Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 155: Vị cường địch thứ nhất




Đây là một vị thanh niên đạp sông lướt qua, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng nhàn nhã.

Lúc hắn đi tới ngọn núi thứ nhất thì hơi dừng lại, nhìn sang cường giả Khô Lâu tự bị giết.

"Một kích mất mạng, xuyên cổ họng mà chết, phi đao thật nhanh!"

Thanh niên áo xám chỉ nhìn lướt qua liền rõ ràng.

"Hạng nhất Tiềm Long bảng quả nhiên không thể khinh thường, chỉ đáng tiếc là ngươi sẽ táng thân tại đây."

Thanh niên áo xám tiếp tục tiến lên, ở đỉnh núi thứ hai, hắn lại thấy được một cỗ thi thể.

Thanh niên áo xám dừng lại lần nữa, trầm ngâm nói: "Vẫn một kích mất mạng! Một núi giết một người, đây là uy hiếp hay khiêu khích? Đáng tiếc ngươi không biết địch nhân sắp đối mặt là ai nhỉ? Ài, người trẻ tuổi quá mức kiêu ngạo, tự ngạo tự đại chọc phải người không nên chọc, vậy cũng chỉ có thể trả cái giá lớn cho sự lỗ mảng của bản thân mà thôi."

Vượt qua liên tiếp mười ngọn núi, ở mỗi đỉnh núi hắn lại thấy được một cỗ thi thể, chết cùng một kiểu, một đao mất mạng.

"Rốt cục cũng đến một đối thủ ra hồn!"

Sở Dương nghiêm túc đứng dậy, nhìn sang người thanh niên áo xám.

Thanh niên dẫn đầu báo ra tên họ: "Ta tên Cao Dương!"

Đây là tự tin.

Tự tin vô địch.

Sở Dương đứng im không nhúc nhích, hỏi ngược lại: "Ngươi đến từ Cao gia?"

Cao Dương cười nhạt nói: "Phải hay không có gì khác nhau sao? Thiên tài tuyệt thế trên Tiềm Long bảng đều có thực lực có thể chém giết Đại tông sư, nhưng đó cũng chỉ là những Đại tông sư bình thường mà thôi, còn ta thì lại không tầm thường."

Sở Dương không khỏi cười nói: "Ngươi thật rất tự tin!"

Cao Dương y nguyên chắp hai tay sau lưng, nói: "Cường giả há có thể không tự tin? Ta ba mươi sáu tuổi đã mở được một trăm lẻ tám khiếu huyệt, ba mươi tám tuổi tiến quân Đại tông sư, bây giờ bốn mươi sáu tuổi đã triệt để thân dung thiên địa, đạt đến Đại tông sư viên mãn, có thể đột phá bất cứ lúc nào, cô đọng nguyên thần."

Sở Dương lại cười, nói: "Đột phá bất cứ lúc nào? Nếu thật như thế sao ngươi còn tới nơi này?"

Cao Cương hô hấp trì trệ, nói: "Tới đây giết hạng nhất Tiềm Long bảng càng giúp ta có lòng tin phá vỡ giam cầm, bước vào cảnh giới vô thượng."

Sở Dương lạnh lùng nói: "Ngươi vẫn không có tự tin! Lúc ngươi ở Tông sư mới mở ra một trăm lẻ tám khiếu huyệt, ngay cả Tiềm Long bảng cũng không bước vào được thì cũng chỉ là một phế vật thôi, có gì đáng tự hào đâu?"

"Ta hiện tại là Đại tông sư, là Đại tông sư viên mãn!"

Cao Dương nhíu mày, hiển nhiên không muốn nhiều lời. Hắn dậm chân tiến lên, giơ tay lên.

Hai tay của hắn mang theo sáo thủ phát ra ánh sáng oánh ánh như ngọc quang trạch.

"Vì đối phó ngươi, đây là đôi thủ sáo ta cố ý chuẩn bị!"

Cao Dương không xuất thủ nhưng tinh thần lại khóa chặt Sở Dương, khí cơ quanh người hắn phồng lên sớm đã chuẩn bị xong công tác bộc phát một kích mạnh nhất.

"Vậy ngươi hãy thử một chút xem có đỡ được một đao của ta không!"

Sở Dương ánh mắt ngưng tụ, cũng không thấy làm ra động tác gì nhưng một ngọn phi đao đã bắn ra ngoài.

