Liên quan tới Trường Sinh quyết, theo lịch đại truyền miệng thì do Quảng Thành Tử, sư phụ của thượng cổ hoàng đế lấy giáp cốt văn viết thành, thâm ảo nan giải, rất nhiều tiên hiền từng xem qua cuốn sách này, mặc dù không thiếu hạng người trí năng thông thiên nhưng không ai có thể quán thông nội dung, giải mã toàn thư.
Toàn chương tổng cộng có bảy ngàn bốn trăm loại chữ nhưng chỉ giải mã được hơn ba ngàn chữ.
Trong sách cũng lít nha lít nhít những chú thích của những người ta xem qua cuốn sách này, nhưng thường càng khiến người khó nghĩ hơn nguyên văn.
Nhưng bên trong sách này có bảy phó nhân hình đồ, tư thái không cùng một hướng, cũng dùng các loại ký hiệu tô điểm tựa như chỉ dẫn, giống như kể rõ tu luyện một loại pháp môn nào đấy nhưng không hiểu được, cũng chỉ có thể miễn cưỡng dựa theo ký hiệu trong đó để thôi động nội khí nhưng lập tức khí huyết sôi trào, tẩu hỏa nhập ma, hết sức nguy hiểm.
Nhìn quyển Trường Sinh quyết trong tay, nghĩ đến truyền thuyết liên quan đến nó, Sở Dương hơi xuất thần.
Ở trong Đại Đường Song Long truyện tổng cộng có tứ đại kỳ thư, cuốn sách này là thứ được lưu truyền phổ biến nhất nhưng cũng là huyền ảo nhất, từ xưa đến nay chưa từng nghe qua có ai luyện được.
Sở Dương nhớ kỹ, trong nguyên tác, song long cũng chỉ đánh bậy đánh bạ, tựa theo bản vẽ thứ sáu và thứ bảy mà tu luyện thành, bởi thể chất của bọn họ phù hợp, cũng có lẽ do họ là vị diện chi tử nên mới luyện thành, thành tựu nhất đại tông sư.
"Đây rõ ràng là phù văn mà!"
Sở Dương nhếch miệng, giáp cốt văn trên đó có chín phần tương tự phù văn ở Thiên Vũ đại lục, mặc dù không học qua nhưng hắn cũng biết được sơ sơ, hoàn toàn có thể khẳng định.
"Dùng phù văn giảng thuật kinh văn, không hổ là sư phụ của hoàng đế, phong cách này thật không phải người thường có thể làm được."
Kìm nén suy nghĩ trong đầu, dần dần thăm dò.
Sở Dương nhìn về phía Thạch Long: "Suy tính sao?"
"Ta có thể cự tuyệt sao?"
Thạch Long cười khổ.
Mới nãy bị Sở Dương đánh đấm một trận, đánh cho biệt khuất đến tâm phục khẩu phục, nhưng nắm đấm của hắn không lớn hơn người khác, lại bị đối phương dễ dàng tìm ra Trường Sinh quyết thì hắn có thể làm gì được?
Vừa rồi Sở Dương đề nghị tiếp quản Thạch Long đạo tràng của hắn để bồi dưỡng nhân tài, đồng thời trợ giúp hắn thành tựu cảnh giới Tông sư xem như bồi thường.
"Vậy tốt, tương lai ngươi sẽ thấy khoản mua bán này ngươi không lỗ!"
Sở Dương thâm ý sâu sắc nói, đồng thời bắn ra một viên thuốc: "Đây là Tông Sư Phá Chướng đan, tên như ý nghĩa, ăn nó có thể phá vỡ bình chướng Tông sư."
"Trong thiên hạ thật có loại đan dược này?"
Thạch Long tiếp nhận đan dược, rất chấn kinh.
"Quái sự không hiếm!"
Sở Dương nói tiếp: "Như ngươi bây giờ phục dụng thì ta sẽ họ pháp cho ngươi, nếu đổi lại thời gian khác thì phải xem vận mệnh của ngươi. Dù sao loại đan dược này chưa chắc đã thành công trăm phần trăm."
