Trên không trung, đại chiến vẫn diễn ra, thỉnh thoảng có tiếng kêu rên vang lên rồi ngay sau đó là mưa máu tung bay, thi thể rơi xuống.
Quân Lạc Vũ cường đại khiến cho những cường giả vây công hắn phải rung động.
Bên dưới, sát cơ của Sở Dương cũng tăng lên tới đỉnh điểm.
Xuyên qua tiểu thế giới duy ngã độc tôn khiến hắn bất tri bất giác dưỡng thành tính cách bá đạo, nhưng mà hiện thực bất đắc dĩ khiến hắn không thể không cẩn thận mưu đồ từng li từng tí.
Lần này ra khỏi Thịnh Kinh, hắn đã suy tính thật lâu.
Ở Thịnh Kinh, hắn đã triệt để trở mặt với Trấn Sơn Vương phủ, còn cả Cao gia chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua hắn, nếu một mực ở lại học viện hoàng gia thì không sao nhưng sẽ có đủ loại âm mưu hành động bẩn thỉu xảy ra.
Còn phải coi chừng bọn hắn ám toán Sở Chỉ Nghiên.
Sở gia dù sao cũng là căn cơ của hắn, không thể sai sót.
Bị động phòng ngự sau một hồi thì kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vả lại, ở trong thành thì lúc xuyên qua thế giới Sở Dương còn phải cẩn thận để không bị phát hiện, nếu không thì e mọi chuyện càng thêm rắc rối.
Hắn biết Vương lão luôn để ý đến hắn.
Đi ra ngoài thành thì lợi hơn.
Sở Dương tin tưởng có ít người sẽ không dễ dàng nhìn hắn chết đi.
Vượt qua nguy cơ lần này, lần sau trở lại hắn mới chân chính có vốn để xoay chuyển, cũng hẳn có tư cách đánh cờ cùng một ít người chứ không phải như hiện tại, chỉ có thể bị động ứng phó.
Vần phần lần này đại khai sát giới thì cũng là kết quả Sở Dương sớm nghĩ tới.
Đã đứng ở một phương hoàng triều thì cũng nên triệt để phân rõ giới hạn với tông phái.
Không có bối cảnh, không có nội tình, kiêng kỵ nhất chính là gió chiều nào thì theo chiều đó.
Hôm nay giết thiên chi kiêu tử của những tông phái này, mặc dù sẽ bị tông phái trong thiên hạ triệt để hạ lệnh truy sát, nhưng ở một phương diện khác thì cũng là biểu hiện nhất mực trung thành với hoàng triều.
Dù là Sở Hoàng, Vương lão hay Nho gia cùng những cường giả phe bảo hoàng thì họ cũng sẽ càng coi trọng hắn, không còn nghi ngờ gì hắn nữa.
Đây chính là tăng trọng lượng cho bản thân.
Hoàng triều là ngọn núi dựa lớn nhất của hắn.
Không mưu nhất thời, không đủ để mưu một thế.
Không mưu lâu dài, không đủ để đi hướng đỉnh phong.
Với thánh ma tử Huyết Không của Thiên Ma tông, Sở Dương đã có quyết tâm phải giết, hắn lấy hết linh khí vốn không muốn sử dụng ra dùng.
Hoàng Kim thừng lắc một cái quấn quanh tới.
"Muốn bắt ta? Không có cửa đâu!"
Huyết Không sắc mặt biến hóa, lại tay lấy ra hắc phù, sau khi kích phát thì hóa thành một đạo hắc quang bao quanh hắn, mau chóng chạy đi.
"Muốn đi?"
Sở Dương khẽ híp mắt, tâm linh lực hóa thành một cây châm vô hình đâm thẳng tới tấm phù.
"Vạn sự vạn vật đều có linh tính. Linh vật, linh vật lại há có thể không có linh tính?"
"Trấn áp cho ta!"
Tâm linh lực đã rơi trúng hạch tâm tờ phù, Sở Dương phát hiện có chút linh quang yếu ớt, dưới sự đè ép của tâm linh lực nên nó ảm đạm.
Khô Mộc tâm kinh tầng thứ năm xuất hiện tâm linh hải hư ảo, rốt cục có uy năng đáng sợ chân chính.
BỤP!
Hắc quang bao quanh người Huyết Không đột nhiên tản ra khiến hắn rơi từ không trung xuống, đang mờ mịt không hiểu chuyện gì thì một ngọn phi đao sau cùng của Sở Dương phá không chui thẳng trong tim.
PHỐC! PHỐC!
Đâm từ sau lưng chui ra từ ngực, mang theo máu tươi bắn ra.
"Làm sao lại như vậy?"
Huyết Không cúi đầu nhìn với vẻ không thể tin nổi, tiếp đó thở dài một hơi rồi rơi xuống, quan sát sơn hà xa xa. Chí hướng xưng bá thiên hạ, trấn áp càn khôn của hắn cũng triệt để tan thành mây khói.
Thân thể rơi xuống, mất đi khí tức.
Chỗ phi đao xuyên qua cũng đã chân tâm mạch thành bột nhão.