"Tới hay lắm!"

Phi đao bay nhanh khiến Cao Dương co rụt con ngươi lại, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn hoành chưởng ngăn trước cổ họng của mình.

PHỐC! PHỐC!

Thanh âm xuyên thủng bỗng nhiên vang lên, lòng bàn tay ngưng tụ cương khí lẫn thủ sáo mà Cao Dương chuẩn bị đã bị xuyên phá, xuyên qua lòng bàn tay bắn thủng tới chỗ cổ họng.

"Làm sao có thể?"

Cao Dương lộ ra vẻ không cam lòng.

"Không phải linh khí thì sao có thể ngăn cản phi đao của ta?"

Sở Dương khẽ vẩy tay, phi đao xoẹt qua một dường vòng cung bay trở lại tay hắn, sau đó hắn quay người đi, đạm mạc nói: "Ta giết Đại tông sư chỉ như giết heo chó."

Trên thực tế, trong lòng của hắn cảm thán vô cùng.

May mắn ngày đó hao tốn giá lớn đổi Phá Vọng chi kim để luyện chế thành phi đao có đặc tính vô kiên bất tồi, chẳng những xem chân khí như không, dưới linh khí chỉ sợ cũng chẳng có bao nhiêu binh khí có thể ngăn trở.

Lại thêm hiện tại hắn tu vi cao thâm, chiến lực cường đại, phi đao vừa ra thì dù là Đại tông sư cũng khó có thể đánh bật phi đao ra ngoài, chỉ có thể thông qua cảm ứng của giác quan thứ sáu để tiến hành ngăn cản.

Nhưng lại có mấy ai có thể ngăn trở?

PHỐC! PHỐC!

Lại một vị cường giả bị xuyên thủng cổ họng chết đi.

Sở Dương đã xâm nhập hơn trăm dặm trong Huyền Vũ sơn mạch, vừa đi vừa nghỉ, giết hơn ba mươi vị cường giả nhưng họ đều là Tông sư, không tính là cường đại.

Sở Dương mới chém xong một người nữa thì xoay người lại, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Tìm được quy luật ta tiến lên nên muốn đi đường vòng tới trước chặn đường, thiết hạ bẫy rập ư?"

Nói đến đây, hắn cười lạnh rồi nói tiếp: "Cũng là thời điểm thu hoạch!"

VÚT!

Một thanh phi đao bỗng nhiên bay ra, lướt sát dưới đất, bay đi vô thanh vô tức.

PHỐC! PHỐC!

Sau một tảng đá trên đỉnh núi phía trước, cường giả đang bố trí khí độc bụm ngực, ngã xuống đất chết đi. Ở một bên khác, có hai vị cường giả đồng hành phi tốc phi nhanh.

Bỗng nhiên, một người trong đó ngã xuống chết đi.

"Sư đệ!"

Người còn lại lập tức phát hiện ra chuyện khác thường, hô to một tiếng nhưng có bất kỳ phản ứng khác lạ gì, hắc quang lóe lên, xuyên thủng trái tim.

Sở Dương ngồi xếp bằng trên một đỉnh núi khác, tâm niệm quét ngang thập phương, phi đao như vào chốn không người, phàm là cường giả Tông sư đuổi theo đều sẽ bị một kích giết chết, dù là Đại tông sư bình thường cũng không ngăn được uy thế của phi đao.

Tuy nhiên những Đại tông sư như Cao Dương thì phi đao lại chịu thua. Bọn hắn dù sao cũng cảm ứng nhanh nhạy, có thể sớm phát hiện, mà phi đao được điều khiển không lăng lệ bằng được phóng xuất bằng tay cho nên bị những người này đoán được quỹ tích đánh bật ra, thậm chí né tránh.

"Dù là như thế nhưng bên ngoài Huyền Vũ sơn mạch cũng diễn ra một màn đại đồ sát chân chính.

Sau cùng, khi phi đao xoẹt qua chân trời rơi xuống lòng bàn tay Sở Dương thì hắn biết, mới nãy tổng cộng đã giết đi ba trăm bảy mươi hai vị cường giả.

"Ta cũng nên hoạt động gân cốt một chút!"

Sở Dương đứng dậy lúc lắc thân thể, huyết dịch trong ngươi tựa như sóng lớn lập tức nhanh chóng chảy xiết, lực lượng thức tỉnh, cả người từ trạng thái phiêu miểu biến thân thành bạo long mãng hoang.

