuyện gì sao?"


Mộng Y hít sâu một hơi, quyết tâm nói "Cậu còn nhớ lần thôn trang bị núi sập đè chứ?"


Diệp Miên không biết Mộng Y nhắc đến chuyện này để nào gì nhưng vẫn gật đầu "Nhớ chứ."


"A Miên, xin lỗi! Ta đã lừa cậu một chuyện."


Diệp Miên cau mày "A Trần, cậu nói gì đó? Lừa tớ cái gì? Đều không quan trọng. . ."


"Ta không phải A Trần!"


Diệp Miên ngây ngẩn "Cậu có ý gì?"


"Diệp Miên, ta là Mộng Y, không phải A Trần."


"Không phải đều như nhau sao? Đều là cậu. . ."


"Không giống!" Mộng Y hít sâu một hơi rồi nói "A Trần, bằng hữu thân thiết thật sự của cậu đã chết từ lâu rồi, chính là lần thôn trang bị núi lở chôn vùi. . . A Trần khi ấy đã chết rồi."


Diệp Miên ngỡ ngàng nhìn nàng, âm thanh có chút rung rung "Cậu. . . Cậu nói cái gì vậy hả?"


"Ta là Mộng Y, là một người ở một thế giới khác. Khi ấy ở thế giới kia ta bị thương, hồn phách rời khỏi cơ thể, cơ duyên xảo hợp nhập vào cơ thể của A Trần. Đây là dung mạo thực sự của ta, cũng là cơ thể thật sự của ta. . . Diệp Miên, xin lỗi!"


Diệp Miên chết lặng nhìn Mộng Y, đôi mắt đỏ lên "Cậu. . . Cậu đang nói đùa sao? Không vui chút nào đâu!"


Mộng Y cúi đầu, nước mắt lăn dài "Diệp Miên, xin lỗi!"


Diệp Miên đứng dậy chạy đi.


Mộng Y vươn tay muốn giữ nàng ấy lại nhưng khi đưa tay ra không trung cuối cùng thu tay lại. Nàng gạt nước mắt, mỉm cười nhìn Minh Quang "Phiền sư huynh khuyên nhủ A Miên rồi."


Minh Quang nhìn nàng "Chuyện muội không phải là người của thế giới này ta cũng biết một chút."


Mộng Y kinh ngạc lại nghe thấy hắn nói thêm "Ta nghe được từ chỗ Nghịch Lan sư tỷ. Khi ấy bọn ta muốn lập cho muội một ngôi mộ tỷ ấy đã không cho phép. Tỷ ấy nói muội sẽ trở lại. . . Ta từng hỏi tỷ ấy vì sao lại tin tưởng muội sẽ trở lại như vậy, tỷ ấy nói vì muội là người của thời không khác, sẽ có một ngày muội sẽ trở lại."


Mộng Y đỏ mắt mỉm cười "Tỷ ấy đều biết cả, muội chưa từng giấu diếm tỷ ấy."


Minh Quang hỏi "Nếu như không phải muội đến, đổi lại là A Trần thì sẽ như thế nào?"


Mộng Y trầm mặc "Nghịch Lan sẽ không thích nữ tử, Diệp Miên. . . Sẽ chết."


Minh Quang đứng dậy "Được rồi, một câu này của muội là đủ rồi. Sư muội nghỉ ngơi đi."


Mộng Y cúi đầu đáp một tiếng. Đến khi Minh Quang rơi đi đã lâu nàng mới ngẩn đầu nhìn xung quanh, khe khẽ thở dài.


.


Mộng Y dùng mấy ngày tìm hiểu rõ tình cảnh hiện tại của Thiên Tông cũng như những việc sảy ra trong gần một trăm năm nay.


Lần này xuyên đến, nàng đã xuyên tới phần cuối của tiểu thuyết »Minh Quang«, Tần Khương Xuyên đã bị vạch trần cùng Vương Cầm chạy trốn khỏi Thiên tông không tìm thấy tung tích. Một tháng nữa đến đại hội Thanh Vân cuốn văn này liền kết thúc, có lẽ khi đó Vương Cầm và Tần Khương Xuyên cũng có thể trở về.


Hiện tại đồng bọn không ở Thiên Tông, nàng lại vừa ngả bài với Diệp Miên, mấy hôm nay chẳng có ai để bàn luận chuyện nhân sinh, chán nản đi vòng vòng trong Mộc Quan Đường.


Không biết đã lần thứ mấy Mộng Y lượn qua trước mặt Phương trưởng lão, có lẽ lão thấy nàng phiền phức liền gọi lại "Buồn chán lắm sao?"


Mộng Y thành thật gật đầu lại hỏi "Sư phụ, khi nào mới xuất phát đi Thanh Vân ah?"


Lão hừ một tiếng "Vội cái gì, ngươi có đến đó sớm cũng không gặp được Nghịch Lan. Chờ thêm một tháng sẽ chết sao?"


Mộng Y bĩu môi không nói gì. Vấn đề không phải một tháng mà một năm rồi nàng không gặp Nghịch Lan, đối với Nghịch Lan chính là trăm năm rồi không thấy nàng. Dù sao cũng là đạo lữ của nhau, làm sao không nhớ được chứ? Sư tỷ còn chưa biết nàng sống lại đâu!


"Ngươi rảnh như thế thì cút đến biệt viện chăm sóc thảo dược đi, đừng có mà lượn lờ trước mặt ta!"


