Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 108: Huyền Vân cổ thành.




Mộng Y bước xuống phi hành khí, gió lạnh thổi những bông tuyết đang bay bổng giữa không trung lướt qua mặt nàng. Nàng ngẩn đầu nhìn tường thành cao cao cùng tấm bảng viết ba chữ như rồng bay phượng múa 'Huyền Vân thành'.


"Tiểu thư, tôi đưa người đến đây thôi, thành cổ Huyền Vân không cho phép các loại phương tiện hiện đại tiến vào."


Mộng Y quay người nhìn tài xế mỉm cười "Cảm ơn chú!"


Tài xế riêng của Lương gia khoát tay "Chuyện nên làm thôi, tiểu thư chơi vui vẻ nhé!"


"Tạm biệt!"


Phi hành khí rời đi, trước cổng thành chỉ còn lại mình Mộng Y. Trời đông tuyết rơi lạnh lẽo, nàng ngơ ngác nhìn cổng thành một lúc lâu mới mang theo vali tiến vào.


Sau khi kiểm tra thận phận được vào thành, máy liên lạc của Mộng Y vang lên, là Jossel.


Jossel thông qua máy liên lạc cô nhìn khung cảnh phía sau Mộng Y, hơi kinh ngạc hỏi "Tiểu Mộng, cậu đang ở đâu đấy?"


"Thành cổ Huyền Vân."


"Wtf, cậu đến Huyền Vân thành thật à?"


Mộng Y mỉm cười, đưa máy liên lạc về phía cổng thành "Không lừa cậu."


Jossel há hốc mồn hồi lâu đột nhiên bật dậy chạy ra khỏi phòng "Tiểu Mộng, cậu đợi tớ, tớ đến Huyền Vân thành ngay!!!"


Mộng Y mỉm cười "Cậu chẳng phải đang ở Kanji sao?"


"Kanji thì sao?! Tớ mặc kệ, tớ sẽ đến Huyền Vân thành ngay, cậu phải chờ tớ đấy!" Jossel nói xong đã ngắt liên lạc.


Mộng Y nhìn màn hình tối đen có chút dở khóc dở cười.


Huyền Vân thành là tòa thành được xây dự sau thời kì Mạc Thế. Ở tòa thành cổ này mọi thứ phương tiện đi lại, ăn mặc hay nơi nghỉ ngơi đều xây dựng theo phong cách cổ đại, tạo một thế giới cổ xưa thu nhỏ. Bước vào thành cổ Huyền Vân thật giống một bước xuyên không về thời kì cổ đại.


Nơi đây có hai di tích từ thời cổ đại chính là tòa đại điện và hồ nước lớn trên đỉnh núi Thanh sơn. Nghe đồn trên đỉnh núi Thanh sơn có mấy đời tu sĩ và môn phái ngự trị. Nhưng thật giả thế nào cũng chẳng ai biết bởi vì từ khi bước vào thời kì Mạc Thế con người đã không còn nhìn thấy thần tiên. Cùng vì trãi qua một thời kì u ám đầy tăm tối con người không tin vào thần ma nữa chỉ tin chính bản thân và khoa học kĩ thuật hiện đại.


Mộng Y đến thành cổ Huyền Vân cũng bởi vì tò mò di tích cổ ở Thanh sơn. Nàng thân là sinh viên ngành nghiên cứu cổ đại đương nhiên không thể bỏ qua những di tích lịch sử, nhất là Thanh sơn còn xuất hiện từ thời Phủ Dung quốc-quốc gia đầu tiên của nhân loại, cũng là triều đại của ngôn ngữ cổ mà nàng học.


Trong gần một năm nay Mộng Y đi du lịch khắp nơi, mấy hôm trước Jossel có nhắc đến Huyền Vân thành cổ, vừa vặn cùng một tinh cầu nên nàng đến đây luôn.


Mộng Y nhìn khung cảnh trong thành không biết vì sao lại sinh ra cảm giác thân thiết. Nàng khẽ cười, cảm giác đó lại đến rồi.


.


Vì tuyết rơi quá dày, con đường lên Thanh sơn đã phủ đầy tuyết nên kế hoạch đi tham quan di tích của Mộng Y tạm thời dừng lại. Không biết là vì nàng quá xui xẻo hay ông trời cố ý không cho nàng đơn độc lên núi mà suốt mấy ngày liền tuyết rơi không ngừng, đến hôm Jossel vừa đến Huyền Vân thành tuyết bắt đầu ngừng rơi.


Jossel khi nghe thấy việc này còn hếch mặt vênh váo "Đây là nói lên ông trời cũng muốn tác hợp cho chúng ta!"


Mộng Y xua tay "Chúng ta không hợp nhau đâu!"


Jossel cười ha ha đưa tay xoa đầu nàng "Ôi Tiểu Mộng đáng yêu của tớ này!"


Jossel là cô bé da trắng tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt cô nàng thiên về hướng dễ thương ngọt ngào, lúc này cười rộ lên càng thu hút các chàng trai qua đường khác.


Jossel kéo vali đi về khách sạn cổ phong trong thành, trực tiếp ở lại phòng Mộng Y.


"Tiểu Mộng này, cậu nói Thanh sơn này có phải là Thanh sơn trong tiểu thuyết Minh Quang không?"


Mộng Y ngẩn ra "Tớ không biết."


"Tớ đã tra trên mạng rồi, Thanh sơn trước đây thuộc Phủ Dung quốc đấy! Trong group fan Minh Quang cũng đang bàn luận về vấn đề này đấy. Tớ thấy xác xuất Thanh sơn là ngọn núi đặt chính điện Bạch Hạc Thiên Tông là rất cao!"


