Vì một ngày này, Sở Dương đã chuẩn bị rất nhiều, không tiếc Ngũ Đế Luân Hồi quyết mà hắn đã tiêu phí thời gian trăm năm để thôi diễn mà thành trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao để đổi lấy đại lượng điểm tích lũy, đồng thời cũng đổi một lượng lớn sát khí.
Diệt sát cường giả tông môn cũng chính là trung thành với hoàng triều.
Giết càng nhiều thì càng trung thành.
Nước cờ này hắn đã nghĩ rất lâu rồi mới quyết định.
Dù sao cũng đã có Vương lão ở sau lưng nên đáng giá mạo hiểm.
Sở Dương đổi lấy tổng cộng hai bộ Tinh Bạo Tru Tà trận từ chỗ Vương lão, mỗi bộ trị giá năm mươi vạn điểm tích lũy, đắt đỏ khiến Sở Dương ê răng.
Nhưng hiệu quả chúng mang lại khiến hắn quyết tâm, quả thực là đổi hai bộ.
Loại trận pháp này chỉ có một tác dụng duy nhất, một khi kích phát sẽ tự bạo, có thể xét nát Đại tông sư dễ dàng. Chỉ có chỗ trận nhãn là bình yên vô sự.
Đại trận hủy diệt một lần duy nhất.
Ngoại trừ dạng nhà giàu mới nổi như hắn thì làm gì còn ai có khả năng?
ẦM! ẦM!
Lôi hỏa chi lực nổ tung, mê mang càn khôn, oanh diệt sinh cơ.
Toàn bộ viện lạc hóa thành tu la địa ngục, không dưới bảy mươi cường giả Đại tông sư và Tông sư vây công đều bị nổ tan nát, hóa thành tro tàn.
Sở Dương đứng ở chỗ trận nhãn, lặng yên nhìn xem, không có chút thương cảm.
Người giết ta thì là kẻ thù của ta, vậy ta phải nghĩ hết tất cả biện pháp để giết chết người.
Chỗ tốt duy nhất nhận được chính là điểm tích lũy đang gia tăng trong Ngân ấn đeo ở trước ngực, hiển nhiên những người này là nhân vật bị treo thưởng, dù che mặt nhưng cũng không ngăn được sự dò xét thần kỳ của Ngân ấn.
Trong công đức đại sảnh, Vương lão y nguyên ngồi ở sau quầy, bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
"Người trong những tông phái này ngày càng làm càn."
Vương lão thầm nói: "Tuy nhiên Sở tiểu tử thật đúng là tâm ngoan, nhiều cường giả như vậy chết chung một chỗ, dù là Kim Quang tự hay Thiên Ma tông cũng phải đau lòng một hồi."
"Gan lớn, tâm ngoan, quyết đoán mạnh mẽ, lại thêm khí vận thâm hậu, ngộ tính siêu tuyệt, tư chất nghịch thiên, tương lai..."
Vương lão run sợ: "Nếu như thuận lợi trưởng thành tiếp, hắc hắc, tương lai có trò hay để xem rồi! Thiên Ma tông, Kim Quang tự, các ngươi không biết rốt cục đã chọc đến một tiểu quái vật như thế nào đâu?
"Rồng lặn trong nước không quá mức dị trạng, một khi bay lên trời chắc chắc sẽ hét cửu thiên!"
Vương lão nghĩ thầm.
Trước Duyệt Tân lâu, bốn vị cường giả Tuệ Lâm biến sắc trong nháy mắt.
"Ta biết mọi chuyện sẽ không thuận lợi như thế!"
Hoa Thiển Ngữ sắc mặt rất khó coi: "Động tĩnh lớn như thế, sao triều đình lại thờ ơ? Đây là đang dẫn chúng ta cắn câu, hốt gọn một mẻ!"
"Có thể làm gì?"
Tử Linh Lung tỏ ra nghiêm trọng.
"Giết vào trong!"
Kiếm trong ngực Kiếm Diệt không ngừng phát ra tiếng ong ong, sát cơ tràn đầy, gần như không nhịn được.
"Chúng ta giết vào trong mới là cục diện mà bọn họ muốn thấy!"
Tuệ Nhân bình tĩnh nói.
"Đúng thế, mục tiêu của bọn hắn chắc chắn là chúng ta."
Hoa Thiển Ngữ bình tĩnh nói: "Những tiền dù sao đã sớm hao hết tiềm năng, không có tương lai nên chết đi thì cũng không sao cả, nhưng chúng ta thì sao? Tương lai tươi sáng, nắm chắc trùng kích Nguyên Thần cảnh. Lỡ như xông vào thì ai có thể nắm chắc xông ra được?"
"Vậy chằng lẽ chờ ở đây?"
Kiếm Diệt hừ lạnh một tiếng.
Mọi người trầm mặc.
Biết rõ có mai phục sao dám đi vào? Nếu vào thì đúng là đồ đần.
Khách phòng Duyệt Tân lâu trừ một số ám vệ ở đây ra thì đã không còn ai khác. Động tĩnh trong sân mặc dù lớn nhưng lại chẳng có mấy ai quan sát.
Sau khi bụi mờ tan hết, Sở Dương không nhìn nhiều mà giết tới sau lưng tổng bộ.
Nơi đó có tám Đại tông sư.
Động tĩnh bên này mặc dù khiến bọn họ chấn kinh muốn chạy trốn nhưng sáu Đại tông sư trấn thủ ở đây sao có thể khiến họ như ý được? Lại thêm hơn mười vị Tông sư ngăn cản gắt gao khiến bọn họ khó thoát thân.
"Các ngươi đều đáng chết!"
