Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 73: Phân biệt thiện ác




Đại Sở hoàng triều định tứ phương, trấn bát cực, họa cửu châu. Dưới châu là quận, dưới quận là thôn trấn.

Ở phương chính nam là Xích châu, ở châu này có một tông phái siêu nhất lưu, hoặc gọi là thánh tông, mà cũng có thể nói là thánh địa, đấy là Kim Quang tự.

Ở phương chính tây Bạch Sa châu, tổng bộ của Thiên Ma tông đặt tại đây, tông phái này cũng là một trong đương kim tứ đại thánh tông, uy thế dậy sóng, ám địa chi trung, nhưng cùng hoàng triều vật cổ tay, là tử địch của Kim Quang tự.

Giữa chính nam và chính tây là phương tây nam có một châu tên Tước châu.

Ở trong Tước châu có hai nhất lưu tông môn, phân biệt là Bách Hoa cốc do nữ tử tạo nên, và Vô Sinh kiếm tông tu luyện kiếm đạo. Hai đại tông phái này mặc dù không bằng thánh tông nhưng cũng chẳng kém là bao, nếu như liên thủ lại thì cũng có khả năng chống lại thánh tông.

Thiên hạ cửu châu, trừ Trung châu thì đều có đại tông môn tọa trấn.

Đây chính là cách cục thiên hạ hôm nay.

Thiên Hỏa quận ở trong Tước châu.

Sở Dương đứng trước một tòa trang viên, nhíu mày, thần sắc do dự.

"Bách Hoa cốc đều là nữ tử, phần lớn không nhiễm bụi trần, tiềm tu trong núi, bàng quan, nhưng mấy người các nàng..."

Hắn hé mắt: "Sát Anh Lạc chuyên giết nam tử anh tuấn mặt trắng không râu, Lưu Oánh Oánh tìm nam tử mười bảy mười tám tuổi khí huyết tràn đầy giao hợp để luyện công, Triệu Phương tu luyện công pháp cực âm, sử dụng dương khí của đồng nam để điều hòa."

Nghĩ đến đây, sát cơ của Sở Dương càng nhiều hơn.

Thời điểm bình thường, hắn luôn kiên trì điểm mấu chốt của mình, bây giờ phương thiên địa này, đã trở thành Tuần sát sứ thì cũng nên quán triệt đến cùng. Biết những người này đang ở trước mắt sao có thể thờ ơ được.

BÁ!

Vô Song kiếm xuất hiện trong tay, Sở Dương phóng người nhảy vào trong trang viên.

Hắn không hề ẩn tàng.

Một thân sát ý kiếm khí lăng nhiên, xé rách hết thảy, hủy diệt vạn vật.

"Lớn mật, dám xông vào Bách Hoa viên chúng ta, muốn chết!"

Hai nữ tử canh gác buổi đêm lập tức phát hiện Sở Dương xông vào thì biến sắc, tiểu thủ vung lên bắn ra điểm điểm hàn quang, rõ ràng là từng viên cương châm.

Sở Dương thoát biến né tránh, đồng thời xuyên qua hai người mà đi.

Cổ họng hai nữ tử nhiều hơn một lỗ máu nhỏ.

Kiếm ý ngút trời, khí tức băng lãnh, thẳng tiến không lùi, không giết không trở về.

Từng nữ tử xông ra nhưng không đỡ nổi uy một kiếm của hắn, tất cả nhao nhao ngã xuống hai bên bụi hoa, máu nhuộm mặt đất trở thành phân bón.

"Xông Bách Hoa viên ta, giết đệ tử Bách Hoa ta, thật to gan!" Động tĩnh bên này rốt cục khiến Sát Anh Lạc và mấy vị đệ tử hạch tâm Bách Hoa cốc chú ý, ba người bọn nàng ngăn cản đường, cũng ngăn trở những đệ tử còn lại tiếp tục chịu chết.

Sát Anh Lạc phẫn nộ quát.