Jossel không nghe thấy ai đáp liền quay đầu nhìn, Mộng Y đã sớm thả hồn theo mây tựa khi nào. Jossel thở dài "Là ngơ ngẩn ra đó rồi! Bệnh này của cậu thật hết thuốc chữa mà!"


Mộng Y hồi thần mỉm cười "Hôm nay trễ rồi, ngày mai chúng ta lên núi một chuyến."


"Được!"


"Tớ xuống lầu lấy thêm chăn nệm."


Jossel kinh ngạc kéo tay nàng "Ấy, tớ vớ cậu ngủ chung được mà!"


Mộng Y cười có chút cứng nhắc "Xin lỗi, tớ không quen có người ngủ cùng."


Jossel nhúng vai "Được rồi, tớ xuống lấy chăn nệm cùng cậu."


Mộng Y thấy Jossel không để ý liền thở phào, quay người rời đi.


Jossel nhìn bóng dáng Mộng Y, mày hơi cau lại, xem ra bệnh tình của Tiểu Mộng không thể cứu chữa được rồi. Đây là lần gặp mặt đầu tiên sau nhiều năm quen biết nhau trên mạng của hai người, cô cũng biết bệnh ngại tiếp xúc với người khác của Mộng Y vậy nên lúc nào cũng là cô bắt chuyện trước.


Jossel khẽ thở dài, có một cô bạn luôn không thích đụng chạm thân thiết phải làm sao đây?!


.


Ngày hôm sau tại thành cổ Huyền Vân trời quang mây tạnh không có tuyết rơi, thời tiết cũng dễ chịu hơn hẳn. Hành trình leo núi thăm di tích bị hoãn lại nhiều ngày cuối cùng cũng có thể diễn ra.


Mộng Y và Jossel mặc một thân cổ phục cách tân dễ dàng cho leo núi đi theo hướng dẫn viên đến Thanh sơn.


Thanh sơn đã trải qua mấy ngàn năm mưa gió, sớm không còn là ngọn núi trẻ vừa cao vừa dốc nữa. Du khách tham quan Thanh sơn mỗi năm đều rất đông, con đường dưới chân núi hiện tại rất dễ đi. Mấy ngàn bậc thang dài đằng đẳng dẫn lên đỉnh núi không biết đã sửa chữa biết bao nhiêu lần, hai bên còn xây dựng lan can bảo hộ.


Đi suốt một ngày cuối cùng cũng đến đỉnh núi. Mộng Y không đếm cũng có thể rõ ràng từ chân núi đến đỉnh núi ba ngàn ba trăm năm mươi bốn bậc thang, không thiếu một bậc. Giống như nàng và nàng ấy cách nhau ba ngàn ba trăm năm mươi tư năm, không thiếu một năm.


Mộng Y nhìn tòa cung điện sừng sững trước mắt không khỏi ngẩn ngơ. Trong đầu nàng đột nhiên vang lên một khung cảnh, cũng là một tòa cung điện to lớn nhưng không phải tòa cung điện mà nàng đang thấy. Nàng nhỏ giọng nói "Không giống. . ."


"Cái gì không giống?" Jossel hỏi.


Nàng lắc đầu "Không có gì."


Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống vai Mộng Y, nàng ngẩn đầu nhìn, không biết từ khi nào tuyết đã rơi. Tuyết trắng như lông ngỗng bay hỗn loạn trong gió lạnh.


"Ôi, tuyết rơi rồi."


"Tuyết mà đổ lâu thì chúng ta chỉ có thể ở lại trên núi thôi."


Hướng dẫn viên trấn an mọi người một hồi rồi dẫn mọi người đi thăm quan đỉnh núi, giới thiệu cho bọn họ biết những di tích còn sót lại của những triều đại nào đó.


"Đây là tượng đá hình bạch hạc, tương truyền đây là biểu tượng của Bạch Hạc Thiên Tông thuộc triều đại của Phủ Dung quốc..."


Mộng Y ngẩn đầu nhìn tượng đá điêu khắc hình bạch hạc cao tầm ba mét trước mặt không khỏi giật mình.


Hướng dẫn viên cười "Tuy nhiên đây chỉ là sản phẩm phục chế thôi, tượng thật đã được viện bảo tàng bảo dưỡng rồi." hắn đùa "Các bạn nói đã qua mấy ngàn năm làm sao có thể giữ được dáng vẻ nguyên vẹn được đúng không?!"


Jossel sờ sờ tượng bạch hạc, kiềm không được cười lớn "Ha ha, cuối cùng ta cũng thấy được biểu tượng của Bạch Hạc Thiên Tông rồi này! Thiên Tông tồn tại thật này!"


Jossel phấn khích kéo Mộng Y "Tiểu Mộng, Tiểu Mộng cậu thấy không..."


Jossel huơ tay trước mặt Mộng Y đang thất thần nhìn tượng đá "Này, không phải cậu kích động đến đần ra đấy chứ?"


Mộng Y đưa tay đặt lên vị trí trái tim đang đập loạn xạ, nặng nề thở dốc.


Jossel cũng phát hiện ra nàng khác thường, vội vã đỡ nàng "Tiểu Mộng, sao vậy?"


Từng đoạn hình ảnh lướt qua khiến tim Mộng Y tê dại, có hình ảnh lần đầu tiên nàng đặt chân đến Thiên Tông, có hình ảnh nàng cùng Nghịch Lan xuống núi làm nhiệm vụ. Lại xuất hiện hình ảnh bạch lang cõng kiệu hoa đứng dưới tượng đá bạch hạc đang giương cánh.


Rốt cuộc những đoạn kí ức kia diễn ra khi nào? Vì sao tim lại đau như vậy?