Sau khi hết khiếp sợ, Tống Khuyết khôi phục tỉnh táo, ánh mắt ngưng tụ hỏi: "Ngươi rốt cục là ai? Tại sao lại có truyền thừa thâm hậu như vậy?"
"Truyền thừa của ta xa xưa lắm, không cần phải nói tỉ mỉ, về phần ta là ai à?"
Sở Dương cười: "Ngươi có biết phân xưởng đường trắng không?"
"Sao lại không biết? Mấy năm nay Lĩnh Nam ta mở rộng trồng trọt cây mía, ban đầu ta còn không hiểu nhưng về sau mới biết là để chế tạo ra đường trắng như tuyết, bán chạy khắp thiên hạ. Nhưng điều tra nhiều lần lại không tra ra người sau lưng, không ngờ lại là ngươi!"
Tống Khuyết giật mình nói.
"Ngươi biết muối ăn không?"
Sở Dương nói, bàn tay vô một cái hút tới hai viên đá, hai tay bóp lại, nham thạch bong ra từng mảng thành hai ụ đá. Tự mình làm một cái, ném cho Tống Khuyết một cái, chiêu này của hắn khiến con ngươi Tống Khuyết co rụt lại.
"Vị muối ăn vừa đắng vừa chát, dù là như thế nhưng bách tính bần cùng cũng không ăn nổi. Nhưng từ sáu năm trước, trên thị trường đột nhiên xuất hiện đại lượng muối ăn trắng như tuyết, không có vị đắng chát nhưng giá lại hết sức rẻ, người trong thiên hạ đều mua được, để cho không biết bao nhiêu bách tính bần cùng quỳ lạy cảm ân."
Tống Khuyết híp mắt nhìn Sở Dương, mang theo một tia ôn hòa.
"Ngươi có biết thả bạt trồng trọt? Biết chăn nuôi lợn hơi? Biết nông cụ kiểu mới? Biết phương pháp ủ phân không? Ngươi lại có biết in chữ rời? Chế tác giấy trắng?"
Sở Dương không nhanh không chậm nói.
"Cái gì?"
Tống Khuyết đột nhiên đứng lên, lộ ra vẻ không thể tin.
Đây là những thứ mới xuất hiện trong những năm gần đây, vang dội thiên hạ, đặc biệt là in chữ rời, phương pháp chế tạo giấy trắng kiểu mới khiến cho sách báo chân chính phổ cập, ban ơn cho thiên hạ, công tại đương tại, lợi tại thiên thu.
Hắn không thể nào nghĩ ra những thứ đó là do người trước mắt làm ra.
"Ngươi có biết Liên Hợp thương hội? Duyệt Tân lâu? Sở thị võ quán?"
Sở Dương lần nữa từ tốn hỏi.
Tống Khuyết đột nhiên run lên, lộ ra vẻ chấn động, run rẩy nói: "Ngươi, ngươi, ngươi rốt cục muốn làm gì?"
Hắn thông minh cỡ nào, tự nhiên nghĩ đến chỗ sâu.
Sở Dương nói hết thảy mọi chuyện, nếu có cử động làm loạn tất thiên hạ chấn động, hoàn toàn có thể lật tung đương kim thống trị.
Nếu những thứ đó bị những thế lực khác nhau khống chế thì cũng thôi đi, tối đa chỉ là cự đầu một phương mà thôi, nhưng tất cả lại chỉ thuộc về người thiếu niên ở trước mắt, như vậy thật quá kinh khủng.
Hắn lại đột nhiên nghĩ đến, những thứ đó đều chỉ đột nhiên xuất hiện từ sáu, bảy năm trước mà thôi.
Hắn cũng hơi cảm thấy sợ hãi khi nghĩ tới Sở thị võ quán, nó đã mở khắp thiên hạ, thu đồ đệ thụ võ, thu phí cực kỳ rẻ tiền, không biết đã nuôi dưỡng bao nhiêu võ giả.
Mà lợi nhuận của Duyệt Tân lâu thì sao?
Liên Hợp thương hội kinh doanh như nào?
Hắn cũng biết, dưới mỗi một Liên Hợp phân hội đều mở một học quán, lúc trước chỉ nghĩ là nơi bọn họ bồi dưỡng nhân tài kinh doanh mà thôi, bây giờ nghĩ lại thì mười phần sai.
