Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 104: Hỗn chiến.




Thiết Huyết kiếm?


Thiết Huyết kiếm mà Ma Quân nói đến chính là Thiết Huyết kiếm họ đang nghĩ sao?


Song song với Tinh Mộc kiếm của chiến thần nhân tộc cũng như Phủ Dung hoàng đế đầu tiên, Thiết Huyết kiếm cũng là một thanh kiếm nổi danh lúc bấy giờ. Cả hai thanh kiếm đều xuất hiện từ thời chiến loạn Thiên Ma, được tinh luyện bằng tinh hoa đất trời thời thịnh vượng nhất.


Chỉ có điều trong chiến loạn Thiết Huyết kiếm nhiễm máu tanh, tà khí trong một thời gian dài đã trở thành một thanh tà kiếm.


Sau khi Phủ Dung hoàng đế đầu tiên mất, Tinh Mộc kiếm giao cho chưởng môn Thiên Tông qua các đời, còn Thiết Huyết kiếm đã biến mất cũng đã biến mất cùng với chiến thần nhân tộc.


Ngày hôm nay, cư nhiên bọn họ lại nghe thấy Ma Quân nhắc đến thanh tà kiếm này. Theo như lời hắn ta nói thì rất có khả năng Thiết Huyết kiếm đang ở đây!


Lâm gia chủ nhìn Ma Quân một lượt rồi mới hỏi "Vì sao ngươi lại cho rằng Thiết Huyết kiếm đang ở đây?"


Ma Quân cười khẽ "Bị một trong số các ngươi cướp... Tạm thời bổn tọa chưa biết là kẻ nào, nhưng mà nhanh thôi, để bổn tọa xét qua một lần liền có biết Thiết Huyết kiếm đang ở trên người ai!"


"Hoang đường!" Không biết là vị trưởng lão của phái nào hô lớn "Các ngươi thật không xem ai ra gì, muốn xét thì xét sao?!"


Ma Quân không nói nhưng cô nàng hộ pháp ăn mặc mát mẻ bên cạnh thì che miệng cười, kiều mị nói "Vị trưởng lão này nói đúng rồi! Chính phái các ngươi cũng không ma tu bọn ta ra gì thì tại sao bọn ta phải để các ngươi vào mắt chứ?!"


Vị trưởng lão kia tức giận chỉ vào nàng ta "Ngươi... ngươi..."


"Ta thế nào?" Nàng ta cười "Ta biết ta xinh đẹp mà!"


Ma Quân khoát tay "Thôi nào, mau tìm Thiết Huyết kiếm đi."


Đám người ma tu nghe thấy chỉ thị bắt đầu động thủ, các đệ tử chính phái không thể không đánh lại, trong chớp mắt toàn trường cuốn vào hỗn chiến.


Trong tình thế bắt buộc Mộng Y đành rút thanh kiếm mà chưởng môn ban tặng vào đại hôn ra dùng, nàng không quen dùng kiếm lắm nhưng nửa năm nay được Nghịch Lan chỉ dạy cũng biết được một chút kiếm pháp. Mộng Y và Nghịch Lan tựa lưng vào nhau đối phó đám ma tu.


Có lẽ mọi người ở đây không biết Thiết Huyết kiếm đang ở nơi nào nhưng Minh Quang và sư phụ hắn lại biết rõ ràng. Ba người Tần Khương Xuyên, Vương Cầm và Mộng Y đã biết trước kịch bản hiển nhiên biết thanh tà kiếm kia đang trên người nam chủ, cả ba ăn ý không đến gần Minh Quang.


Nói tới Thiết Huyết kiếm vì sao lại ở trên người nam chủ à?


Chuyện này phải kéo ngược đến lần xuống núi lịch luyện vào năm ngoái, thanh kiếm Thiết Huyết kia chính là thanh tà kiếm mà Trương nhị công tử dùng đối phó Minh Quang. Trương nhị công tử cũng là vô tình có được, còn không biết nó là danh kiếm bấy giờ. Sau khi mọi chuyện giải quyết xong, Trương nhị công tử bị phế hết tu vi liền đưa Thiết Huyết kiếm cho Minh Quang.


