Nói xong lại nhìn sang con út:
“Muốn ăn bánh cuốn có thể nói với chú Cung, chắc chắn làm ngon hơn ở tiệm bên ngoài.”
Triệu Dung không cam lòng bĩu môi ngồi xuống, m.ô.n.g nhỏ nhún nhảy trên ghế:
“Nhà làm không có hương vị như bên ngoài.”
Nhóc muốn đi chơi với anh trai và còn muốn khoe với bạn rằng anh trai mình giỏi hơn họ nhiều!
Những người khác không biết suy nghĩ trong lòng nhóc, chỉ nghĩ rằng đó là vì ham ăn đơn thuần.
“Lần sau anh sẽ dẫn em đi ăn có được không?” Triệu Khoan nhẹ nhàng nói, tiện tay đẩy ghế của em trai về phía trước.
Mắt Triệu Dung sáng rực lên:
“Nói lời phải giữ lấy lời!”
Triệu Khoan cười nhìn bàn tay nhỏ bé đang đưa ra của em trai, cũng đưa tay ra vỗ lấy.
“Đã nói là làm!”
Trong khi nói chuyện, Triệu Hữu Phúc cũng đã rửa mặt xong và ngồi xuống.
“Khoan à, ba định mở cửa hàng bách hóa, đúng lúc xưởng sữa ở quê sản xuất bơ và phô mai, con hỏi xem mỗi tháng họ có thể cung cấp cho ba bao nhiêu hàng, mình sẽ ký hợp đồng luôn.” Ông âu yếm nói với con cả.
Triệu Khoan biết rằng đây là ba muốn cảm ơn gia đình chị ba đã giúp đỡ mình nhưng cậu vẫn phải hỏi.
“Không phải ba mở cửa hàng bách hóa chỉ vì muốn giúp đỡ bọn con chứ?”
Triệu Hữu Phúc lắc đầu, gắp một chiếc quẩy ăn:
“Đương nhiên là không, ba là làm kinh doanh, kinh tế ở đây càng ngày càng phát triển, mở cửa hàng bách hóa chắc chắn sẽ có lời. Đợi kiếm được tiền, bố sẽ mua đất xây nhà, sau này người càng ngày càng đông, chắc chắn sẽ bán được nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-628.html.]
Lúc trước ông mang theo rất nhiều tài sản đến đây, ban đầu bị lỗ khá nhiều, sau này nhờ nhiều nỗ lực mà kiếm được chút tiền, cũng có chút tiếng tăm trong giới kinh doanh nên mới gầy dựng được sản nghiệp như hiện nay.
Vốn nghĩ rằng chỉ còn lại một đứa con trai, hiện tại tài sản trong nhà đã đủ cho con dùng. Nào ngờ ông trời thương xót, con cả không chết, bây giờ tiền trong nhà không đủ nữa rồi. Ông ấy phải tranh thủ lúc còn có thể làm việc, kiếm thêm tiền cho con cháu!
Tình yêu của ba mẹ đối với con cái là suy nghĩ sâu xa như thế, bây giờ Triệu Khoan chưa hiểu nhưng biết rằng ba không phải mở công ty chỉ vì giúp đỡ, cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.
“Vậy lát nữa con sẽ gửi tin về.” Triệu Khoan nói.
Lúc này liên lạc giữa hai bên không dễ dàng, đến khi Trương Thiên nhận được tin tức thì bụng cô đã tròn căng.
“Chồng ơi, em năm lại tìm được cho chúng ta nguồn tiêu thụ ổn định, là từ ba em ấy.” Cô cười nói, đưa lá thư cho Triệu Tùng.
Triệu Tùng đặt tã đang may trong tay sang một bên, nhận lấy lá thư đọc một lúc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Kho hàng của chúng ta đã lưu trữ khá nhiều hàng, vừa đúng lúc thời tiết lạnh,à có thể gửi sang.”
Hiện nay nhiệt độ chỉ có vài độ, vận chuyển hàng hóa trong nhiệt độ thấp cũng không cần phải dùng nhiều túi đá giữ lạnh như mùa hè, chi phí có thể giảm bớt, cũng tiết kiệm được tiền.
Trương Thiên nhích người, đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, cầm lấy vài hạt lạc bóc ăn.
“Dù sao thì bây giờ em cũng không muốn động não, giao hết cho anh đó.” Cô chậm rãi nói.
Cô thật sự khâm phục những người phụ nữ chuyên nghiệp trước khi sinh ba ngày mà vẫn kiên trì đi làm, họ thật sự rất giỏi!
Chính vì mang thai mà biết rằng giai đoạn này vất vả thế nào, mới càng khâm phục những người phụ nữ đó.
May mắn là cô có chồng có thể giúp đỡ xử lý công việc, cô chỉ cần xem qua mấy tài liệu quan trọng là được, nếu không thì cô thật sự có thể sụp đổ.
Triệu Tùng đồng ý ngay, cẩn thận đặt lá thư lên bàn trên giường, lại cầm tã lên tiếp tục may.
“Anh đã may hơn một trăm cái rồi, dù có thay ba cái một ngày cũng đủ dùng, không cần phải may nữa đâu.” Trương Thiên nói với vẻ bất đắc dĩ.
DTV
Dù hình ảnh người chồng cao to mét tám cầm kim thêu chậm rãi may tã rất buồn cười nhưng hơn một trăm cái tã thì thật sự là quá nhiều.