Sở Dương bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phương bắc, thâm trầm nói: "Ngươi cho rằng thiên hạ này ra sao?"
Tống Khuyết hít sâu một hơi, kìm nén rung động trong lòng, thở dài nói: "Giang sơn thiên hạ, cảnh đẹp thiên kiêu, tạo hóa tần kỳ, nhưng mà Trung Nguyên liên tục bị man di xâm lấn. Nhìn chung lịch sử, lúc nào biên cương cũng bị gõ quan, đánh thảo cốc, dịch cùng khổ khiến cho người bi phẫn. Lại kéo dài tới trước, Ngũ Hồ loạn Hoa (*Ngũ Hồ thập lục quốc), người Hán chúng ta bị coi như dê hai chân, trở thành thức ăn, huyết mạch gần như bị đoạn tuyệt, buồn thay cỡ nào?"
"Đây là cực khổ của Trung Nguyên đại địa!"
Sở Dương nói: "Trung Nguyên ta đất rộng của nhiều, mở dân trí, tráng sơn hà, hưng xã tắc, viễn siêu văn minh vực ngoại nhưng tại sao liên tục bị xâm nhập?"
"Vương triều thành lập chỉ hưng thịnh nhất thời, mỗi khi đến hậu kỳ thì quân vương ngu ngốc, nịnh thần đương đạo khiến cho thiên hạ mịt mù chướng khí, dân chúng lầm than, cuối cùng phải bóc can khởi nghĩa, sau mỗi trận đại chiến lại mai táng vương triều cũ, khai sáng thiên địa mới, thường thì lúc này sẽ hao hết nguyên khí, bị man di xâm lấn."
Tống Khuyết hiểu rõ lịch sử, cũng nhìn thấu triệt, nhưng thân là người trong cuộc lại không tìm được phương pháp giải quyết, đành nói: "Có thể làm gì được chứ?"
Sở Dương không trả lời mà là hỏi: "Lập tức lại như thế nào?"
Tống Khuyết nhìn Sở Dương, phát hiện người trẻ tuổi này thần tình lạnh nhạt nhưng lại tràn ngập tự tin như nắm hết thảy mọi thứ trong lòng bàn tay, không hỏi hỏi: "Tùy Văn Đế nhất thống thiên hạ, vốn khai sáng thịnh thế nhưng Tùy Dương Đế lại tham luyến nữ sắc, thích việc lớn hám công to, mở kênh đào, chinh Cao Ly khiến quốc khố hao hết, nếu như lại chinh lần nữa thì thiên hạ chắc chắn sụp đổ."
"Mở kênh đào là sai sao?"
Sở Dương hỏi.
"Đương nhiên là sai!"
Tống Khuyết nói tiếp: "Dưới đáy kênh đào chẳng biết có bao nhiêu xương khô?"
"Ai chấp hành mệnh lệch của Tùy Dương Đế?"
Sở Dương không đợi Tống Khuyết trả lời, tiếp tục nói: "Mở kênh đào thông nam bắc, đi lại dễ dàng, công tại đương đại, lợi tại thiên thu, đây là cử chỉ đại thiện. Nhưng người chấp hành thì sao? Lại là những con em thế gia, quan lại nhân gia, bọn hắn mới không quản sự sống chết của dân nghèo, cưỡng ép điều động khiến dân chúng kêu ca khắp nơi. Chuyện này chỉ có thể trách Tùy Dương Đế không biết dùng người, tra người không rõ mà thôi."
"Chuyện này..."
Tống Khuyết biến đổi sắc mặt.
"Năm ngoái chinh phạt Cao Ly lần thứ nhất, Tùy Dương Đế thân chinh, tổng cộng suất lĩnh một trăm hai mươi vạn người."
Giọng của Sở Dương cao dần: "Nhưng mà Cao Ly lại là một nơi chật hẹp nhỏ bé, chất đống người cũng có thể diệt nhưng tại sao lại đại bại lui binh?"
"Năm nay chinh phạt Cao Ly lần hai, điều động tới một trăm năm mươi vạn người nhưng sao vẫn binh bại?"
Sở Dương nói giọng sục sôi.
"Tùy Dương Đế cực kỳ hiếu chiến nhưng lại không biết dùng người, dùng quan văn chỉ huy võ tướng, chiến lược không thỏa đáng."
