Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 179: Vũ khí cuối cùng




Tàn linh của Hiên Viên tiêu tán, biến mất triệt để, lưu lại ý niệm lực dung nhập vào trong tâm hải của Sở Dương khiến tâm linh lực của hắn lớn mạnh thêm.

Tuy nhiên nếu muốn thuế biến thì sẽ hết sức khó khăn.

"Vẫn còn một bộ phận ký ức rất lớn!"

Vẻ mặt của Sở Dương hết sức phức tạp.

Nhân vật như thế mới thật sự đại công vô tư, khiến cho người ta kính nể.

Sở Dương lập tức bái ba bái trước bộ xương.

VỤT!

Một bóng người đột nhiên hiện ra, đứng ở trước vương tọa, trong huyệt động bỗng chốc tràn ngập kiếm ý sâm nhiên vô biên, khiến cho tâm thần Sở Dương run rẩy, hãi nhiên vô cùng.

Trong không khí chi chít kiếm khí.

Mỗi một đạo lực lượng đều có thể dễ dàng chém giết hắn.

Đáng sợ!

Hết sức đáng sợ!

Sở Dương đứng thẳng bất động, trong tâm linh đảo ảnh, hắn phát hiện ngay cả trong nham thạch cũng giăng đầy kiếm khí, toàn bộ thế giới đều biến thành một phương thiên địa của kiếm.

Sở Dương biết đối phương chắc chắn là Xích Tùng Tử, không thể nghi ngờ.

"Có thể thoát khỏi tính toán của nhị ca, lại được đại ca thừa nhận, ngươi rất không tệ!"

Xích Tùng Tử có bộ dáng đạo nhân, thập phần gầy gò, hắn dứt lời thì kiếm khí nhao nhao biến mất, Sở Dương được một phen thở dốc.

"Bái kiến tiền bối!"

Sở Dương rất cung kính hành đại lễ.

"Năm đó ta không có định kiến riêng, niệm tình huynh đệ, đến mức sự tình càng ngày càng không thể thu tay lại, đến mức đại ca và nhị ca cùng bại vong, đến khi ta phát hiện ra thì đã chậm, để lại bao tiếc nuối."

Xích Tùng Tử không để ý đến, đạm mạc nói tiếp: "Bây giờ bọn hắn đều đã trở lại với cát bụi, về với đất trời, mà ngươi lại được truyền thừa của bọn hắn thì cũng coi như là truyền nhân, ta sẽ tự trông nom ngươi một hai. Đặc biệt là sự tình mà đại ca nhắn nhủ, nếu như ngươi không thể hoàn thành thì cũng đừng trách ta không khách khí biến ngươi thành tro bụi."

Sở Dương co giật da mặt, kìm lại sự khó chịu trong lòng, cẩn thận hỏi: "Tiền bối ngày tu hành ở nơi nào?"

Xích Tùng Tử ngữ khí không có sóng chấn động: "Thiên hạ rộng lớn, thốn hứa chi gian. Cho ngươi thời gian mười năm để định càn khôn, trấn áp bát hoang, khai sáng thịnh thế vạn cổ. Khi đó cũng là thời điểm ta rời đi."

Sở Dương co rụt con ngươi lại, truy hỏi: "Rời đi? Hẳn là tiền bối phá toái hư không?"

Về phần mười năm sau mà còn chưa hoàn thành lời giao phó của Hiên Viên thì hậu quả ra sao không cần hỏi cũng biết, tất nhiên là Sở Dương hắn sẽ bị đối phương chém giết.

Đối phương là hạng người không để ý đến bất cứ thứ gì, trừ "Đạo".

Xích Tùng Tử gật gật đầu.

Sở Dương trong lòng rung động, không tiếp tục hỏi.

"Linh quang hiện, khôi phục bản nguyên!"

Xích Tùng Tử không có ý tứ tiếp tục nói hết, giang tay chỉ Hiên Viên kiếm, chỉ thấy hư không chấn động, trường kiếm mục nát lập tức tóe ra đạo đạo kim quang, khí tức thật lớn cũng bắt đầu bay lên, nhuộm toàn bộ sơn độc thành màu hoàng kim, vô cùng tôn quý, bá khí vô song, cuối cùng kiếm khí ngưng tụ một chỗ xông thẳng tới chân trời, khiến cho cả Lăng Vân quật lắc lư không thôi.

Kim quang ngút trời, hấp dẫn ánh mắt bát phương.

Chỗ cực bắc có một hồ băng, bên cạnh có một nhà tranh, ở bên trong có một lão giả ngồi xếp bằng, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn phương nam, lộ ra vẻ chấn động.

"Đây là hoàng đạo kiếm khí, chấn nhiếp bát hoang, chẳng phải là Hiên Viên kiếm trong truyền thuyết xuất thế chứ?"

Lão giả ra khỏi nhà tranh, tự lẩm bẩm.

Ở trong hồ băng có một đảo nhỏ, giờ phút này chợt động chấn tan tầng băng trên mặt hồ.

Một đầu long chậm rãi nhô lên, phát ra thanh âm trầm trầm.