"Ta không chỉ có phi đao!"

Hắn đằng không bay ra bên ngoài hai mươi dặm.

"Vậy mà có thể phát giác được tung tích của ta, hạng nhất Tiềm Long bảng quả thực khó lường!"

Đây là một người áo đen, hắn cảm ứng được Sở Dương đến nên thản nhiên nói.

Sở Dương đáp xuống cách đối phương mười mét, nhìn người áo đen nói: "Nếu không có chút bản lĩnh há có thể sống đến bây giờ? Ngươi là đệ tử của Thiên Ma tông nhỉ?"

Người áo đen gật đầu, báo ra thân phận: "Ta là Bắc Minh Thương Hải!"

"Bắc Minh Tinh Hải là gì của ngươi?"

Sở Dương trong lòng hơi động, không khỏi nghĩ đến trận tử đấu giữa cường giả Kim Quang tự và Thiên Ma tông do hắn thiết kế diễn ra ở bên ngoài Thiên Hỏa quận thành, một người trong đó là cường giả Đại tông sư tên Bắc Minh Tinh Hải, sau cùng bị hắn giết chết.

Bắc Minh Tinh Hải lãnh khốc nói: "Kia là em ta, lần này ta đến không phải vì Khô Mộc tâm kinh mà chỉ muốn mạng của ngươi. Vừa rồi ta ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, hẳn ngươi giết không ít người nhỉ? Mà lại trong thời gian ngắn như thế nữa, không tầm thường."

"Ta có một đao tên là Thiên Ma nhận, không biết ngươi có thể né tránh được không?"

Bắc Minh Tinh Hải nói xong, trường đao phía sau đã ở trong tay, hắn lăng không tung đao.

Nhanh, nhanh đến cực hạn.

Nhanh khiến cho Sở Dương gần như không phản ứng kịp.

"Đại địch, đại địch trước nay chưa từng có!"

Sở Dương tâm thần cuồng loạn di chuyển bước chân, lướt ngang ra ngoài năm mét, né tránh một kích tất sát.

Bắc Minh Tinh Hải tán thưởng một tiếng, áp sát chém tới liên tục, đồng thời cũng chậm rãi nói: "Quả nhiên không tầm thường! Lúc ta ở cảnh giới Tông sư đã mở ra một trăm năm mươi sáu khiếu huyệt, xếp hạng chín mươi ba trên Tiềm Long bảng, bây giờ ta là Đại tông sư, tuy không được xếp trên Đằng Long bảng nhưng thực lực của ta cũng không kém bao nhiêu, hẳn có thể xếp trong tốp hai trăm. Với thực lực của ta thì giết một tên gia hỏa hạng nhất trên Tiềm Long bảng chắc chắn không khó!"

Năm đao liên tiếp quả thực đã bức Sở Dương lui xa trăm thước.

"Hay cho Thiên Ma nhận, ngươi cũng nếm thử một đao của ta xem?"

Nói xong, Sở Dương khẽ lắc hai tay, lập tức có hai đạo lưu quang xoẹt qua.

ĐINH! ĐINH!

Phi đao lại bị Bắc Minh Thương Hải chém bay ra ngoài, lại là hai thanh.

Sở Dương thấy thế thì kinh hãi.

Bắc Minh Thương Hải lạnh giọng nói: "Ta là tuyệt thế Đại tông sư, thân dung thiên địa, thiên nhân hợp nhất, phi đao của ngươi tuy tốc độ nhanh nhưng cũng khó có thể làm gì được ta! Sở Dương, hôm nay ta sẽ giết ngươi ở đây để báo thù cho bào đệ."

VỤT!

Một đao lăng không phun ra đao khí chấn nát toàn bộ cây cối ở chung quanh.

"Thật sao? Vậy sẽ cho ngươi kiến thức một chút lực lượng chân chính của ta!"

Sở Dương lại mỉm cười, chẳng những không lùi mà còn tiến lên.

Hắn lắc hai tay một cái, lực lượng ẩn nấp trong cơ thể lập tức tràn ra mãnh liệt khiến không gian chung quanh cấp tốc vặn vẹo, đá vụn dưới chân cũng vô thanh vô tức trở thành bụi đất.

Lực lượng của hắn lần đầu bộc phát!