Mộng Y ai oán "Người là sư phụ của ta, thân là sư phụ lại ghét bỏ đồ đệ mình!!!"


Phương trưởng lão nhướng mày "Có đệ tử ngốc như ngươi không biết kiếp trước ta mắc tội lớn đến nhường nào!"


Mộng Y cười cười "Được rồi, được rồi, con đến biệt viện đây!"


Lão nói vọng tới "Sẵn tiện giải quyết đống phiền phức ở đấy luôn đi!"


Mộng Y tuy không biết phiền phức mà lão nói là cái gì nhưng vẫn nhu thuận đáp "Vâng."


Mộng Y vừa đến cửa biệt viện đã nghe tiếng ồn ào náo nhiệt từ bên trong vang vọng ra, nàng vừa bước vào đã bị một đoàn nho nhỏ màu đỏ va vào người rõ đau. Đợi nàng định thần lại đoàn nho nhỏ màu đỏ kia đã biến thành một cô bé.


Cây nấm nhỏ vẫn mang dáng vẻ cô bé mười bốn tuổi, ăn mặc hở hang, đầu đội một cái mũ nhìn rất giống đầu nấm trong suốt. Cây nấm nhỏ nhìn thấy người đến là Mộng Y liền ô ô dán lại "Chủ nhân người đến rồi!"


Mộng Y dỡ khóc dỡ cười đẩy cây nấm nhỏ ra. Thảo dược trí linh xung quanh vung vẩy hoa lá ồn ào nói chuyện.


"Ôi, là Tiểu Y!"


"Tiểu Y trở về rồi này!"


Thanh Tâm quả mang dáng vẻ con người đi đến, cô nàng ném cái áo choàng lên người cây nấm nhỏ, âm thanh đầy ghét bỏ "Mặc đàng hoàng vào! Thật là mất mặt mà!"


Cây nấm nhỏ muốn kháng nghị nhưng khi nhìn đến dáng vẻ nghiêm khắc của Thanh Tâm lại rụt rè mặc áo choàng lên.


Mộng Y cười cười, đưa tay xoa đầu cây nấm nhỏ "Tiểu Chi?"


Cây nấm nhỏ hơi ngẩn người "Sao ạ?"


Mộng Y lắc đầu bảo không có gì, ôi, Thanh Tâm quả và Cây nấm nhỏ ngày nào đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp rồi, trưởng thành rồi!


"Ấy, nhân loại ngu xuẩn? Ta tưởng ngươi chết rồi chứ?"


Mộng Y nheo mắt nhìn thanh niên vừa đến, tóc vàng mắt vàng da trắng đang nhe răng cười nhìn nàng.


"Đây là bản thể của ngươi à? Dễ nhìn hơn trước đây một chút!"


Mộng Y ". . ." nàng lại không phải yêu quái!


Mà khoan, thanh niên này là ai đây?


Không để nàng mở lời, Thanh Tâm quả một bộ dạng nữ thần cao ngạo đã vung tay tát bay thiếu niên. Cô nàng Thanh Tâm hừ một tiếng "Không có phép tắc!"


Thanh niên tóc vàng bị Thanh Tâm đánh bay, vắt ngang trên cự thụ lớn giọng kêu gào "Thanh Tâm, ngươi phát điên cái gì đó?!"


"Ồn ào!"


Thanh niên tóc vàng lại lần nữa bị đánh rớt khỏi thân cây, thân mật ôm đất mẹ.


Mộng Y ". . ."


Thanh niên này đến để tấu hài đúng không? Đúng không?!


Thanh niên xoa mông đứng đậy, chỉ vào Thanh Tâm lại chỉ lên tàn cây "Các người chỉ biết bắt nạt ta!"


Lúc này Mộng Y mới chú ý thấy trên cành cây của cự thụ có một nam nhân tóc trắng đang ngồi. Hắn để chân trần gác lên nhánh cây, toàn thân vận y phục màu tối, nhắm mắt dưỡng thần không thèm nhìn thanh niên một cái.


Tiểu Chi hậm hừ nói nhỏ "Ai bảo trước kia ngươi muốn ăn chủ nhân và Thanh Tâm."


Mộng Y ". . . Ta đoán không nhầm kia là nhân sâm cổ?"


Thanh niên lúc này vừa bị đánh còn không chừa, vác thân đi tới miệng không ngừng nói "Đương nhiên chính là ta rồi! Còn có thể là ai khác sao!"


Mộng Y im lặng đưa mắt nhìn nam nhân nằm trên cành cây "Hắn. . . Là cự thụ?"


Tiểu Chi gật đầu "Chính là hắn."


Mộng Y ". . ."


Cách thời gian trăm năm vạn vật đều thành tinh!!!


Nàng nhìn bốn đứa thảo dược thành tinh náo thành một đoàn cuối cùng cũng biết lão sư phụ nàng bảo thu dọn phiền phức rốt cuộc là phiền phức gì rồi.


Một nữ thần cao ngạo khiêm quản gia của biệt viện Thanh Tâm, một loli thích ăn mặc hở hang Tiểu Chi(*), một thanh niên thích tạo nghiệp Nhân Sâm và một nam thần lạnh lùng ghét ồn ào hay ra tay đánh người Công Tôn(**). Bốn người họp lại đủ thành một cái chợ rồi!


           _________________


(*) Chi có nghĩa là nấm, Tiểu Chi = cây nấm nhỏ.


(**) Công Tôn thụ: tên gọi khác của cây Bạch Quả.