Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 175: Gặp lại Nhiếp Phong




Nhiếp Hồn châu đánh thẳng tới ý chí thần hồn khiến cho Xi Vưu không kịp trở tay, trong lúc nhất thời hắn khó có thể thoát khỏi, bị chấn nhiếp thật sâu.

Phật quang bao phủ luyện hóa ma khí, trấn áp ma niệm.

Sau cùng là tâm linh kiếm, chém đi ý chí, cũng phá đi chấp niệm cuối của Xi Vưu, đánh tan ý chí hắn ngưng tụ được ra thành nhiều phần.

Phật quang quét ngang, ma niệm mất sạch sành sanh, chỉ còn lại ý niệm đơn thuần chìm chìm nổi nổi.

Dẫu sao thì ý chí của hắn cũng đã bị thời gian mấy ngàn năm làm cho hao mòn, ở biên giới sắp sụp đổ, nay bị Sở Dương giày vò như thế nên ma niệm của hắn bị mất đi, chấp niệm tiêu vong, từ đây thế gian không còn Xi Vưu.

Sở Dương trong lòng hơi động, tâm linh lực bao phủ xuống, bao trùm ý chí sắp tiêu tan của Xi Vưu, xâm nhập từng chút từng chút một, lập tức trong tâm hải xuất hiện một số hình tượng.

Thời kỳ viễn cổ, tiên dân đấu với thiên địa, đấu với hung thú. Gian khổ trong đó khiến cho Sở Dương hết sức rung động, quả thật rất khó giữ được mạng sống, như kiểu ngày sinh đêm chết.

Ký ức cũng không nhiều, đại bộ phận đều là một số ký ức khắc ghi sâu nhất của Xi Vưu.

Thần thiết từ trên trời rơi xuống, bên trong có thần đồ, thần văn bên trong cũng hiển hiện hết sức rõ ràng, để cho Sở Dương rất kích động, mặc dù không nhìn rõ nhưng hắn cũng ghi tạc đáy lòng.

Hắn thấy được Kim Long bay lượn trên không, thấy được Phượng Hoàng phun hỏa diễm thiêu đốt, thấy được Huyền Vũ vô pháp vô thiên, cũng thấy được Kỳ Lân hoành hành không sợ.

Ở thời đại đó, bọn hắn không phải thụy thú mà là hung thú, vương của hung thú, tàn phá thế gian.

Hắn cũng thấy được "Xi Vưu" vì lĩnh hội võ đạo mà tiến hành thí nghiệm, chọn lựa từng tuổi trẻ tuấn kiệt của từng bộ lạc nếm thử phương pháp mở thần nguyên.

Không biết có bao nhiêu người đã chết vì hắn.

Hắn cô đọng sát khí là ma ý, tính tình càng thêm hung ác, duy ngã độc tôn, không phục liền làm.

Thậm chí khiến cho người người oán trách, bị thế nhân chán ghét.

Sở Dương cũng thấy được cảnh Xi Vưu bị Hiên Viên trấn áp, lại len lén lấy thi thân tu luyện ma công. Cho đến mãi sau chém giết Bạch Hổ, thôn phệ tinh nguyên, tu vi tiến nhanh, làm việc càng thêm không kiêng nể gì, bắt đầu bồi dưỡng đệ tử.

Những đệ tử kia của Xi Vưu đều dùng ma công chuyển hóa thành ma đầu, giết chóc khắp nơi, lấy máu tươi và sát khí để tăng thực lực tự thân, trong lúc nhất thời ma diễm ngập trời, dân chúng oán thán.

Xi Vưu muốn chuyển hóa toàn bộ thế gian thành Ma vực.

Hiên Viên không thể làm ngơ nên tới quyết chiến.

Sau cùng, Sở Dương thấy được Hổ Phách đao bị rạn nứt, Hiên Viên bị trọng thương.

Sở Dương hoàn toàn chìm đắm trong trí nhớ khổng lồ của Xi Vưu, hấp thu, phân giải, chỉnh lý, quy nạp, chỉnh hợp những thứ hữu dụng với bản thân vào trong tâm, cất giấu nó thật kỹ, đây là một phần kinh nghiệm vô cùng trân quý.

Cách đó không xa, Minh Nguyệt hộ pháp cho hắn một mực lo lắng nhìn xem, cảm giác chung quanh.

"Rốt cục chuyện gì xảy ra?"

Minh Nguyệt hết sức không hiểu.