Tống Khuyết nói.
"Thật đúng thế không?"
Tống Khuyết bỗng nhiên trầm mặc.
"Tùy Dương Đế Dương Quảng tham lam háo sắc, với đế vương thì chuyện này bình thường. Hắn thích hưởng thụ cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng hắn chuyên quyền độc đoán, mở rộng khoa cử, phá vỡ cục diện thế gia lũng đoạn tri thức, mở ra con đường thăng quan cho dân nghèo, đây là mới là căn nguyên."
Sở Dương tiết lộ một sự thực tàn khốc: "Những thị tộc gia truyền, thế gia ngàn năm kia há có thể đáp ứng? Lớp người quê mùa là lớp người quê mùa, sinh sinh tử tử đều là lớp người quê mùa, phải nô dịch bọn hắn, phải phân phối bọn hắn, bọn hắn không có tư cách trở thành sĩ phu, không có quyền lợi ngang hàng với bọn hắn. Cho nên mở kênh đào phải cưỡng ép điều động dân phu, không nghe thì giết, dù sao hỏng thì là thanh danh của đế vương; chinh Cao Ly, ta ở giữa đấu vô ích quốc vận, dù sao quốc gia vong thì bọn hắn chọn một đế vương khác là được."
"Ta nói có đúng không?"
Sở Dương đột nhiên quát.
Tống Khuyết run lên, yếu ớt thở dài: "Cục diện như vậy có thể giải quyết ư?"
"Chứ hiện tại ta đang làm gì?"
Sở Dương hỏi lại.
"Thật có thể khiến dân Hán chúng ta thoát khỏi khuất nhục luân hồi?"
Tống Khuyết hơi run rẩy hỏi.
"Mở võ quán để cường thân thể, tăng lòng dũng phách; thiết lập học quán để mở dân trí, tăng trí tuệ; Liên Hợp thương hội để lưu thông hàng hóa, lợi dụng lẫn nhau, mở rộng nguyên đường!"
Sở Dương nói tiếp không ngừng: "Đến lúc đó, miễn hết thảy nông thuế, sinh hoạt sung túc, luyện võ cường thân, đọc sách tấn thăng, làm sao không mạnh?"
"Chờ một chút, miễn nông thuế thì quốc gia sao vận hành?"
Tống Khuyết bắt lấy một điểm mấu chốt.
"Thương thuế!"
Sở Dương cười thần bí, lấy Liên Hợp thương hội làm ví dụ, dạy cho Tống Khuyết bài học sinh động.
"Nghe vua nói một buổi hơn hẳn đọc sách mười năm!"
Tống Khuyết khom người với Sở Dương, vui lòng phục tùng.
Hắn thấy được hy vọng, thấy được tương lai tươi sáng.
"Tông phái thì sao?"
Hắn hỏi một vấn đề mấu chốt.
"Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ; suất thổ chi tân, mạc phi vương thần!"
(*) "Khắp bầu trời này, không đất đai nào không phải đất của thiên tử, không con dân nào không phải con dân của thiên tử!"
Sở Dương đáp: "Người không phục quản giáo, giết!"
Tống Khuyết gật đầu, hỏi tiếp: "Dạng thế ngoại tông môn như Từ Hàng Tĩnh Trai, nơi thanh tịnh như phật môn cũng muốn quản hạt sao?"
"Thế ngoại tông môn? Nơi thanh tĩnh như phật môn?"
Sở Dương xùy cười một tiếng, nói: "Các nàng thật là ni cô sao?"
"Từ Hàng Tĩnh Trai là thiên hạ đệ nhất thánh địa, là phật môn nữ ni, truyền thừa bồ tát, có gì không ổn?"
Tốn Khuyết hỏi thăm.
"Đã là ni, đã là phật, vậy phải làm sao?"
Sở Dương hỏi lại.
"Phật tử từ bi, phổ độ chúng sinh, thế ngoại chi địa, tĩnh tu tham thiền."
Tống Khuyết không chút do dự nói.
"Các nàng từ bi à? Các nàng phổ độ chúng sinh sao? Các nàng thanh tịnh không?"
Sở Dương liên tiếp hỏi lại.
"Đương nhiên!"
