Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 89: Song Long




Những năm cuối triều Tùy, Tùy Dương Đế Dương Quảng thích việc lớn hám công to, nội ngoại thất chính nên mất hết lòng người, quần hùng cát cứ, khói lửa nổi lên tứ phía, hình thành nên loạn cục không thể ngăn cản.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vốn là những tiểu lưu manh lang thang không cha không mẹ, dưới cơ duyên xảo hợp mà hai người đạt được võ công kỳ thư Trường Sinh quyết mà người trong võ lâm tha thiết mơ ước, và cũng luyện thành công nó, đồng thời tung hoành giang hồ, trải qua những âm mưu quỷ kế, ân oán tình cừu, tông môn tranh phong, tranh giành thiên hạ, rốt cục trở thành nhất đại tông sư.

Thế giới tiến vào lần này là Đại Đường Song Long truyện.

Sở Dương biết đại khái mọi chuyện chứ không nắm rõ chi tiết bên trong lắm.

Đêm rằm, bên trong Thanh Đồng môn xuất hiện thế giới này, hắn tự cân nhắc một lúc lâu xem thử rốt cục nên tiến vào thế giới này hay là quay lại thế giới Phong Vân?

Bên trong Phong Vân có những thứ khiến hắn lo lắng, cũng có không ít cơ duyên, trở ra nhất định có thể đạt được không ít chỗ tốt, nhưng bên trong có một quái vật như lão bất tử Đế Thích Thiên, một khi bị hắn để mắt tới thì hậu quả khó liệu.

Mà trong Đại Đường lại có tứ đại kỳ thư, tông môn thiên hạ có cảnh giới có lẽ không bằng trong Phong Vân nhưng có tác dụng lớn với sự tích lũy của hắn.

Trước khi tiến vào, Sở Dương có loại cảm giác kỳ quái, thế giới Đại Đường hết sức quan trọng với hắn.

Sở Dương đứng tại dã ngoại hoang vu, vừa xoay chuyển ý nghĩ thì lại nghĩ đến Hoa Thiển Ngữ, không khỏi cười khổ.

Vì tự vệ nên hắn phải thi triển chiêu số hạ lưu nhất kia, bắt lấy đối phương, hắn cũng khó kìm lòng nổi nên đành theo sóng cả, ôm ấp thân thể mềm mại kia trong niềm cực lạc mà thuận theo dòng nước đưa đẩy đi xa chí ít hơn trăm dặm.

Trường hà cuồn cuộn, thân thể mềm mềm mại mại, những gợn sóng tấu nên khúc nhạc rên rỉ ở trong thời điểm lãng mạn nhất, thăng hoa khoái cảm nhục thân.

Rốt cục, Sở Dương ôm Hoa Thiển Ngữ đã mềm nhũn người, chân đạp Vô Song kiếm bay ra khỏi dòng sông, tìm một sơn cốc, tiến nhập một cái động khô mát, sau đó lấy một tấm thảm từ trong Nạp Hư giới ra, đặt Hoa Thiển Ngữ lên đó.

Xấu hổ giận dữ, mỏi mệt, phiêu phiêu dục tiên.

Đủ loại tình cảm hỗn hợp cùng một chỗ khiến nàng mê man thiếp đi.

Sở Dương nhìn chằm chằm Hoa Thiển Ngữ một lúc lâu, như ý nghĩ lúc đầu của hắn thì dù đối phương xinh đẹp như chim sa cá lặn đến cỡ nào, đã muốn lấy mạng hắn thì không có gì để nói, trước cứ diệt đối phương đã rồi nói sau.

Nhưng thiếu nữ trước mắt, dưới tình huống cực đoan lại bị hắn lấy đi sự trong sạch.

"Chúng ta đây có tính là vợ chồng một đêm không?"

Nắm chặt nắm đấm, hắn thật không thể xuống tay độc ác được, sau đó thở dài một hơi, hắn lấy y phục từ trong Nạp Hư giới ra mặc vào, sau đó lại lấy ra một bộ khác cẩn thận mặc cho Hoa Thiển Ngữ.

Với cảnh giới Tông sư như nàng vậy mà không tỉnh lại.

"Nếu ngươi nguyện ý đi theo, chặt đứt liên hệ với Thiên Ma tông thì ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!"

Thấp giọng một câu, Sở Dương đi ra khỏi sơn động, tìm một chỗ vắng vẻ trong sơn cốc, sau khi đứng trên nham thạch câu thông Thanh Đồng môn thì hắn đã xuất hiện ở nơi dã ngoại hoang vu trong thế giới Đại Đường.

Khục khục khục...