Thạch Long cắn răng nuốt xuống: "Ngươi giết ta dễ như trở bàn tay, còn gì không yên lòng được? Xin mời!"
Nói xong, hắn cuộn xuống.
Sở Dương khẽ gật đầu, Thạch Long này cũng không ác, ham võ tốt đạo, lại có kinh nghiệm quản lý, ngược lại là một tay hảo thủ, chỉ cần tăm tỉa một chút tuyệt đối sẽ trở thành một trợ lực lớn.
Một lát sau, hắn nhận ra khí cơ của Thạch Long biến hóa, lúc này phóng xuất ra tâm linh đảo ảnh quan sát mỗi một tia khí cơ của Thạch Long biến hóa, cũng nhìn xem công hiệu của Tông Sư Phá Chướng đan rốt cục ra sao.
Lúc trước hắn cũng đổi được không ít thứ tốt trong tay Vương lão
Đến khi khí tức của Thạch Long lên tới đỉnh phong, đột nhiên phá vỡ một loại giam cầm nào đấy, từ thể nội xông ra một cỗ khí cơ, giao hòa thiên địa, khí tức thăng hoa, ngay cả khí chất cũng biến đổi to lớn.
Khí huyết thăng hoa, sinh mệnh thuế biến.
Đây là biến hóa về chất.
Ngay cả dung mạo của Thạch Long cũng có biến hóa không nhỏ, trẻ lại không ít.
"Khí cơ dung nhập thiên địa?"
Sở Dương cau mày, nhớ lại bản thân, lúc đầu hắn đột phá trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao thì cũng trải qua giống như Thạch Long, nhưng hắn lại nghĩ tới một điểm: "Tiềm Long bảng có phải dựa vào điểm này mới phát giác ra biến hóa thực lực các tuấn tài trong thiên hạ?"
Không đến một cấp độ nhất định thì không thể đoán ra tình hình cụ thể.
Sở Dương cũng không nghĩ nhiều nữa.
Lại qua không lâu, Thạch Long mơ màng tỉnh lại, mắt nháng lửa.
"Đến chứng đại đạo, chết cũng không tiếc!"
Thạch Long kích động nói.
Hắn cảm giác toàn bộ thiên địa thay đổi, tựa hồ trước kia ngơ ngơ ngác ngác đến giờ mới thấy được chân diện mục.
"Từ xưa đã có, đã sớm sáng tỏ, chiều chết cũng được."
Sở Dương cười nói: "Tông sư chi cảnh miễn cưỡng xem như bước vào cánh cửa của đạo."
"Miễn cưỡng?"
Thạch Long đè nén vui mừng ní: "Đại tông sư cũng không phải Tông sư chi cảnh sao?"
Sở Dương lắc đầu trả lời: "Tông sư là tông sư, Đại tông sư là đại tông sư, đây là hai cảnh giới."
"Ra vậy, trách không được thế gian truyền ngôn tam đại tông sư thần hồ kỳ thần."
Thạch Long giật mình: "Nhưng tông sư chi cảnh phải tu luyện như nào? Chẳng lẽ lĩnh hội huyền cơ thiên địa, lĩnh ngộ đạo khó tưởng?"
"Cũng không phải!"
Sở Dương nói: "Muốn đạt tới Tông sư, đầu tiên khí cơ giao cảm thiên địa, thân hoa tự thân, lúc này mới bước vào Tông sư chi cảnh. Nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì phải mở huyệt khiếu quanh người, phóng thích tiềm năng, tăng lên từng bước một."
"Mở huyệt khiếu quanh người?"
Thạch Long cứng đờ người, sắc mặt đại biến: "Ta chẳng phải là đoạn mất con đường tu luyện phía trước?"
Hắn căn bản không có phương pháp mở khiếu huyệt.
Thạch Long lộ vẻ mờ mịt, bỗng nhiên thân thể chấn động, nhìn về phía Sở Dương: "Ngươi rốt cục là Tông sư hay là Đại tông sư?"