Người chết đèn tắt, triệt để xong hết mọi chuyện.
"Không!"
Trên một đỉnh núi ở nơi xa, một bõng người một mực ngồi xếp bằng đột nhiên đứng lên lộ ra vẻ bất ngờ, tiếp theo cuồng nộ.
"Vậy mà giết Huyết Không? Làm sao có thể? Hắn có Thấu Cốt đinh công sát, có Đại Hắc Thiên Phòng Ngự chú để phòng ngự, có Đại Hắc Thiên Độn chú để bỏ chạy, chỉ cần không gặp phải cường giả nguyên thần thì tuyệt đối có thể bình an vô sự, vậy sao lại bị giết chỉ trong chốc lát thế kia? Khiến ta không kịp cứu viện, phiền thật, lần này phiền to rồi!"
Thì thầm xong, người thanh niên bước ra một bước đã đi tới bên cạnh thi thể Huyết Không, phát hiện đối phương không còn thở nữa thì không khỏi ngẩng đầu nhìn Sở Dương, lộ ra sát cơ đáng sợ.
Sở Dương đang muốn truy kích những cường giả khác thì lập tức dừng lại, nhìn người thanh niên bên cạnh thi thể Huyết Không, sau đó không khỏi lùi nhanh ra sau hơn trăm mét mới đứng vững.
Nơi xa, Tiểu Như Lai đã đào tẩu đang thở dốc thấy Huyết Không bị giết thì run lên.
"Hắn lại có thủ đoạn như thế? Nếu mới nãy dùng lên người ta thì?"
Tiểu Như Lai không còn giữ nổi bình tĩnh, ánh mắt nhìn Sở Dương mang theo vẻ cảnh giác thật sâu.
Hoa Vân Hạc cũng hãi nhiên biến sắc.
"Sở Dương này mới nãy thi triển thủ đoạn gì thế, vậy mà khiến cho độn chú của Huyết Không mất đi hiệu lực? Nếu để cho ta đột ngột đến một chút chẳng phải cũng sẽ nối gót theo hắn ư?"
"Trên không có Quân Lạc Vũ, đối diện lại có Sở Dương quỷ dị, nếu còn ở lại nơi này thì chỉ sợ gặp phải bất trắc mất."
Hoa Vân Hạc không ngừng đảo mắt, thì thầm: "Không được, dù ta có vật bảo mệnh nhưng cũng không an toàn, vẫn nhân cơ hội này chạy đi cho thỏa đáng!"
Hắn quay người lại, bỏ trốn mất dạng.
Hắn thật hơi sợ Sở Dương.
"Chờ đạt tới Đại tông sư, chờ đạt tới cảnh giới nguyên thần rồi ta lại chém giết ngươi!"
Đây là suy nghĩ trong lòng hắn.
Vạn Bảo Hoa của Khí tông mắng một tiếng, bỗng nhiên vỗ bảo hồn của hắn thả phi đao ra, sau đó cấp tốc rút đi, đồng thời cũng cảnh giác động tĩnh của phi đao.
Những cường giả thiên tài khác cũng không ngốc, biết Sở Dương đã vượt xa bọn hắn, dù là vậy công thì chỉ e cũng không chiếm được tiện nghi gì, không bằng sớm rời đi cho đỡ phải mất mạng oan uổng.
Trong nháy mắt, gần một nửa thiên tài còn lại nhao nhao rút đi.
Ngay cả Hoa Thiển Ngữ cũng nhìn thật sâu Sở Dương một chút rồi bỏ đi.
Chỉ là chung quanh lưu lại mười mấy bộ thi thể, đều là của những nhân vật tuyệt đại trên Tiềm Long bảng.
"Ngươi có biết hắn là ai không?"
Thanh niên nam tử nắm thi thể Huyết Không, bước tới từng bước, chậm rãi nói.
"Kẻ đáng giết!"
Sở Dương không chút sợ sệt.
"Hắc hắc!"
Thanh niên nam tử liếm môi nở nụ cười tàn nhẫn, nói: "Hắn là tử tôn của một trưởng lão Chân Thần cảnh của tông ta, cũng là một hậu bối tử đệ có thiên tư cao nhất, được lão nhân gia ông ta ký thác kỳ vọng, nay lại bị ngươi giết. Ngươi nói xem, ngươi sẽ có kết cục gì?"
Sở Dương thân thể đại chấn, con ngươi co lại thành to bằng mũi kim.
Chân Thần?
Kia là đại năng chân chính.
Nguyên Thần ba bước, bước một là Ngưng Thần cảnh, như bọn người Quân Lạc Vũ ở trên không trung. Những nhân vật này liền cường đại cỡ nào, lội núi xuống biển đều không đáng kể.
Bước hai là Hóa Thần cảnh, có thể dễ dàng chụp chết cường giả Ngưng Thần cảnh.
Nguyên Thần bước ba mới là Chân Thần cảnh, trở tay lập tức có thể trấn áp cường giả Hóa Thần cảnh, so ra có thể thấy được sự kinh khủng của Chân Thần.
