Một nhóm ba mươi bốn mươi người, từng người là long phượng trong loài người, khí vũ bất phàm, ý chí chiến đấu sục sôi, tự tin ngập trời.
Sở Dương nhìn bọn hắn một chút chứ không quá để ý, ánh mắt của hắn khẽ đảo qua ngọn núi xa xa, nhìn qua rừng cây rậm rạp, lướt qua mây trắng trên trời, lấy lại bình tĩnh.
Bọn hắn đã đi tới phụ cận, lúc này một thanh niên đi lên phía trước, ngạo nghễ nói: "Ngươi chính là Sở Dương? Hạng nhất Tiềm Long bảng?"
Sở Dương nở nụ cười rất ôn hòa, nói: "Đúng là ta, còn ngươi? Là ai?"
"Ta là Sử Đức Khoái đến từ Bảo Thể tông ở Thanh Mộc châu phía đông nam, hiện đang xếp hạng bảy mươi hai trên Tiềm Long bảng!"
Sử Đức Khoái đi lên phía trước, mỗi bước hạ xuống đều có cảm giác như đất rung núi chuyển.
Sở Dương gật đầu nói: "Bảo Thể tông à, có nghe qua, chính là nhất lưu tông phái đương thời! Ngươi muốn gì?"
"Đánh với ngươi một trận, xem thử ngươi có tư cách xếp hạng nhất Tiềm Long bảng hay không?"
Sử Đức Khoái ánh mắt ngưng tụ, tỏ ý khiêu khích.
Sở Dương bình tĩnh nói: "Đánh với ta một trận? Ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, phàm là đánh với ta một trận thì chính là chém giết sinh tử, không chết không thôi!"
Sử Đức Khoái lập tức gật đầu, nói: "Liều mạng tranh đấu? Không, không, giữa chúng ta chỉ là khiêu chiến công bằng!"
Sở Dương cười, chỉ người sau lưng hắn, nói: "Khiêu chiến công bằng? Các ngươi nhiều ngươi như vậy đánh với ta một trận công bằng? Các ngươi bại thì không sao, ta bại thì sao đây? Tất nhiên bỏ mình nơi đây. Đã như vậy, muốn đánh với ta tất phải liều mạng tranh đấu, giết một người thì không lỗ, giết hai người thì lời một người!"
Hắn nói xong thì những thanh niên tuấn kiệt phía đối diện hơi bạo động rồi bình tĩnh trở lại.
Bọn hắn cũng không ngu ngốc nên hiểu rõ tình cảnh của Sở Dương, có thể nói là hữu tử vô sinh. Bọn hắn đến chẳng qua là muốn kiếm tiện nghi mà thôi, khiêu chiến hạng nhất Tiềm Long bảng thì dù thắng hay bại cũng có chuyện để nói, lại được thanh danh, đây mới là mục đích của bọn hắn.
"Liều mạng tranh đấu, chiến hay không chiến?"
Sở Dương cao giọng gào to, thanh âm ù ù truyền khắp bát phương, mang theo ý vị thảm liệt một đi không trở lại, thấy chết không sờn.
"Chiến!"
Sử Đức Khoái tiến thoái lưỡng nan nhưng cũng có chỗ bốc đồng, hắn cắn răng một cái, gật đầu tiến lên: "Vậy thì tới đi!"
Sở Dương ánh mắt thương hại nói: "Cho ngươi cơ hội xán lạn cuối cùng trên đời này, ra tay đi!"
"Muốn chết!"
Sử Đức Khoái giận dữ, thân thể chấn động, quanh thân bốc lên từng tầng bảo quang, cả người lên cao năm tấc tựa như kim cương đúc bằng đồng.
Đây là Bảo Thể thuật của Bảo Thể tông, pháp môn luyện thể tuyệt thế đương thời, không yếu hơn Long Tượng Trấn Thiên công của Bá Thể tông.
Một bước đạp nát nham thạch, một quyền đánh nứt sơn phong.
Bọn người Thủy Thanh Linh, Hoa Thiển Ngữ, Hoa Vân Hạc, Tiểu Như Lai nhìn không chớp mắt, muốn thông qua một trận chiến này để có thể ước định được thực lực chân thật của Sở Dương.
Chính ngay cả nơi xa cũng có những ánh mắt liếc tới.