Vừa mới đầu thì thấy Sở Dương nhắm mắt, hết sức bình tĩnh, nhưng sau đó thì sắc mặt biến hóa liên tục trong một khoảng thời gian rất dài, khiến nàng lo lắng hết mực.

Sau đó chỉ thấy Sở Dương mở to mắt, không nói một lời, chăm chú nhìn chằm chằm hắc đao nằm ở dưới đất.

Cảnh tượng kế tiếp hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của nàng.

Một đám hắc vụ xuất hiện từ trong hắc đao mang theo khí tức vô cùng tà ác lao về phía Sở Dương, bên trong còn truyền ra thanh âm, cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.

Sở Dương lại dùng đủ loại thủ đoạn đánh tan hắc vụ, chỉ còn lại những mảnh đồ trong suốt lơ lửng giữa không trung. Nàng thấy hắn ngây người bất động, thần sắc biến hóa kịch liệt, giống như ngạc nhiên, giống như không hiểu, còn cả tựa như rung động cùng minh ngộ.

"Đại sư huynh, ngươi tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đó, nếu không ta làm sao bây giờ?"

Minh Nguyệt hết sức lo lắng.

Lúc này, Sở Dương mở hai mắt, phun ra một ngụm trọc khí thật dài, tự lẩm bẩm: "May mắn ý chí của ta kiên định, tâm hải trấn áp ý niệm chứ không thì sẽ hoàn toàn chìm đắm trong ký ức của Xi Vưu mà không thể hãm lại được, sau cùng hóa thân thành một Xi Vưu khác."

"Nhưng mà lần này thu hoạch thật không nhỏ!"

Đâu chỉ có không nhỏ, phải nói là thật không thể nào tưởng tượng được mới đúng.

Sở Dương cười mỉm, tâm niệm vừa động thì những ý chí đơn thuần Xi Vưu lưu lại đều bị hắn kéo hết vào trong tâm hải, sau khi ý thức tinh thuần thì sẽ được luyện hóa thành tâm niệm lực của bản thân.

Ý chí cũng là một loại tâm linh.

Lập tức, tâm linh hải của hắn lớn mạnh đôi phần, có xu thế ngưng thực.

"Đại sư huynh, không có chuyện gì chứ?"

Minh Nguyệt ngạc nhiên đi tới, duỗi tay ôm lấy tay Sở Dương.

Sở Dương mỉm cười nói: "Không sao! Khiến ngươi phải lo lắng rồi!"

Minh Nguyệt rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Không sao thì tốt quá, chút lo lắng của ta tính la gì? Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?"

Sở Dương giải thích sơ qua: "Ta tranh đấu cùng một ý niệm tà ác, cũng may trấn áp được hắn."

Hắn nói xong thì lập tức nhìn sang phía Hổ Phách đao, hiện tại hắn mới hiểu được con mãnh hổ hung ác kia chỉ là tàn linh Bạch Hổ mà thôi, bị Xi Vưu thôi động với mục đích là dụ dỗ hắn.

Sở Dương thậm chí cũng biết, nhất đại cường giả Võ Vô Địch đã từng tới nơi đây, cũng chịu ảnh hưởng của Xi Vưu nhưng đáng tiếc đối phương không đắm chìm trong đó.

Hắn cũng biết, ma và võ của Xi Vưu rốt cục đáng sợ đến cỡ nào, đối phương lưu lại từng li từng lý, sáng tạo ra rất đông cường giả cùng ma đầu.

Minh Nguyệt không có hỏi quá nhiều, nàng chỉ nói: "Trấn áp được thì tốt!"

Sở Dương vung bàn tay lớn lên bắt lấy Hổ Phách đao, chuôi đao này lập tức chiến minh không thôi, tựa như đau thương, tựa như tuyệt vọng nhưng cũng tựa như giải thoát.

"Hết sức linh tính, tuyệt đối đạt tới tình trạng trung phẩm linh khí, thậm chí..."

Sở Dương kiểm tra xem xét một hồi thì đưa ra suy đoán, lập tức thu thanh đao vào trong Nạp Hư giới.

Minh Nguyệt đã không cảm thấy kinh ngạc, dò hỏi: "Đại sư huynh, tiếp theo ta làm gì?"

"Tiếp theo à?"

Sở Dương suy nghĩ khẽ động, tâm niệm quét ngang thập phương, hắn lại hơi khựng lại một lát, lộ ra vẻ quái dị.

Minh Nguyệt nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi khuôn mặt của hắn nên tự nhiên nhìn ra vẻ biến hóa của hắn, nhịn không được hỏi: "Đại sư huynh, sao thế?"

