“Vì vậy, điểm tự ý bán nông sản của anh không thành lập!”
“Thứ hai, dù là sữa bột cung cấp cho công xưởng thực phẩm hay sữa bột cung cấp cho xưởng sữa, chúng tôi đều cung cấp đủ theo hợp đồng, chỉ có dư chứ không giảm. Vì vậy việc tranh giành nguyên liệu với các công xưởng cũng không thành lập.”
“Thứ ba, về cái gọi là đầu cơ trục lợi, giá cả ở Hồng Kông cao hơn bên chúng ta một chút, cộng thêm phí vận chuyển và phí thông quan, giá bơ và phô mai thật sự cao hơn nhưng hoàn toàn phù hợp với giá cả thị trường, cũng không tồn tại việc kiếm lợi khủng, vì vậy điểm này của anh cũng không thành lập!”
Hứa Cường đổ mồ hôi đầm đìa, trong lòng thầm mắng trước kia gã báo cáo mấy công xưởng khác, bọn họ đều vội vàng tìm vấn đề và chuẩn bị, rồi mới bị gã cắn xuống miếng thịt mà? Sao người phụ nữ họ Trương này lại không làm theo lẽ thường chứ?
Có ai bị báo cáo mà lại tìm người báo cáo đối chất tại chỗ như thế này không?
Lúc gã báo cáo chỉ là tùy tiện tìm vài điểm, không nghiên cứu sâu, giờ bị Trương Thiên giải thích và phản bác từng điểm, không biết bước tiếp theo phải làm gì nữa rồi.
Gã ừm một hồi lâu, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu.
“Nhưng Hồng Kông đâu phải là đất của chúng ta, cô bán hàng sang đó chẳng phải là buôn lậu à?”
Lời này vừa dứt, cả phòng họp đều im lặng.
Bí thư hờ hững nhìn Hứa Cường, trong mắt không có cảm xúc mà chỉ có sự lạnh nhạt.
Trương Thiên nghiêm mặt, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.
“Đồng chí Hứa Cường, trước tiên cần phải làm rõ một điều, từ xưa đến nay Hồng Kông đều thuộc về Trung Quốc của chúng ta!”
“Ngoài ra tôi nộp thuế hợp pháp, vận chuyển hàng hóa theo con đường bình thường, đây gọi là làm ăn buôn bán, không phải buôn lậu!”
“Xin chú ý lời nói của anh!”
DTV
Lời nói của Trương Thiên lập tức đ.â.m thẳng vào não bộ của Hứa Cường, lúc này hắn mới nhận ra lời mình vừa nói không phù hợp đến mức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-631.html.]
“Tôi, tôi vừa rồi nói mà không suy nghĩ, lời nói nhanh hơn suy nghĩ, bí thư, xưởng trưởng Trương, hai người bỏ qua cho tôi đi.” Lưng Hứa Cường ướt đẫm mồ hôi, căng thẳng giải thích với nụ cười gượng gạo.
Đương nhiên Trương Thiên không tin gã hắn nói, mà kể cả cô có tin, bí thư cũng sẽ không tin.
Những người làm chính trị đều có tám trăm đầu óc trên người, đương nhiên bí thư cũng không ngoại lệ.
Bí thư lạnh lùng liếc nhìn Hứa Cường, không nói gì.
Trợ lý bên cạnh thì bổ sung thêm:
“Giám đốc Hứa có điều gì muốn cãi lại lời của đồng chí Trương Thiên không?”
“Ờm… Chắc là không có.”
Bây giờ trong đầu Hứa Cường chẳng nhớ gì về những gì gã vừa nói, chỉ lo lắng rằng việc mình vừa nói sai trước mặt bí thư có thể bị đối phương ghim trong lòng không đây?
Gã khó khăn lắm mới có được vị trí béo bở này, chỉ đợi hết nhiệm kỳ năm nay là sẽ được thăng chức.
Nếu bây giờ việc này bị bí thư ghim và cản trở thì gã sẽ tiêu đời! Trong lòng Hứa Cường cảm thấy lo lắng, nét mặt cũng thể hiện rõ ra ngoài.
Trương Thiên nhìn gã cười nhạt, bắt đầu tấn công.
“Nếu giám đốc Hứa không có thắc mắc gì về câu trả lời của tôi thì điều đó chứng tỏ rằng báo cáo của anh về xưởng sữa Hồng Quang là báo cáo nhầm. Vì vậy tôi thay mặt xưởng sữa Hồng Quang yêu cầu anh bồi thường.”
“Xưởng sữa của chúng tôi ngừng hoạt động một ngày, tổn thất rất lớn, anh phải chịu trách nhiệm cho hành động sai trái của mình, bồi thường cho xưởng sữa Hồng Quang năm ngàn đồng, và anh phải viết kiểm điểm về việc này!”
Năm ngàn đồng không phải vấn đề nhưng việc kiểm điểm mới là quan trọng, Hứa Cường là người báo cáo, kết quả bây giờ bên bị báo cáo không có vấn đề, lỗi thuộc về người báo cáo, nếu người khác biết được thì sẽ chửi gã c.h.ế.t mất.
“Tôi không đồng ý!” Hứa Cường cứng cổ cãi lại:
“Năm ngàn đồng thì được nhưng kiểm điểm thì không, tôi không sai. Là công dân, tôi báo cáo công xưởng không tuân thủ quy định là chính đáng!”