Sở Dương thét dài một tiếng.
Tay trái tay phải giương lên, hai đạo hắc quang lóe lên một cái rồi biến mất, chui vào hậu tâm hai vị Đại tông sư đang bị ngăn cản khiến họ nát tim, ngã xuống đất mà chết.
Nếu như chính diện chống lại thì Sở Dương đối phó một vị Đại tông sư còn khó khăn, nhưng lúc này những Đại tông sư này đều đã tiêu hao rất lớn, cũng bị cuốn lấy nữa nên sao có thể phân thần, liền để Sở Dương như hổ sa bầy dê, chỉ mấy hơi thở đã diệt sát hết.
"Tiểu hỏa tử, không tầm thường, thật không tầm thường!"
Một lão giả tóc trắng thở hổn hển, giơ ngón tay cái lên về phía Sở Dương.
Ám vệ ở chung quanh đều nhìn hắn bằng ánh mắt kính sợ.
Vô lượng là phương pháp gì thì người có thể giết hết sáu bảy mươi vị cường giả một lúc không phải người thường có thể làm được, đặc biệt là phi đao sau cùng giết Đại tông sư như heo chó, khiến mọi người run rẩy.
"Không có chi!"
Sở Dương khiêm tốn cười cười, hắn vừa nghiêng đầu nhìn về phía công đức đại sảnh, hơi trầm mặc nhân tiện nói: "Chư vị, nơi đây dựa vào các ngươi thủ vững, giữ gìn tôn nghiêm triều đình!"
"Ngươi thì sao?"
Lão giả vừa rồi giật mình.
"Ta muốn rời khỏi đây, thừa dịp đại loạn này lén rời khỏi đây, dù sao cũng khó có được cơ hội như này, nếu không chỉ sợ ta thật không đi được!"
Sở Dương nói xong chắp tay chào mọi người, sau đó thi triển thân pháp bay tới phía hậu viện, một lát sau thì biến mất không thấy tăm tích.
"Người của tông phái, giết từng người một, dạng thanh niên kinh tài tuyệt diễm này đều bị bọn hắn đẩy vào tuyệt lộ."
Lão giả giọng căm hận nói tiếp: "Vì sao triều đình không phái cường giả đến đây trấn áp? Vì sao?"
Ngữ khí của hắn mang theo vẻ cô đơn không hiểu.
Mọi người chung quanh lộ ra vẻ ảm đạm.
Ngay cả Cao Thắng Hàn ở xa xa cũng khẽ thở dài một hơi.
"Tốt, quét dọn chiến trường, chữa trị trận pháp, chúng ta còn có chức trách của chúng ta!"
Lão giả phất tay, đám người bắt đầu bận rộn.
Nhưng trong âm thầm lại có mấy ám vệ truyền lại tin tức ra ngoài.
Tốc độ của Sở Dương rất nhanh, qua lại trong bóng tối nhanh chóng, chốc lát đã ra khỏi thành. Sở Dương quay đầu nhìn lại, không khỏi lẩm bẩm: "Đuổi theo cũng nhanh đấy nhỉ?"
"Cục này ta đã mở ra, chỉ không biết các ngươi sẽ diễn tiếp như thế nào đây?"
Khóe miệng khẽ cong, quay đầu bước đi.
Hắn tăng tốc độ lên mức nhanh nhất, tựa như không bị lực gió cản lại, chỉ trong chốc lát đã đi được hơn trăm mét, đảo mắt đã biến mất trong màn đêm.
Trước Duyệt Tân lâu.
Lỗ tai Hoa Thiển Ngữ bỗng nhiên giật giật, không có lên tiếng kêu gọi, xoay người rời đi.
Dáng người của nàng nổi bật, tốc độ tuyệt luân, đầu ngón chân điểm đất đã đi hơn mấy chục mét, tốc độ không kém hơn Sở Dương.
Ba cường giả thanh niên Tuệ Nhân không hiểu ra sao, nhưng một lát sau, lỗ tai bọn hắn cũng đồng thời giật giật, nhận được tin tức, đuổi theo phương hướng Hoa Thiển Ngữ rời đi.
Công đức đại sảnh, Vương lão đứng dậy nhìn phương hướng Sở Dương rời đi, mỉm cười nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi thật đúng là hảo phách lực."
Hắn đi tới phía sau quầy, dừng ở cửa ra vào, chắp tay sau lưng, nhìn qua vầng trăng trên trời.
Trong rừng cây, Sở Dương phi nhanh như gió về phía đông bắc, hướng đó là hướng hoàng thành.
Biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay.
Nhưng Sở Dương lại không cảm thấy như thế, ngược lại tâm tình nặng nề.
Trong cảm giác của hắn đã có mấy đạo nhân ảnh đuổi theo.
"Nơi này cách Thiên Hỏa quận thành quá gần!"
Ánh mắt lấp lóe, dưới chân Sở Dương xuất hiện Vô Song kiếm, dán ngọn cây, ngự kiếm mà đi, tốc độ tăng lên rất nhiều. Dưới chân nhoáng một cái, nghiêng bay về phía dãy núi cách đó không xa.
Dãy núi kia kéo dài tám trăm dặm, chính là Hỏa Vân sơn.
Mỗi khi mùa thu đến, lá phong đỏ như lửa diễm khắp núi, đặc biệt là lúc chạng vạng tối có ráng chiều chiếu rọi tạo nên một thể, là một đại thắng cảnh ở Thiên Hỏa quận thành.
Nhưng chỗ sâu trong dãy núi lại có dã thú bôn tẩu, hung thú tung hoành, người bình thường căn bản khó có thể xâm nhập.