Sở Dương đột nhiên ho khan một trận, phun ra một ngụm máu lớn, nội thương dường như có xu thế không thể áp chế nổi.

"Vị đại ca kia, ngươi thổ huyết hả?"

Cách đó không xa có hai thiếu niên lôi thôi khoảng tám chín tuổi thấy tình huống của Sở Dương thì hô lên một tiếng, sau đó đi tới nhưng không dám tới gần.

"Không sao cả!"

Sở Dương khoát khoát tay, lau miệng, hỏi: "Đây là đâu?"

"Đây là bên ngoài thành Dương Châu!"

Một trong hai thiếu niên đáp.

"Dương Châu?"

Sở Dương yên lặng, quay đầu nhìn lại, bên cạnh có một trang viên rách nát lâu năm không được tu sửa, lại nhìn hai người trước mắt thì trong lòng không khỏi coi thường, như này cũng quá đúng dịp đi, lại hỏi: "Tiểu huynh đệ, các ngươi tên gì?"

"Ta là Khấu Trọng!"

Thiếu niên hơi cường tráng vỗ ngực nói: "Còn đây là huynh đệ của ta, Từ Tử Lăng. Ngươi sao lại thổ huyết, bệnh gì vậy, chẳng bằng đi nhà ta nghỉ ngơi một chút nhé?"

Nói xong, hắn chỉ hướng trang viên rách nát, nơi đó có một gian thạch ốc tương đối hoàn hảo.

Sở Dương khóe miệng giật giật, gật đầu nói: "Cũng được!"

Trang viên hết sức cũ nát, có thể thấy chuột ở khắp nơi, mèo hoang hoành hành

Sở Dương nhìn lướt qua hai thiếu niên hưng phấn đang dẫn hắn "về nhà", trong lòng cũng nhớ tới cuộc đời của hai người.

Hai vị này là vị diện chi tử của thế giới này.

Hai người thuở nhỏ mất đi phụ mẫu nên làm bạn nương tựa lẫn nhau sống qua ngày, lang thang khắp nơi trở thành tiểu lưu manh, về sau cơ duyên xảo hợp đạt được Trường Sinh quyết mới mở ra một thời đại huy hoàng.

Khấu Trọng trời sinh tính tình hiếu động, phóng khoáng ngay thẳng, nhưng lại cơ trí khó lường.

Sau khi Khấu Trọng tập được Trường SInh quyết thì liền xông xáo giang hồ, một đường tranh phong liên tục, đấu trí đấu dũng, võ công càng ngày càng tăng mà trí kế cũng tăng theo.

Về sau, vì mở ra tài học bình sinh, lập chí tranh phong thiên hạ nên tranh phong cao thấp với kình địch trong lòng là Lý Thế Dân, sáng lập Song Long bang, Thiếu Soái quân, từng bước đánh xuống cơ sở tranh thiên hạ, cũng nhờ cơ mưu xuất sắc chỉ huy các đại chiến dịch, từ tên Thiếu Soái giương oai thiên hạ, trở thành nhất đại tông sư.

Thời điểm Thiếu Soái quân giằng co nam bắc với Lý Đường thì Khấu Trọng xuất phát từ bản tâm và cái gọi là đại cục mà nghe theo đề nghị của Từ Tử Lăng, chủ động quy thuận phe của Lý Thế Dân, hỗ trợ Lý Thế Dân phát động sự biến Huyền Vũ môn để đăng cơ đế vị, sau cùng Từ Tử Lăng thoái ẩn giang hồ, sinh hoạt tiêu diêu tự tại.

Người này có tình có nghĩa, túc trí đa mưu, có thể xưng là anh hùng nhưng không được gọi là kiêu hùng.

"Vì cái gọi là đại cục mà bỏ lại đại quân và đông đảo huynh đệ ủng hộ hắn giành chính quyền để đầu nhập vào Lý Đường, chỉ điểm này thôi cũng có thể thấy được bản tính của hắn, khó mà thành đại sự. Mặc dù là người trọng tình trọng nghĩa, thiện kết giao người trong thiên hạ nhưng rốt cục lại chắp tay đưa một đám huynh đệ theo hắn tranh giành thiên hạ cho người khác, mặc dù xuất phát từ bản tâm nhưng lại bán đứng đông đảo tướng quân huynh đệ."

Sở Dương âm thầm suy nghĩ, vừa nhìn về phía Từ Tử Lăng. Vị này ưa thích yên tĩnh không thích náo động, có khí chất xuất trần nhưng vì bạn tốt Khấu Trọng mà không ngừng bôn ba thiên hạ, sau cùng ẩn cư.

Nói tóm lại, vị này là theo Khấu Trọng nước chảy bèo trôi.