Toàn bộ mọi việc đều do Tần Khương Xuyên sắp xếp cả thôi, motif văn ngựa đực, mọi bảo vật danh kiếm gì đó đều về tay nam chủ!


Ma Quân hạ lệnh thuộc hạ giao chiến, còn hắn ta chỉ đứng một bên nhàn nhã xem. Các vị trưởng lão vừa bận rộn đối chiến với mấy vị hộ pháp vừa phải bảo vệ đệ tử của mình có hơi vất vả, vậy nên chẳng ai rảnh quan tâm đến tên Ma Quân kia.


Các vị đệ tử thân truyền của các môn phái phá vỡ vòng vây của đám ma tu, tạo ra một con đường cho chúng đệ tử rút lui về đại điện Thanh Vân. Nhưng chẳng mấy chốc đám ma tu đã chặn lại con đường vừa phá ra.


Đám đệ tử vừa trốn thoát, người truyền âm về tông môn, người phóng lên trời pháo hoa báo hiệu đang gặp nguy hiểm, trong chốc lát, pháo hoa đỏ tươi nở rộ một vùng trời. Bọn họ tin tưởng những tông môn gần đó sẽ nhìn thấy tin hiệu cầu cứu, chẳng mấy chốc sẽ có viện binh đến.


Ma Quân búng ra một vầng sáng màu vàng kim, ánh sáng lan rộng mãi đến khi bao trọn cả một vùng trời. Lúc này mọi người mới phát hiện đó là kết giới, toàn bộ đỉ h Thanh Vân đã tách biệt với bên ngoài.


Tuy đã có kết giới nhưng phòng trường hợp bên dưới chi viện, Ma Quân trầm giọng ra lệnh "Đánh nhanh thắng nhanh."


Đương lúc đối kháng ma tu, chẳng có tâm tư để ý đến mấy ba vị gia chủ và Lập Tuân trên đài Chấp Pháp. Lúc này một tiếng nổ vang lên, khói trắng theo hướng gió bao phủ toàn bộ sân lớn.


"Cẩn thận!"


Mộng Y giật mình vội kéo Nghịch Lan ngồi xuống, đồng thời che lấy mũi nàng ấy "Khói này có vấn đề!"


Khói trắng cùng với bụi thuốc trôi qua đi chỉ thấy một đám đệ tử và một vài trưởng lão không kịp phòng bị hít phải khói trắng không thể động đậy nằm dưới đất, khắp sân lớn bên dưới Chấp Pháp đài chỉ còn số ít thoát nạn. Mà Chấp Pháp đài lúc này đã nổ tung, chẳng ai ngờ được bên dưới đài chứa thuốc mê nhiều như vậy.


Từ dưới đống đổ nát một nam nhân mặc y phục tội nhân rách rưới đứng dậy. Phong gia chủ phủi bụi đất trên người đi đến đứng bên cạnh Ma Quân.


Ma Quân không tiếc lời khen gã "Làm tốt lắm, như vậy dễ dàng hơn rồi!"


Một số vị trưởng lão không trúng chiêu lúc này còn thanh tỉnh tức giận chỉ vào Phong gia chủ "Ngươi lại phản bội chính đạo đi theo tà đạo!"


Phong gia chủ cười lạnh "Cái gì mà phản bội chính đạo đi theo tà đạo? Từ trước đến nay ta chưa từng đi theo chính đạo, chỉ tu ma!"


Mọi người đều không ngờ đến giữa chừng nhảy ra một tên phản bội, tình thế bỗng nhiên lật ngược, lúc này chính đạo chỉ có thể mặc cho đám ma tu chém giết!


Phong gia chủ động tay, trong đám người nằm rải rác dưới đất đội nhiên có vài người đứng dậy, như một con rối đờ đẫn đi đến trước mặt Phong gia chủ.