"Trung Thổ Thần Châu sẽ có đại biến sao?"

Lão giả ánh mắt lấp lóe.

Đây là một tòa băng sơn, người trong băng phong bỗng nhiên mở mắt, nhìn hư không, lập tức run lên.

"Thần Mẫu, tiến đến xem xét tình hình!"

Thanh âm biến thành một đạo sóng nhỏ truyền tới trong tai một thiếu nữ tuyệt sắc.

"Rõ!"

Thiếu nữ không mở mắt nhưng ứng tiếng đáp.

Tổng đàn Thiên Hạ hội.

"Hoàng đạo kiếm khí, trừ ta ra không thể là ai khác được, Tuyệt Tâm, đi ra mang tới cho ta!"

Tuyệt Vô Thần bá khí hết mực.

"Vâng, phụ thân!"

Tuyệt Tâm cung kính đáp, rời khỏi tổng bộ.

"Hoàng đạo kiếm khí? Tuyệt Tâm?"

Tuyệt Tâm quan sát kim sắc kiếm quang ngút trời, lại quay đầu nhìn cung điện một chút, nở nụ cười mỉa mai. Hắn lấp lóe ánh mắt, quay người lại, đi hướng đại lao.

Ở chỗ này giam giữ một nhân vật quan trọng.

"Thiết Xoa La, hỏi sao rồi?"

Tuyệt Tâm mới đi tới bên ngoài đại lao đã gặp Thiết Xoa La từ trong đi ra, dò hỏi.

"Thiếu chủ, hắn vẫn không nói!"

Thiết Xoa La lắc đầu.

"Không nói? Vậy ta sẽ giết hắn!"

Tuyệt Tâm quay đầu quan sát kiếm khí ngút trời dần tiêu tán, lộ ra vẻ ngoan tuyệt, nói: "Ta cũng không tin hắn không sợ chết!"

Thiết Xoa La vội vàng khuyên: "Thiếu chủ, lỡ hắn không sợ chết thì ai đến giải hoặc Vạn Kiếm Quy Tông? Dù sao thì đó cũng là tuyệt học chí cao vô thượng của Kiếm tông!"

Tuyệt Tâm hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cần phải truy hỏi!"

VỤT!

Thiết Xoa La lộ ra ngoan sắc, tung một chưởng tới hậu tâm Tuyệt Tâm thì thấy trên lưng đối phương toát ra một tầng cương khí phòng ngự đánh hắn bay ra ngoài, rơi xuống trên mặt đất, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

"Ngươi lại phản bội ta?"

Tuyệt Tâm sắc mặt méo mó, vì thu phục Thiết Xoa La mà hắn đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm lực? Cũng may mắn xưa nay hắn không tin tức tưởng cứ ai, nếu không khi nãy hắn đã thật sự bị đánh lén thành công.

Thiết Xoa La hung ác nói: "Hắc hắc, mặc dù ngươi là đại nhi tử của chủ nhân, nhưng ở trong lòng chủ nhân thì ngươi chỉ như một con chó mà thôi. Thật tưởng sau này người sẽ truyền đại vị cho ngươi ư? Si tâm vọng tưởng, nếu không phải ngươi có giá trị thì không chừng sớm đã bị chủ nhân triệt để phế đi. Ngươi còn bảo ta thuần phục, ta phi, thứ chó không biết tự lượng sức mình!"

"Muốn chết!"

Tuyệt Tâm nổi giận, tung chưởng chụp chết Thiết Xoa La.

"Tuyệt Vô Thần!"

Hắn hít sâu hai hơi, kìm lại bạo ngược trong lòng, hung tợn nói một câu rồi xử lí thi thể một thoáng, sau đó đi vào trong phòng giam.

"Vô Danh đâu?"

Tuyệt Tâm vào trong phòng giam thì không thấy tăm hơi Vô Danh đâu, hắn biến sắc mặt, sau cùng thấy được song sắt vỡ nát, hắn suy nghĩ: "Hắn khôi phục công lực? Hay là Thiết Xoa La giúp hắn trốn thoát? Không đúng, Thiết Xoa La đã không thần phục ta thì cũng vẫn là chó săn của phụ thân, ắt sẽ không đi thả Vô Danh, tối đa là dời hắn đi chỗ khác mà thôi. Vậy khả năng duy nhất là Vô Danh đã khôi phục công lực."

Sắc mặt của Tuyệt Tâm hết sức khó coi.

Bên cạnh dòng sông, Vô Danh nhìn về phương xa.

"Hoàng đạo kiếm khí, duy ngã độc tôn, trấn áp càn khôn, vậy mà khiến cho kiếm tâm của ta cũng phải run rẩy, quỳ hạ thần phục!"

Vô Danh hết mực kinh nghi, quay đầu quan sát tổng đàn Thiên Hạ hội ban đầu, thở dài một tiếng nói: "Mặc dù phá rồi lại lập, tìm hiểu ra chí lý của Vạn Kiếm Quy Tông, cảnh giới cũng tinh tiến một bậc, nhưng muốn khôi phục công lực thì e phải tốn chút thời gian!"