"Bảo Thể thuật? Ta cũng biết!"
Sở Dương tỏa ra kim quang trên người, thân thể lên cao đôi chút, cũng tung ra một quyền tương tự không khác chút nào.
"Họa hổ bất thành phản loại khuyển (*), nếu như ngươi dùng công pháp khác thì ta còn kiêng kị đôi chút, bây giờ lại dùng thuật tông ta tới đối phó ta? Hắc hắc, không biết tự lượng sức mình, Sở Dương, hôm nay liền dùng máu tươi của ngươi thành tựu uy danh của ta!"
(*) Thành ngữ: Vẽ hổ không thành lại thành chó. Câu này liên quan đến lời khuyên răn của Mã Viện (馬援) đối với các cháu của mình. Ông khuyên đừng cố gắng bắt chước nhân vật anh hùng lừng danh thời đó là Đỗ Bảo (杜保); có thể không thành anh hùng như Bảo, mà thành kẻ bỏ đi.
Nắm đấm của Sử Đức Khoái trong nháy mắt run rẩy ba mươi sáu lần, đây là lực lượng điệp gia ba mươi sáu tầng.
Sở Dương cũng giống y như thế.
Hai quyền chạm nhau phát ra bạo hưởng.
ẦM!
Sử Đức Khoái kêu thảm một tiếng, toàn bộ cánh tay bị oanh thành dạng bánh quai chèo, máu tươi chảy xiết, hắn không kịp lui chạy thì một quyền khác của Sở Dương đã đến chỗ tai hắn.
"Dừng tay cho ta!"
Trên không trung truyền đến tiếng gào to, ngay sau đó là một cỗ khí cơ vô pháp vô thiên giáng xuống, nhưng chưa kịp xuống tới nơi thì đã bị cản lại.
BỐP!
Tiếp theo trong nháy mắt, đầu của Sử Đức Khoái tựa như quả dưa hấu nổ tung, chết đến không thể chết lại.
"Kế tiếp!"
Sở Dương lui lại chỗ cũ, đạm mạc quát.
Tràng diện trong lúc nhất thời vì đó yên tĩnh.
Những cường giả này trong lòng lật lên sóng biển ngập trời.
Quyền thứ nhất đánh gãy cánh tay của Sử Đức Khoái, quyền thứ hai thì oanh sát, nhưng điều khiến bọn hắn cảm thấy quỷ dị là không ngờ không cảm nhận được toàn bộ thực lực của Sở Dương.
Tuy nhiên lúc này bọn hắn lại nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trên đó đang có hai người giằng co.
"Quân Lạc Vũ, ngươi muốn ngăn ta?"
Trong đám mây trắng, một vị cường giả trung niên tức sùi bọt mép đang quát lớn từng tiếng, nhấc lên khí lãng cuồn cuộn như nước thủy triều mà lại chấn mây trắng cách đó không xa không tiêu tan.
Quân Lạc Vũ áo trắng như tuyết, lẳng lặng đứng trong hư không.
Hắn tay trái cầm một cuốn sách, dù là nói chuyện nhưng ánh mắt không hề dời đi.
Ở bên hông hắn giắt một thanh trường kiếm bình thường đến không thể bình thường hơn.
Thoạt nhìn thì như một thư sinh nho nhã yếu đuối.
"Kia là hạt giống tông ta bỗi dưỡng, bị hắn giết ta há có thể mặc kệ?"
Người trung niên nổi trận lôi đình nhưng không dám vượt qua giới hạn.
"Một trận chiến công bằng, không được lấy lớn hiếp nhỏ, dưới nguyên thần thì có thể tùy ý!"
Quân Lạc Vũ y nguyên nhìn chằm chằm cuốn sách mà không hề ngẩng đầu, vừa nói chuyện vừa khoát tay áo, lăng không ngồi xếp bằng xuống, say xưa thưởng thức điều thú vị trong sách, tựa hồ tất cả những chuyện khác đều như mây như gió không thể lay động tâm ta.
Ngươi trung niên run rẩy, có đôi lần muốn bộc phát nhưng rốt cục cũng nhịn được. Hắn xoay chuyển ánh mắt nhìn về nơi xa, bờ môi bắt đầu nhúc nhích.
Không trung bình tĩnh.
Bên dưới lại phi thường náo nhiệt.