"Ta là Tông sư nhưng giết ngươi thì chỉ cần một chiêu là đủ."
Sở Dương nói, khí thế bắn ra giống như trước, triệt để áp chế Thạch Long.
"Thật mạnh!"
Thạch Long cả kinh nói.
"Ta có phương pháp tu luyện của Tông sư, có thể luyện thẳng đến Đại tông sư, thậm chí trấn áp đương kim tam đại tông sư dễ như trở bàn tay, ngươi có muốn học hay không?"
Sở Dương cười tủm tỉm nói.
"Đương nhiên muốn học! Nhưng phải trả giá đắt nhỉ?"
Thạch Long cười khổ.
"Đương nhiên! Chuyện thế gian đâu có hưởng không được! Yêu cầu của ta cũng rất đơn giản, ngươi làm quản gia cho ta, dạy dỗ đệ tử ta, sao nào?"
Sở Dương nói ra tính toán của mình.
"Chỉ đơn giản thế thôi?"
Thạch Long khó có thể tin.
"Chẳng lẽ ta còn gạt ngươi sao?"
Sở Dương buồn cười trả lời.
"Vậy thì tốt, ta đáp ứng!"
Thạch Long lúc này gật đầu: "Chỉ là ngươi mới nói, ngươi hiện tại chỉ ở cảnh giới Tông sư, nhưng sao lại có thể trấn áp Đại tông sư?"
"Tông sư phân chia nhiều loại, Đại tông sư cũng như thế. Mở mười khiếu huyệt có thể trở thành Tông sư viên mãn, lúc đó có thể tiếp tục đột phá đạt đến cảnh giới Đại tông sư, nhưng đây cũng là Đại tông sư yếu nhất. Lên trên còn có nhị thập tứ trọng lâu, tam thập lục thiên cương, thất thập nhị địa sát, nhất bách linh bát tiểu chu thiên các loại!"
Thạch Long chấn kinh lần nữa.
Sau một phen hỏi đáp, Thạch Long cũng thật phục.
Sau đó, Thạch Long triệu tập những đệ tử tới, có tới hơn hai trăm người, mặc dù thực lực thường thường nhưng từng người đều là thanh niên tráng cường, bồi dưỡng thêm chút ắt có thể dùng được.
"Các ngươi nghe kỹ đây, từ nay về sau, Thạch Long đạo tràng đổi thành Sở thị võ quán, Sở Dương là quán chủ."
Đây là chuyện đã thương lượng xong, Thạch Long chỉ tuyên bố.
Chúng đệ tử lập tức rối loạn không thôi.
Sở Dương ngồi ngay ngắn ở thượng vị bỗng nhiên đứng lên, một bước phóng ra vậy mà lăng không hư độ, từng bước đi ra ngoài khiến chúng đệ tử hai mắt nhìn nhau, sau đó lộ ra vẻ chấn động, tiếp theo cuồng nhiệt hết mức.
Đi ra đại sảnh, đi ra phía ngoài, Sở Dương chậm rãi cất cao, đứng trên không hơn mười mét, tóc dài phiêu đãng, y phục phất phơ, quanh thân bắn ra ánh sáng màu xanh tựa như tiên nhân lâm thế, thần vương tuần tra.
"Các ngươi nhìn kỹ!"
Sở Dương nói xong đấm ra một quyền, quyền kình thoát thể mà ra hình thành nên một nắm đấm vàng càng lúc vàng lớn, mong chóng đuổi theo, rơi lên trên sườn núi nhỏ hơn trăm mét.
ẦM! ẦM!
Chỉ nghe một tiếng bạo hưởng, bụi mù che trời, chờ sau khi bụi tản đi mới thấy sườn núi nhỏ đã biến mất không thấy gì nữa.
Đệ tử Thạch Long đạo tràng từng người trợn mắt há mồm, ngay cả Thạch Long cũng chấn kinh đến mức há hốc mồm.