"Lại gặp phải ta?"

Sở Dương nở nụ cười khiến hai người đi đằng trước không tự chủ rùng mình một cái, lại không rõ ràng cho lắm.

Thạch ốc không lớn, mặc dù cũ nát nhưng bên trong khô mát sạch sẽ. Trên mặt đất có một tấm ván gỗ, bên cạnh có hai chiếc ghế thấp nhỏ, trừ cái đó ra thì toàn là những linh kiện vỡ vụn.

Nhìn phòng một chút, lại nhìn y phục trắng như tuyết của Sở Dương thì Khấu Trặng hơi đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu.

Sở Dương cười một tiếng, không thèm để ý mà ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong lòng hơi động, tiện tay bắn ra một thỏi bạc: "Khấu Trọng, ngươi đi mua chút đồ ăn uống."

"Cái này, cái này, đại ca, đến nhà chúng ta thì chúng ta nên mời ngươi mới phải?"

Khấu Trọng luống cuống tay chân, sau khi nhìn xuống thì hai mắt sáng lên nhưng lại không tiện làm gì.

"Đi đi!"

Sở Dương nói giọng chắc nịch.

"Được rồi!"

Khấu Trọng nhếch miệng, biết gặp phải công tử phú hào nên hấp tấp chạy ra ngoài.

"Tử Lăng, nói cho ta biết chút chuyện trong thành Dương Châu nhé?"

Sở Dương thầm vận chân khí, điều trị tạng phủ, chữa trị thương thế, đồng thời hỏi.

"Được rồi!"

Tính ra thì Từ Tử Lăng tương đối yên tĩnh, Sở Dương hỏi thì hắn mới chủ động giảng giải một phen. Tuy hắn nói nhiều nhưng toàn là chuyện chợ búa, dù sao tuổi cũng còn nhỏ nên kiến thức có hạn, chuyện to tát nhất trong mắt hắn chẳng qua chỉ là chuyện về Ngôn lão đại đầu mục mà thôi.

Qua khoảng nửa ngày thì Khấu Trọng khập khễnh đi trở về, mặt mũi bầm dập, mang theo thần sắc ảo não phận hận.

"Sao thế?"

Sở Dương nhìn bộ dạng của hắn như thế thì hơi buồn cười.

Sau khi điều trị một phen, ám thương đã tốt hơn một chút, dù sao chỉ bị chấn thượng và bị chưởng lực của Hoa Thiển Ngữ xâm nhập chứ không có gì trở ngại lắm.

"Đại ca, bạc ngươi cho ta đã bị Ngôn lão đại đoạt đi, hắn miễn cưỡng nói ta trộm của hắn, còn hung hăng dừng lại đánh ta."

Khấu Trọng ủy khuất muôn lần, cúi đầu nói: "Thật xin lỗi!"

"Dám khi dễ người của ta, thật to gan!"

Sở Dương sầm mặt lại, uy thế tiết lộ ra một chút liền khiến hai người bị áp đến vách tường, thạch ốc run rẫy như muốn sụp đổ.

Khấu Trọng hai người hãi nhiên thất sắc, kinh hãi vạn phần nhìn Sở Dương. Trong mắt bọn hắn thì Sở Dương đang ngồi xếp bằng đột nhiên biến lớn, như thần nhân trong truyền thuyết, che kín bầu trời.

RÍT!

Sở Dương thu khí thế, âm vang nói: "Ngồi xuống!"

Khấu Trọng hai người hung hăng hít một hơi, không nói hai lời, lúc này ngồi xuống y như kiểu của Sở Dương.

"Há mồm!"

Sở Dương phân phó, thấy hai người thành thật hé miệng thì hắn búng ngón tay, hai viên đan dược phân biệt chui vào trong miệng hai người, sau đó nói: "Sau khi nuốt xuống thì vận công theo ta!"

Hai người tuy không rõ lắm nhưng cũng biết Sở Dương lợi hại nên không dám hỏi nhiều, thành thành thật thật mặc cho phân phó.

Vừa mới nhắm mắt lại, hai người cảm giác chỗ bụng mình sinh ra một cỗ khí nóng, đồng thời tai cũng nghe được thanh âm của Sở Dương truyền tới.

VÚT!

Sở Dương lộ vẻ quái dị, truyền Bài Vân chưởng cho Khấu Trọng, truyền Phong Thần thối cho Từ Tử Lăng, đồng thời ngón tay chỉ ra trợ giúp hai người luyện hóa dược lưc, vận chuyển công pháp.

"Không biết Ma Kha Vô Lượng có thể phát huy được uy năng trong tay hai ngươi không đây?"

Sở Dương lộ ra ý cười.