"Các hạ có thù oán gì với chúng ta?"

Lưu Oánh Oánh khẽ vuốt mái tóc dài, hiện ra dung nhan tuyệt thế, chân mày lưu ba nhất chuyển, chính là phong tình vạn chủng, trăng sáng thất sắc.

"Không oán thù!"

Sở Dương y nguyên bước tới từng bước, tựa hồ như không nhìn thấy vẻ phong tình của Lưu Oánh Oánh.

"Đã không oán thù thì sao lại xông Bách Hoa viên giết đông đảo sư muội ta?"

Lưu Oánh Oánh thấy đổi phương bất vi sở động, lập tức thu hồi tao kình, âm thanh lạnh lùng.

"Bởi các ngươi đáng giết!"

Ngữ khí của Sở Dương y nguyên bình thản, hắn chạy tới hơn năm mét, khí thế cũng dâng lên đến đỉnh phong, trên đỉnh đầu xuất hiện vô hình kiếm ý.

"Sát ý kinh người, khí tức thâm hàn, ngươi là sư huynh Vô Sinh kiếm tông ư?"

Trương Phương tiến lên một bước, nói: "Bách Hoa cốc chúng ta và Vô Sinh kiếm tông cùng ở Tước châu, cùng nhau trông coi, giao hảo lẫn nhau, tại sao ngươi lại muốn giết chúng ta?"

Sở Dương dừng chân lại, nói: "Bởi các ngươi đáng giết!"

Mục đích đã đạt tới nên không cần thiết phải trễ nãi thời gian.

Kiếm quang nhất chuyển, chính là chiêu kiếm thứ mười tám.

Hắn hiểu sơ qua Vô Sinh kiếm tông, môn phái này lấy kiếm làm chủ, sát phạt lăng lệ, kiếm ra vô sinh, sát khí kinh thiên, chỉ tiến không lùi, không bàn mà hợp với kiếm ý của Thánh Linh kiếm pháp.

Sở Dương ngụy trang thành đệ tử Vô Sinh kiếm tông hết sức thỏa đáng.

"Muốn chết!"

Ba nữ Sát Anh Lạc nổi giận, cũng đồng thời phát động công kích.

Các nàng dáng người nổi bật, bộ pháp nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân phiêu miểu kinh hồng tựa như đang múa, nếu đối thủ không tự chủ sẽ trầm mê, bị giết trong một kích.

Sở Dương tâm tính cỡ nào, căn bản sẽ không bị mê hoặc.

"Hoa văn phong phú, mất đi tinh túy công sát chi thuật!"

Ba người đều là tu vi Tông sư, thực lực cường đại nhưng chẳng đáng chú ý. Đợi khi Sở Dương hiểu rõ bảy tám phần công pháp của các nàng, một chiêu kiếm hai mươi mốt đâm vào trái tim Sát Anh Lạc.

PHỐC! PHỐC!

Một chiêu nhân gian trầm luân bêu đầu Triệu Phương, một kiếm huyết hải phiêu hương diệt Lưu Oánh Oánh dưới kiếm.

Sở Dương không nương tay, sử kiếm liên tiếp giết hết những đệ tử còn lại.

"Ác giả ác báo!"

Lạnh hừ một tiếng, liếc qua nữ tử nằm trong vũng máu, đầu ngón chân điểm đất bay lên không trung, rời khỏi trang viên. Vừa rồi hắn chú ý vị nữ tử kia, đầu ngón tay khẽ giật, khí tức suy yếu bắt đầu khôi phục.

"Vô Sinh kiếm tông!"

Lại một lát sau, nàng rốt cục bò dậy, nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận vạn phần.

Trên đường phố, phía trước xuất hiện một bóng trắng chặn đường đi.

"Vì sao?"

Thanh âm linh hoạt kỳ ảo tựa như không cốc u tuyền.

"Đáng giết!"

