“Cháu biết rồi, cô yên tâm, chắc chắn cháu và đồng chí Triệu Quế sẽ phối hợp thật tốt để giúp ổn định cơ sở chăn nuôi và xưởng sữa.”
Trương Thiên gấp máy tính xách tay, khẽ nhếch miệng cười:
“Cô tin tưởng hai người.”
Tại cổng làng của đội Hồng Quang, một chiếc xe khách dừng lại, ba người bước xuống.
Coi như về đến nơi, vẫn là quê mình tốt nhất. Cốc Mãn Thương vặn vẹo cổ cứng nhắc và thở dài.
“Không biết tình hình trong công xưởng dạo này thế nào rồi nhỉ?” Trương Tiểu Mai mang vẻ mặt đầy kỳ vọng:
DTV
“Lần này chúng ta hoàn thành rất tốt nhiệm vụ, chắc chắn xưởng trưởng sẽ rất vui.”
Triệu Tùng nhấc hành lý lên đi phía trước:
“Đi thôi, về nhà.”
Cả bọn nhanh chóng theo sau.
Trương Thiên rất vui, vì lần này ba người chỉ tiêu tốn một trăm chín mươi nghìn đô la Mỹ mua một bộ thiết bị sản xuất bơ và một bộ thiết bị sản xuất phô mai.
Ngoài ra họ còn tìm được cả người thu mua.
“Làm sao các anh làm được điều đó?” Đôi mắt Trương Thiên lấp lánh tò mò, một tay chống cằm.
Ba người nhìn nhau và mỉm cười.
Triệu Tùng giải thích:
“Nói ra thì rất tình cờ, bọn anh vừa đến đó vài ngày, bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan, ở đó có nhiều người nước ngoài, còn có thương nhân Hồng Kông, quả thật như em nói, tràn ngập cơ hội.”
“Hôm đó anh ra ngoài định đến khu thương mại quốc tế, đi qua một công viên thì thấy một người nước ngoài nằm trên mặt đất.”
“Anh lập tức đoán rằng có thể ông ta mắc bệnh gì đó, vậy nên nhanh chóng chạy đến xem xét và cũng đưa ông ta vào bệnh viện.”
“Người nước ngoài đó tên là John, là người Mỹ, biết anh đã cứu ông ta, ông ta rất biết ơn nên muốn đưa tiền cho anh.”
Triệu Tùng cười:
“Anh hỏi ông ta có biết cách mua máy sản xuất bơ và phô mai không, tình cờ ông ta có người thân làm việc trong ngành này nên cho bọn anh cách liên lạc và còn giảm giá bán cho bọn anh hai bộ thiết bị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-625.html.]
“Ngoài ra, Tiểu Khoan đã đến Hồng Kông, trong khi tìm kiếm ba của mình thì cũng đã tìm được nhà quảng cáo cho chúng ta.”
“Chẳng qua là chưa tìm thấy ba cậu ấy, thế nhưng người muốn mua hàng lại tìm đến.”
“Đối phương muốn lấy hàng càng sớm càng tốt, thậm chí còn đưa tiền đặt cọc nên bọn anh vội vàng trở về.”
Triệu Tùng kể chuyện nhẹ nhàng nhưng Trương Thiên hiểu rằng quá trình đó khó khăn đến mức nào.
Cô không nói gì thêm, chỉ là đau lòng và vui mừng, cho ba người nghỉ phép có lương ba ngày, để họ nghỉ ngơi thật tốt.
Đồng thời cô còn kể ngắn gọn về tình hình trong công xưởng dạo gần đây, đặc biệt là việc Triệu Quế và Tào Minh được cô sắp xếp làm quản lý tại chi nhánh của xưởng sữa Hồng Quang ở Bình Nam.
“Mọi người cũng nên nhanh chóng phát triển, nếu sau này mở thêm chi nhánh, mọi người có nguyện vọng đi thì tôi sẽ ưu tiên cho mọi người.” Trương Thiên nói với Cốc Mãn Thương và Trương Tiểu Mai.
Tuy nhiên cả hai đều lắc đầu.
“Không đi!”
“Tôi không đi!”
Trương Thiên không khỏi nhướng mày, trong lòng ngạc nhiên.
“Tại sao?” Cô tò mò hỏi.
Thông thường thì hầu hết mọi người đều muốn làm lãnh đạo, ở đây chỉ có thể làm quản lý phân xưởng nhưng nếu đến chi nhánh khác thì sẽ trở thành người đứng đầu công xưởng, còn có thể nhận được tiền hoa hồng.
Tại sao hai người này lại không muốn đi?
Cốc Mãn Thương cười ngượng ngùng:
“Tôi là người thích ở nhà, chỉ thích ở trên mảnh đất của mình, yên bình và thoải mái.”
Trương Tiểu Mai cũng nghiêm túc nói:
“Tôi cũng chỉ muốn ở trong công xưởng của chúng ta, tôi không thích giao tiếp với người khác, vẫn là kỹ thuật viên thuần túy thích hợp với tôi hơn.”
Trương Thiên nghe vậy bèn gật đầu:
“Mọi người muốn thế nào thì thế đó, tôi chỉ hỏi một chút thôi, còn việc có đi hay không vẫn tùy vào ý của mọi người. Không đi thì thôi, tôi sẽ từ từ đào tạo người khác là được.”
Hai người này đều là nhân tài dưới tay cô, nếu thực sự cử đi làm quản lý, cô cũng thật sự không nỡ.