Hắn xoay người bước đi, biến mất trong hoang dã.

Vô Song thành.

Kiếm Thánh choàng tỉnh, ngóng nhìn thiên khung: "Đạo kiếm khí này khiến cho kiếm hai mươi ba của ta cũng phải cam bái hạ phong, quả thực đáng sợ. Mà phương hướng kia lại là Lăng Vân quật, chẳng lẽ do Dương nhi gây ra? Từ biệt năm năm, vừa về đến đã cải biên được Tam Phân Quy Nguyên khí, cộng thêm đông đảo linh đan diệu dược, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Năm năm này hẳn Dương nhi đã đạt được đại cơ duyên, tốt, tốt, tốt!"

Vẻ lãnh đạm của Kiếm Thánh dần dần mất đi, thay vào đó là một nụ cười mỉm.

Bên trong Lăng Vân quật, Sở Dương nhìn Hiên Viên kiếm trong tay Xích Tùng Tử mà cười khổ không thôi.

Hắn lấp lóe ánh mắt, dò hỏi: "Tiền bối, tại sao phải gây ra động tĩnh lớn như thế?"

Xích Tùng Tử y nguyên đạm mạc nói: "Hiên Viên kiếm hiện, sóng gió ngập trời, cường giả ẩn nấp tất nhiên nhao nhao xuất thế, ngươi có thể nhân lúc này hốt gọn một mẻ bọn họ, đỡ phiền phức."

Sở Dương tự cho là đúng, nói: "Vậy tốt, ta ở ngay trên đỉnh Lăng Vân quật thôi động Hiên Viên kiếm khí hấp dẫn bọn họ lại đây, đến lúc đó tiền bối người hãy một kiếm dứt điểm bọn họ, há không tốt hơn!"

"Không cao hơn Đại tông sư thì ta sẽ không ra tay, kể cả Đế Thích Thiên ta cũng sẽ không ra tay!"

Xích Tùng Tử nói xong thì ném Hiên Viên kiếm cho Sở Dương, lại khuyên bảo nói: "Tu vi của ngươi quá kém, trước mắt không thể sử dụng Hiên Viên kiếm, nếu không sẽ gặp phải phản phệ, nhẹ thì đứt đoạn gân mạch, nặng thì bị hút khô chết đi."

Sở Dương khẽ run rẩy, thiếu chút ném Hiên Viên kiếm đi.

"Long mạch này cũng cho ngươi, nó có thể giúp ngươi thành đạo!"

Xích Tùng Tử nhìn chằm chằm khô cốt một lúc lâu, gỡ cột sống xuống, cẩn thận đưa cho Sở Dương.

"Vâng, tiền bối!"

Sở Dương trước xá một xá, sau đó cung kính nhận lấy.

Sau đó, Xích Tùng Tử mai táng số xương cốt còn lại, hắn dừng lại một lát, hóa thành kiếm quang mà đi.

"Cơ duyên cơ duyên, thật đúng là nguy cơ và duyên phận cùng tồn tại!"

Sở Dương cười khổ, thở dài một tiếng.

Hắn cũng không ngại thống nhất bát hoang, trấn áp càn khôn, nhưng mà bị người bức hiếp thì thật khó tiêu tan.

Cũng may mắn đó là chí nguyện trước khi chết của Hiên Viên Hoàng Đế, chứ nếu không thì hắn chưa chắc đã để ý tới.

Hiên Viên Hoàng Đế là tiên tổ, là thánh hiền, điều này dù thế nào đi nữa cũng không thể phủ nhận, dù là ở trên thế gian này thì hắn vẫn tôn kính như cũ.

"Đi thôi!"

Sở Dương cùng Minh Nguyệt lại bái một bái, sau đó quay người đi vào thông đạo, rời khỏi Lăng Vân quật.

Trên không trung, trong đám mây trắng, Sở Dương quay đầu nhìn một cái, lại liếc nhìn non sông tươi đẹp, không khỏi nói: "Thiên hạ phong vân, đến tận đây bắt đầu động!"

Minh Nguyệt hết sức lo lắng, nói: "Động tĩnh lớn như thế, không biết sẽ hấp dẫn bao nhiêu cường giả ẩn cư đây?"

Sở Dương nào còn bộ dáng khúm núm như khi ở trước mặt Xích Tùng Tử, bây giờ hắn thể hiện rõ sự phóng khoáng sắc bén, khóe miệng hắn khẽ cong, tay chỉ hướng dòng sông, nói: "Không sao, tới một người thì giết một người! Đó không phải một cái sao? Vừa vặn, ta trước phải báo mối thù lúc trước đã!"

Minh Nguyệt cúi xuống nhìn thì không khỏi kinh hô: "Phá Quân?"

"Xuống theo ta giết hắn!"

Sở Dương cười lạnh, cổ tay khẽ đảo đã thu long mạch và Hiên Viên kiếm vào trong Nạp Hư giới, trong tay hắn cũng xuất hiện một thanh vũ khí.

Đây là một cây đại kích màu vàng sậm.