Sở Dương nói: "Đi, ta dẫn ngươi đi xem một hồi trò hay!"

Hắn nói xong thì ôm eo nhỏ của Minh Nguyệt, ngự kiếm phi hành, tốc độ nhanh tuyệt luân.

Minh Nguyệt hơi đỏ mặt, không kìm lại được ôm ngực Sở Dương, khóe miệng nổi lên ý cười.

Rất nhanh, bọn hắn đã ra khỏi Lăng Vân quật, đạp không mà đi, vượt qua sông lớn, đi tới trên không trung một rừng cây.

Ở bên dưới, cây cối ngã đổ, bụi đất mịt mù, tiếng chém giết vang dội, tiếng kêu rên hết sức thê lương.

Minh Nguyệt liếc thấy người thanh niên mặc áo đen bị vây công có thần sắc lạnh lùng, mắc tỏa ra hồng quang thì không khỏi thốt lên: "Là Nhiếp Phong!"

Nàng tự nhiên không lạ gì Nhiếp Phong.

Minh Nguyệt sợ hãi thán phục: "Hắn hiện tại thật mạnh, chỉ sợ ta cũng không phải đối thủ! Tuy nhiên những kẻ kia thật không may, vậy mà đụng phải Nhiếp Phong nhập ma!"

Sở Dương nhún nhún vai nói: "Đúng thế thật, bọn hắn rất không may!"

Vây công Nhiếp Phong là bọn người Ngân Xoa La, lúc ấy bọn chúng bị Sở Dương trấn áp tâm niệm, tiến hành nô dịch khiến bọn hắn trở lại Vô Thần Tuyệt cung, chuẩn bị cho Tuyệt Vô Thần đội nón xanh, nhưng không ngờ lại đụng phải Nhiếp Phong nhập ma ở chỗ này.

Như này đâu phải một đám người vây công, rõ ràng là một người vây công một đám.

Trong nháy mắt, bọn người Ngân Xoa La bị giết sạch sành sanh.

Nhiếp Phong cảm ứng được khí tức của Minh Nguyệt, lập tức đằng không, bổ tới một đao: "Giết!"

Chuôi đao này chính là Tuyết Ẩm đao.

Khi lần đầu tiên Nhiếp Phong đến Vô Song thành thì Sở Dương đưa cho đối phương chuôi đao này, bởi tuy đao này mạnh nhưng lại vô dụng với hắn.

"Phong, đừng!"

Nơi xa, một bóng người màu trắng xông lên như muốn ngăn cản Nhiếp Phong.

Không phải Đệ Nhị Mộng thì còn là người phương nào?

Sở Dương cười khoát khoát tay, nói: "Không sao?"

Hắn xòe bàn tay ra, nhấn xuống dưới một cái khiến cho đao khí nát tan, Nhiếp Phong rơi xuống ngọn cây, ngã bịch xuống đất tạo nên một cái hố sâu.

"PHONG!"

Đệ Nhị Mộng kinh hô một tiếng, bay lướt qua những ngọn cây rồi rơi xuống bên cạnh Nhiếp Phong, vẻ mặt hết sức lo lắng. Nàng lại nhìn thấy hai người Sở Dương từ trên đám mây hạ xuống thì lập tức ngăn trước người Nhiếp Phong, cầu khẩn nói: "Thành chủ, Minh Nguyệt, Nhiếp Phong không phải cố ý!"

"Ta biết, chẳng qua là nhập ma mà thôi, không cần lo ta sẽ giết hắn!"

Sở Dương cười cười, chỉ tay một phát đánh bay Nhiếp Phong đang chuẩn bị đứng lên chém tới Đệ Nhị Mộng.

Đệ Nhị Mộng áy náy cười cười, tựa hồ tập mãi thành quen.

Sở Dương hết sức bội phục nữ tử này.

Ở trong quỹ tích nguyên bản, nàng không rời khỏi Nhiếp Phong nhập ma nửa bước, có mấy lần xém chút bị chém giết, sau cùng vì chữa khỏi bệnh cho Nhiếp Phong mà không tiếc hy sinh bản thân làm đại giá.

Dõi khắp thiên hạ, bực nữ tử như thế được bao nhiêu người?

Đáng tiếc, nguyên tác quá mức bi tình.

"Chứng bệnh điên dại nho nhỏ mà thôi, giao cho ta!"

Sở Dương thi triển súc địa thành thốn, bước một bước đã tới trước người Nhiếp Phong, một tay đè lên người hắn.