“Đáng tiếc là nhà tôi không có TV nên chỉ đành đi xem ké nhà người khác thôi.”
“Không biết cô ấy trông như thế nào nhỉ?”
“Tôi phải chạy về báo cho xưởng trưởng chúng tôi biết ngay mới được, bảo ông ấy nhớ mở TV xem đúng giờ!”
“Cậu nghĩ làm sao cô ấy kiếm được hai ngàn vạn? Lợi nhuận của cả xưởng chúng tôi trong năm năm qua cũng không bằng một phần nhỏ của cô ấy nữa.”
“Nghe nói đến lúc đó chúng ta có thể gọi điện tới đài truyền hình để hỏi, nói không chừng cô ấy sẽ cho chúng ta câu trả lời đấy.”
“…”
Ở một nơi cách xa ngàn dặm, Trương Thiên đang vội vàng thu dọn hành lý. Cô phải tới thủ đô ghi hình, tranh thủ thời gian đi gặp lại mấy người bạn cũ, đồng thời thu dọn lại căn tứ hợp viện nhà mình chút.
Lần cuối cùng Trương Thiên về thủ đô là khoảng hơn nửa năm trước, khi đó thủ đô rất náo nhiệt. Lần này về, không hiểu sao cô lại có cảm giác dòng người không còn xô bồ tấp nập như trước kia nữa.
“Do cậu không biết đó thôi, đầu năm nay có rất nhiều người chạy tới vùng duyên hải để làm ăn. Sau lại có người nói bên đó nhiều cơ hội hơn, kiếm tiền cũng dễ nên rất nhiều người bị cách chức tạm thời đã thu dọn rồi chuyển qua đó.” Bạch Thiển Thiển nói.
“Thậm chí một thanh niên trẻ tuổi ở bộ ngoại giao chúng tôi còn chủ động từ chức để đi làm ăn, nghe nói bây giờ cậu ta đang là phiên dịch cho một công ty thương nhân Hồng Kông, kiếm được từng này tiền trong một tháng!” Cô ra khua tay múa chân, làm động tác để Trương Thiên xem.
DTV
Trương Thiên nhướng mày, tò mò:
“Năm trăm?”
Bạch Thiển Thiển lắc đầu, đề cao giọng:
“Năm nghìn!”
Cô ta thở dài:
“Nếu không phải tại tôi trên có gà dưới có trẻ, tiền lương đãi ngộ cũng không tồi thì… Tôi thật sự muốn sang đó thử xem sao.”
Một tháng kiếm năm nghìn, hiện tại tiền lương một tháng của cô ta cũng chỉ hơn năm trăm, trong khi tiền lương một tháng của người ta gấp cô ta mười lần. Bảo sao bây giờ có rất nhiều người trong bộ đang ngo ngoe rục rịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-650.html.]
Trương Thiên líu lưỡi, đúng là số tiền này rất cao. Cho dù là mấy chục năm sau thì đây vẫn được xem như một mức lương không tồi.
Quả nhiên, các vị trí kỹ thuật vẫn là phổ biến nhất, am hiểu một môn kỹ thuật sẽ tốt hơn bất cứ thứ gì khác.
“Đúng rồi, cậu không đi mua quần áo à? Đến lúc lên TV, người dân cả nước nhìn cậu đấy.” Bạch Thiển Thiển nói với cô bạn thân, thuận tay cầm một hạt dưa lên cắn.
Trương Thiên khẽ cười, cầm quần áo mình mang đến ra.
“Đây, là bộ này, là do em trai tôi gửi từ đảo Hồng Kông về đấy.”
“Oa ~” Bạch Thiển Thiển cảm thán, cẩn thận cầm bộ đồ lên ngắm nghía:
“Tôi chưa từng thấy quần áo thiết kế kiểu này bao giờ.”
“Bình thường, đến tận lúc xuất phát tôi mới nhận được. Hiện tại thì ở trong nước vẫn chưa có những mẫu này.” Trương Thiên đi vào nhà, lấy một cái túi ra ném cho Bạch Thiển Thiển.
“Em trai tôi gửi rất nhiều quần áo về, lúc đi tôi có chọn vài món phù hợp với cậu để cầm theo, cậu thử xem có ổn không.”
Bạch Thiển Thiển mừng rỡ nhảy dựng lên, ôm chặt Trương Thiên:
“Quá tuyệt vời! Cảm ơn Thiên Thiên!”
Trương Thiên nở nụ cười bất lực, nhìn cô bạn thần cầm quần áo ướm thử lên người rồi khua tay múa chân trước gương.
“Hay là cậu mặc hẳn lên người thử đi? Vào phòng tôi mà thử, bên trong có gương soi toàn thân.” Trương Thiên đề nghị.
Bạch Thiển Thiển nghiêng đầu do dự một giây, sau đó vui vẻ gật đầu:
“Được!”
Sự thật chứng minh, gu thẩm mỹ của Trương Thiên rất tốt, những bộ quần áo cô chọn rất hợp với Bạch Thiển Thiển, mà bộ cô chọn cho mình cũng rất hợp với cô.
Ngày hôm sau, cô chuẩn bị ổn thoả tất cả những thứ sẽ dùng đến trong chương trình, lái xe tới cửa đài truyền hình.
“Xin chào, tôi là Trương Thiên…” Cô còn chưa dứt lời, bảo vệ đứng cửa đã mừng như điên, chạy lên bắt tay với cô.