Gã ta dùng nội lực ném một gói thuốc vào đám người đang bị hắn khống chế rồi lui ra sau vài bước, hạ một mệnh lệnh "Giết hết chúng đi!"


Đám người bị khống chế đột nhiêm phát điên, đôi mắt đỏ ngầu quay sang đám chính đạo tấn công. Đám đệ tử còn sót lại nhìn những người hóa điên kia cùng với khuôn mặt quen thuộc có chút do dự.


Ma Quân nhìn thấy cảnh này thì chỉ nhếch môi cười một cái "Mau tìm Thiết Huyết kiếm đi."


Đám ma tu vâng lệnh, vung đao về phía đám chính đạo còn sót lại, bắt đầu cuộc chiến mới.


Mộng Y thầm mắng một tiếng, nàng để Thanh Tâm quả hộ thể cho nàng và Nghịch Lan, lại để cây nấm nhỏ biến thành bộ dáng cuồng hóa tấn công những ma tu xung quanh.


Tần Khương Xuyên cùng Vương Cầm vừa giải quyết hai tên ma tu chặn đường họ rồi chạy đến bên cạnh Mộng Y "Ổn chứ?"


Cây nấm nhỏ dùng xúc tua đánh bay một tên ma tu tấn công nàng, dành chút thời gian thở phào nói "Không thể không ổn!"


"Chú ý bản thân!" Tần Khương Xuyên nói đoạn túm lấy Vương Cầm, giết một đường chạy về đại điện.


Mộng Y không có tinh thần để ý đến hai người kia đã bỏ chạy, nàng vừa thấy tên ma tu phía sau Nghịch Lan ám toán nàng ấy, không nghĩ nhiều chạy lại. Mộng Y vung kiếm chặn lại thanh đao hạ xuống chỉ cách vai Nghịch Lan vài tất, bị kiếm khí quét đến làm cánh tay tê rần. Cây nấm nhỏ không đợi chỉ thị, một xúc tua quấn lấy gã ma tu đánh lén, ném về phía xa.


Nghịch Lan dùng Tâm Sa cản lại đòn tấn công của tên trước mặt, nhấc chân đá hắn bay về phía sau một đoạn. Cùng lúc đó nàng ấy quay người ôm Mộng Y lui ra sau vài bước, thành công né phải thanh đao chém tới.


Mộng Y và Nghịch Lan kết hợp ăn ý, người khống chế đối phương, người hạ gục đối phương.


Sau khi đảm bảo xung quanh khá an toàn Nghịch Lan đẩy Mộng Y về hướng đại điện Thanh Vân "Muội đến đó trước."


"Còn tỷ?"


"Ta đến giúp đỡ đám người Minh Quang" Nghịch Lan vừa nói vừa hướng chiến trường bên đám người Minh Quang rời đi.


Mộng Y hoảng hốt "Sư tỷ, đừng đi!"


Nghịch Lan quay đầu, nở nụ "Ngoan, đến đại điện trước, ta sẽ quay về nhanh thôi."


Mặt trời lúc này đã dần ngã về phía tây, Nghịch Lan đón lấy ánh nắng màu hổ phách nở nụ cười thật đẹp, nàng ấy dứt khoát quay đầu, Tâm Sa trong tay không chút do dự chém về phía tên ma tu gần nhất.


'giữ nàng ấy lại!'


Trong đầu Mộng Y vang lên tiếng gào thét giữ Nghịch Lan lại, nàng biết kết cục của trận chiến này, nàng biết bên phía Minh Quang mới là hung hiểm nhất. Nàng cũng biết Nghịch Lan sẽ không để bản thân mất mạng, nhưng mà... Đây là đời thực không phải tiểu thuyết!


Nghịch Lan đã không còn là nữ chủ của cuốn tiểu thuyết »Minh Quang«, nàng ấy là thê tử của nàng!


Mộng Y nắm chặt kiếm trong tay, không chút do dự xông về phía trước, hướng Nghịch Lan rời đi.