Sở Dương đã sớm dừng bước, lãnh đạm nói.

"Các nàng phạm phải tội gì?"

Nữ tử áo trắng hỏi lại.

"Chẳng lẽ ngươi còn định hỏi ta có chứng cứ gì?"

Sở Dương cười lạnh, nói: "Nếu như thật giảng chứng cứ thì thiên hạ này sớm đã bị đệ tử tông phái họa hại đến không còn hình dáng."

Nữ tử áo trắng trầm mặc, hồi lâu buồn bã nói: "Nhưng trong các nàng nhất định có người vô tội."

Ha ha ha.

Sở Dương cười to, ý vị tràn đầy trào phúng, trầm giọng nói: "Trong số chết đi đó được bao nhiêu người vô tội?"

"Chẳng lẽ không thể chung sống hòa bình sao?"

Nữ tử áo trắng nói thật khẽ.

"Ha ha, chung sống hòa bình?"

Sở Dương cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nói: "Ngươi nói thiên hạ này là thiên hạ của ai?"

"Thiên hạ của người trong thiên hạ!"

Nữ tử áo trắng suy nghĩ chốc lát nói.

"Nếu biết là thiên hạ của người trong thiên hạ, vậy tại sao tông phái không tuân thủ luật pháp hoàng triều, tùy ý giết người không chút kiêng kỵ nào, chà đạp bách tính, xem chúng sinh thiên hạ như sâu kiến, tùy ý thúc đẩy, tùy ý đánh giết?"

Sở Dương quát to: "Xem đằng trước đi, bọn họ ai không xuất thân dân nghèo, nhưng kết quả thì sao? Một khi nắm giữ lực lượng liền cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn, nhìn xuống thương sinh, xem thiên hạ bách tính như kiến hôi. Đây là bản chất của tông phái, chỉ thờ phụng lực lượng, không tuân thủ quy củ, chăn thả thiên hạ, coi chúng sinh như tư lương."

Nữ tử áo trắng khẽ run lên, thở dài nói: "Chẳng phải trên triều cũng có thật nhiều những tồn tại như thế này sao?"

"Nhưng bọn hắn đều ở trong quy tắc, một khi bị phát hiện liền bị nhận trừng trị, còn tông phái thì sao?"

Sở Dương cười nhạo: "Căn bản không xem ra gì, tối đa thì công khai trục xuất đệ tử khỏi môn nhưng lại âm thầm bao che, y nguyên vô pháp vô thiên, tự theo ý mình."

"Tông phái cũng có người tốt!"

Nữ tử áo trắng cãi chày cãi cối nói.

"Ngoài hoang dã thì hung sói tàn nhẫn nhất, nhưng trong bầy sói chưa chắc không có sói tốt, nhưng chúng nó dẫu sao cũng là sói. Là sói thì phải ăn thịt."

Sở Dương nhàn nhạt nói một câu, dậm chân mà đi, vượt qua nữ tử áo trắng, biến mất trong màn đêm.

Nữ tử áo trắng này chính là Thủy Thanh Linh, một trong hai nữ tử mà hắn gặp phải trên cầu, lúc hắn chém giết đệ tử Bách Hoa cốc thì nàng hiện thân.

Lúc đó hắn rất bất ngờ, nhưng thấy đối phương không ngăn cản nên cũng hơi yên tâm.

Mới nãy nói nhiều như thế chẳng qua là kiêng kị đối phương thôi.

Nữ tử áo trắng lẳng lặng đứng, qua rất lâu mới yếu ớt thở dài, phiêu nhiên mà đi, chỉ để lại thoại âm cô đơn: "Rốt cục thiên hạ này cái gì là đúng? Cái gì là sai?"

Không ai có thể cho nàng đáp án, cho dù là thánh nhân giáng lâm cũng không thể.

Người thiện làm việc thiện, người ác làm chuyện ác!

Ngụy đầu đề này lại là khắc họa chân thực nhất về nhân tính.