Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 139: Hạng nhất Tiềm Long bảng, Sở Hoàng




Đại Sở có một đội quân nổi tiếng thiên hạ tên là Tuần Thiên vệ.

Tuần thị thiên hạ, trấn áp dị đoan.

Đội ngũ này nổi danh nhất, cũng là một trong những đội ngũ bí ẩn nhất, do Sở Hoàng chưởng khống trong tay.

Nghe đồn chiến sĩ cấp thấp nhất bên trong cũng có tu vi Đại tông sư.

Tùy tiện một người cũng có thể trấn áp đất đai một quận.

Sở Dương thì thầm trong lòng một câu: "Trấn Thiên tông xong!"

Hắn cũng không có đi đến tây bắc Hổ Khiếu châu, cũng không muốn xem sự cường đại của Tuần Thiên vệ, xem một đại tông phái cường đại hôi phi yên diệt.

Năng lực càng lớn thì làm chuyện càng lớn.

Đây là đạo lý sinh tồn.

Cùng ngày, Sở Dương ngụ lại trong khách sạn này.

Trên lên giữa trời, Sở Dương ngồi xếp bằng trên giường, ý chìm thức hải câu thông Thanh Đồng môn.

Ở bên trong đã xuất hiện một thế giới mới.

"Phá toái hư không?"

Lúc Sở Dương thấy thế giới này thì hắn không khỏi sững sờ, đây là thế giới ở phía trên thế giới Đại Đường trước đó, từng bị hắn phủ định là không thể đi tới.

Nếu như đi tới thì không phải phá toái hư không mà không chừng sẽ vĩnh viễn ở luôn bên trong.

Ở trong thế giới Đại Đường, về sau thực lực của Sở Dương không có tiến thêm, thế giới phá toái hư không cũng là như thế.

"Hiện tại có nên trở lại thế giới Phong Vân không nhỉ?"

Từ bỏ thế giới "Phá toái hư không", thế giới Đại Đường và thế giới Tiểu Lý Phi Đao thì tuyệt đối không thể vào lại nữa, vậy chỉ có một lựa chọn duy nhất chính là thế giới Phong Vân.

"Không, bây giờ còn chưa được!"

Sở Dương càng nghĩ càng xa, trước khi thực lực bản thân chưa hoàn toàn lộ ra, hắn muốn tạm thời áp chế một phen, tiếp tục tích lũy ở Thiên Vũ đại lục, xem thử cảnh giới sau Đại tông sư cụ thể là như nào.

Người không nghĩ xa ắt có lo gần.

Thiên Vũ đại lục tông phái hoành hành, hắn đã đứng ở phía đối lập thì lựa chọn duy nhất chính là cây to hoàng triều này.

Mà thực lực của hắn tuyệt đối không thể tăng lên quá mức đột ngột được.

Nếu không sẽ bị nghi kỵ, vậy thì sẽ là đại phiền hà.

Đến tháng thứ hai, thế giới "Phá toái hư không" cũng không có biến mất, nhưng hắn được Thanh Đồng môn truyền cho một tin tức: Thế giới xuyên qua trước kia sau một tháng sẽ tự động xuất hiện thế giới mới, hoặc chờ đến một năm sau mới xuất hiện trở lại.

Sở Dương rốt cục trút xuống tâm sự.

Nếu như bây giờ đi đến thế giới Phong Vân thì tháng sau sẽ xuất hiện thế giới mới. Nếu như không đi thì cũng chỉ có thể chờ một năm sau, thế giới đó mới xuất hiện trở lại.

Sở Dương tiếp tục ở lại trong tiểu thành hai tháng mới rời đi, sau đó đâm đầu đi thẳng tới một dãy núi liên miên bất tuyệt, bắt đầu chậm rãi phóng thích khí tức bản thân.

Mỗi một ngày, khí tức của hắn sẽ tăng lên một ít, chỉ lẳng lặng phóng thích, căn bản không để thiên địa cảm giác được khí cơ.