Dù hắn có Thanh Đông môn có thể qua lại các thế giới nhưng cũng không khỏi chau mày lại.
"Vậy thì sao?"
Sâu trong đáy lòng Sở Dương lại dâng lên một cỗ ngạo khí, hắn lạnh lùng nói.
"Ngươi sẽ chết không yên lành, tất cả thân nhân của ngươi cũng sẽ chết không yên lành!"
Thanh niên nam tử thương hại nói.
Ha ha ha!
Sở Dương cười điên cuồng, âm thanh rung động thiên địa: "Chân Thần thì đã làm sao? Chờ qua một thời gian, ta sẽ nhổ tận gốc Thiên Ma tông của ngươi luôn chứ huống chi là một tên Chân Thần?"
"Vô tri thật đáng sợ!"
Thanh niên nam tử lắc đầu: "Ta trước hết nên bắt ngươi về giao cho lão gia hỏa kia xử trí đi, chứ không nếu trách tội lên đầu ta thì thật phiền!"
Hắn giơ tay lên, hắc quang ngưng tụ, Sở Dương cũng cảm giác toàn bộ thiên địa khẽ run lên, thân thể bỗng nhiên trở nên hết sức nặng nề, dường như bị thiên địa này đè lên.
Ngưng Thần cảnh có thể điều khiển thiên địa nguyên khí.
"Ngô Nguyên, ngươi dám ra tay?"
Trên không trung, Quân Lạc Vũ lại một kiếm chém giết một vị cường giả, nhìn xuống dưới quát lên lạnh lùng.
"Xuất thủ thì đã sao? Ngươi tưởng hôm nay ngươi có thể rời khỏi đây sao?"
Ngô Nguyên đứng đối diện Sở Dương mỉa mai cười nói.
"Thật sao? Còn ai tới nữa? Đều đi ra đi! Xem thử Quân Lạc Vũ ta có thể chém chết tất cả các ngươi hay không?"
Quân Lạc Vũ nói xong, kiếm quang đột nhiên tăng vọt tựa như đã nứt ra mênh mông, chém vỡ sao trời, lại một kiếm chém giết hai vị đại năng.
Hơn mười vị cường giả đến tận đây chỉ còn lại hai vị sống sót.
"A Di Đà Phật!"
Phật hiệu vang lên, kim quang hiện ra.
Toàn bộ bầu trời phủ thành kim sắc.
Một bạch y hòa thượng chậm rãi từ tây nam đi đến, mỗi khi bước một bước chân xuống, dưới lòng bàn chân lập tức hiện ra một đóa kim để nâng lên.
"Quân Lạc Vũ, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không!"
Hòa thượng này trông hết sức trẻ tuổi, trên mặt mỉm cười hết sức tự tin, không có ý từ bi mà là bá khí mãnh liệt vô tận.
"Thiện Duyên, ngươi cũng tới?"
Quân Lạc Vũ ngoài ý muốn nói.
"Vì tìm cơ hội giao thủ cùng ngươi mà ta một mực chờ ở đây cho tới bây giờ!"
Thiện Duyên đứng vững trong hư không, dưới chân xuất hiện một đóa kim liên to chừng một trượng, hắn chậm rãi ngồi xuống, lập tức dáng vẻ trang nghiêm.
"Năm xưa, ta xếp hạng hai Tiềm Long bảng còn ngươi hạng ba, ta hơn ngươi một bậc; về sau ngươi hạng ba Đằng Long bảng còn ta hạng tư, ngươi hơn ta một bậc. Lúc ấy ta muốn đánh một trận cùng ngươi để phân trên dưới, luận mạnh yếu, nhưng thật đáng tiếc lại luôn bỏ qua cơ hội cho tới hôm nay!"
"Ta không thích tranh đấu, tránh được thì tránh, nhưng hôm nay xem ra khó tránh khỏi!"
Quân Lạc Vũ ngưng trọng nói: "Đấu lần này cũng không phải sinh tử đấu, không bằng trước hết để cho hai vị tiểu huynh đệ kia rời đi được không? Khi đó ta cũng không phải bận tâm gì nữa, có thể toàn lực chiến đấu một trận cùng ngươi!"
Thiện Duyên trầm mặc chốc lát, nói: "Ta muốn đấu một trận đỉnh phong cùng ngươi, nhưng đáng tiếc, ta không quản được người khác!"
Quân Lạc Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Sở Dương nói: "Chỉ sợ ta không bảo vệ được ngươi!"
Sở Dương lạnh nhạt nói: "Không sao, chẳng qua chỉ là một ma đầu Ngưng Thần cảnh mà thôi!"
"Rất tốt!"
Quân Lạc Vũ cười nói: "Ngươi ta nếu không chết, ta ngươi kết giao bằng hữu!"
Hắn chưa nói hết thì kiếm quang lại đột nhiên dâng lên, chém giết hai vị cường giả Ngưng Thần cảnh đã thối lui ra xa.
Thiện Duyên ngồi xếp bằng trong hư không, không chút động đậy.