Tống Khuyết trả lời: "Thời điểm bình thường, các nàng tiềm tu trong tông, bàng quan, mỗi khi loạn thế tất nhiên sẽ tuyển ra đệ tử kiệt xuất hành tẩu thiên hạ, thay vạn dân tuyển đế vương."
Ha ha ha!
Sở Dương ngửa mặt lên trời cười to, chỉ vào Tống Khuyết trào phúng: "Một phiệt chủ, tuyệt đại tông sư, trí tuệ siêu phàm như ngươi sao lại có thể nói ra những lời ngu ngốc như thế?"
"Giải thích như thế nào?"
Tống Khuyết sầm mặt lại, mười phần không vui.
"Đã bàng quan thì sao còn đi ra khoe khoang? Loạn thế hành tẩu là phổ độ chúng sinh ư? Vì sao không nói trước đi ra, đi giải quyết chi pháp? Thay vạn dân tuyển đế vương? Các nàng gặp được bao nhiêu người dân? Lại có thể đại biểu được bao nhiêu người? Đệ tử phật môn nhúng tay phân tranh hoàng quyền chẳng qua là cướp lấy lợi ích, sau cùng đứng ở vị trí cao nhìn xuống thiên hạ mà thôi."
Sở Dương hừ nói: "Nói khó nghe chút, chẳng qua là khoác lên da phật môn nhưng lại hoạt động kỹ nữ, ở giữa thiên hạ quần hào mọi chuyện đều thuận lợi, khiến cho từng nam tử anh vĩ quỳ dưới gấu quần của bọn họ, mặc cho bọn hắn phân phó làm việc, sau khi đạt tới mục đích liền bứt ra mà đi."
Tống Khuyết hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
"Không đúng sao?"
Sở Dương sắc mặt lạnh lẽo.
"Các nàng, các nàng..."
Tống Khuyết rốt cục cũng không thể nói được gì.
"Đạo môn đệ nhất nhân Ninh Đạo Kỳ bị các nàng dưỡng thành một đầu quản gia; Tà Vương Thạch Chi Hiên có tài trí thống nhất ma môn nhưng bị các nàng xem là đại địch, vì trừ bỏ mà phái ra đệ tử kiệt xuất nhất là Bích Tú Tâm, giết người không thành bị người bắt ngược. Buồn cười Thạch Chi Hiên, đường đường là nhất đại tà vương, trí tuệ siêu quần vậy mà lại yêu cừu nhân, lấy làm vợ, còn sinh ra nữ nhi. Lúc ấy tại sao Từ Hàng Tĩnh Trai lại không truy cứu? Bởi vì Tà Vương đã phế đi, không đủ gây sợ. Càng buồn cười hơn chính là Bích Tú Tâm vì phá giải Bất Tử Ấn pháp của Tà Vương, muốn tìm được nhược điểm nên hao tâm tổn lực mà chết, đây là chuyện buồn cười đến cỡ nào, tình yêu hoang đường đến cỡ nào. Nhưng không ngờ Tà Vương vì cái chết của nàng lại lưu lại sơ hở trong tâm hồn, khiến cho tu vi không thể tiến thêm."
"Cả Tống Khuyết ngươi nữa!"
Ánh mắt Sở Dương ngưng tụ, bắn ra hai đạo phong mang, cũng đồng thời phóng thích ra tâm linh lực, nói tiếp: "Thạch Chi Hiên không gây sợ, Ninh Đạo Kỳ trở thành chó giữ nhà, cường giả trong thiên hạ chỉ còn lại ngươi, kết quả thì sao?"
Tống Khuyết hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
"Phạm Thanh Huệ vừa ra liền khiến ngươi mất hết hồn vía, từ nay về sau khiến ngươi không thể đứng ở mặt đối lập với Từ Hàng Tĩnh Trai."
Sở Dương cười lạnh nói: "Đợi thiên hạ đại loạn, truyền nhân của nó hiện thế, hành tẩu thiên hạ, có Ninh Đạo Kỳ che chở, Tống Khuyết ngươi chăm sóc, thay mặt thiên hạ tuyển đế chẳng phải thuận lý thành chương? Một khi thành công, Từ Hàng Tĩnh Trai liền đứng thẳng trên hoàng quyền!"
Tống Khuyết run lên, thảm không còn nét người.