"Quân Lạc Vũ? Lại là hắn?"
Thủy Thanh Linh cảm thấy kinh hãi.
Thị nữ Tiểu Hồng khó hiểu nói: "Hắn rốt cục là ai? Không ngờ lại khiến cho trưởng lão của Bảo Thể tông cũng phải tránh lui?"
Thủy Thanh Linh giải thích: "Quân Lạc Vũ từng xếp hạng thứ ba của cả hai bảng, trở thành truyền kỳ, một bước bước vào cảnh giới Nguyên Thần liền tiếu ngạo đồng cấp. Hắn là đệ tử Nho gia, ý chí thiên hạ, một thân hạo nhiên chính khí hào hùng đến cả cường giả Thiên Ma tông Nguyên Thần bước hai cũng chưa chắc đã là đối thủ, cường đại đến đáng sợ!"
Thị nữ Tiểu Hồng kinh ngạc nói: "Nói như thế thì ta nhớ ra rồi, hạng ba Tiềm Long bảng, hạng ba Đằng Long bảng, từ xưa đến nay có thể có bao nhiêu người? Nói thành truyền kỳ thật không giả! Nhưng cách vị kia tựa hồ còn kém chút!"
Thủy Thanh Linh mím môi nói: "Ngươi muốn nói tới đại hoàng tử mà cũng là đại thái tử Sở Đông Hải à! Hạng nhất Tiềm Long bảng, hạng nhất Đằng Long bảng, năm năm trước thì biến mất khỏi Đằng Long bảng, hiển nhiên đã bước vào cảnh giới Nguyên Thần!"
"Hắn càng là một truyền kỳ, siêu việt truyền kỳ của Quân Lạc Vũ!"
Thủy Thanh Linh lẩm bẩm, nhìn phía Sở Dương.
Sở Dương lỗ tai khẽ động, trong lòng kinh hãi.
Quân Lạc Vũ xếp hạng ba cả hai bảng tuyệt đối là một nhân vật cái thế vô song, nói là truyền kỳ cũng không đủ, nhưng không ngờ vị đại thái tử thần bí kia lại xếp hạng nhất cả hai bảng, chuyện này dọa người tới mức nào?
Hạng nhất cả hai bảng, trọng lượng nặng trĩu bực này khiến hắn cảm thấy áp lực.
"Sở Đông Hải, hạng nhất hai bảng, không biết ngươi rốt cục là người thế nào?"
Sở Dương xoay chuyển tâm tư, vừa nhìn về phía không trung, miệng hé môi cười.
Hắn đã sớm ngờ tới, có ít người tuyệt sẽ không dễ dàng nhìn xem hắn chết.
Đặc biệt là lúc Vương lão xuất ra mấy loại linh vật, hắn liền càng thêm xác định, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn không chút do dự rời khỏi Thịnh Kinh.
"Chỉ cần ngăn trở đại năng Nguyên Thần cho ta thì ta há sợ cường giả trong thiên hạ?"
Sở Dương thầm dâng lên ngạo khí.
"Kế tiếp, là ai?"
Hắn nhìn bát phương, khinh thường thiên địa.
Sở Dương quát lên lần nữa.
Một thanh niên mặc áo đen không quen nhìn Sở Dương cao ngạo, bất mãn nói: "Hay cho Sở Dương, vậy mà không coi chúng ta ra gì, thật ghê tởm!"
Hoa Vân Hạc cười nhạt một cái nói: "Liêu Độc, không bằng ngươi đi thử xem? Thủ đoạn đặc thù của ngươi không chừng có thể đối phó hắn!"
"Đi thì đi, không phải chỉ là một Sở Dương thôi sao?"
Liêu Độc hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên liền đi lên phía trước, dừng ở trước hơn mười mét, y phục màu đen trên người hắn không gió tự lay.
Sở Dương lạnh giọng nói: "Xưng tên ta, ta không giết quỷ vô danh!"
LIêu Độc giận dữ nói: "Cuồng vọng! Nhớ kỹ, người giết ngươi là Liêu Độc đệ tử Vạn Độc tông xếp hạng sáu mươi chín trên Tiềm Long bảng!"
"Còn không ngã xuống cho ta, chờ đến khi nào!"
Liêu Độc bỗng nhiên chỉ tay Sở Dương, sống chết gào to.