Đây là kế hoạch của hắn!"

Trong hoàng thành, chỗ sâu trong hoàng cung.

Sở Hoàng không có một chút uy thế, không có gì đặc biệt, tay cầm Cửu Long ngọc bôi nhấp một ngụm trà, nhìn qua lão giả đối diện hỏi: "Sao ngài chịu về đây rồi?"

"Lúc trước Phệ Đà tự có dị động nên ta mới đi qua kiểm tra, ẩn nấp trong Thiên Hỏa quận thành."

Người nói chuyện không ngờ lại là Vương lão, dù ở trước mặt Sở Hoàng nhưng hắn vẫn tỏ vẻ tùy ý như cũ, hắn nói tiếp: "Nhưng ta không ngờ Khô Mộc tâm kinh xuất thế, càng không nghĩ tới lại thấy được một tiểu gia hỏa thú vị, tiếp đó chế cục giết mấy tên trọc và mấy ma đầu, nhưng chắc tiểu gia hỏa kia sẽ hận ta!"

Sở Hoàng cười nói: "Có thể được ngài tạo cục thì cũng là phúc khí của hắn! Tiểu gia hỏa kia thật có gì đặc biệt à?"

Vương lão mắt lóng lánh: "Chờ khi hắn tới Thịnh Kinh thì ngươi sẽ biết, chớ coi hắn tuổi nhỏ nhưng tim có cửu khiếu, thông minh lanh lợi, dù giả bộ non nớt trước mặt ta nhưng há có thể thoát khỏi pháp nhãn của ta? Tiểu tử kia rất già đời, với cả cơ duyên của hắn cũng không nhỏ đâu. Đáng sợ nhất chính là chỉ trong thời gian ngắn mà hắn lại tìm hiểu được Khô Mộc tâm kinh! Hắn cũng biết rõ ta mưu đồ chuyện gì nhưng lại tỏ vẻ không biết, tự động nhập cuộc đấy. Phần tâm tư này, phần quả cảm này cũng chỉ có đại thái tử mới có."

Sở Hoàng lẩm bẩm một tiếng: "Khô Mộc tâm kinh a!"

Vương lão chỉ điểm nói: "Phải rồi, diệt xong Trấn Thiên tông thì tiếp theo phải cẩn thận những tôn phái kia phản công, nếu không đáp trả lại một ván thì bọn hắn tuyệt sẽ không cam lòng đâu! Còn cả cái chết của tam thái tử nữa, quá mức kỳ quặc, ngươi không định điều tra thêm hả?"

Sở Hoàng cười lạnh một tiếng nói: "Ta biết, còn chuyện của tam thái tử thì hắn nhất định không chết vô ích, hắc, một cái Trấn Thiên tông há có thể đắp được một thái tử."

Nói đến đây, Sở Hoàng chợt có cảm giác, bàn tay lớn của hắn quẹt một phát, lập tức có một bảng văn hiện ra trước mặt hắn, triển khai xem xét thì hắn không khỏi kinh ngạc hô lên một tiếng: "Sở Dương, hạng một trăm!"

"Cái gì? Tiểu tử kia tiến vào Tiềm Long bảng?"

Vương lão đoạt bảng văn nhìn cẩn thận, không khỏi nhe răng nhếch miệng: "Hắn rốt cục đạt được cơ duyên gì mà mở được khiếu huyệt nhanh như thế? Với nội tình của hắn thì không có linh vật hỗ trợ căn bản không thể làm được!"

Hắn rõ hơn ai hết, độ khó mở những khiếu huyệt ở sau sánh ngang việc lên trời.

Vương lão cũng không hề rời khỏi hoàng cung, nhưng trong một đoạn thời gian ngắn sau đó, hắn triệt để chấn kinh, ngay cả Sở Hoàng cũng khiếp sợ không thôi. Chuyện có thể khiến hai vị tuyệt thế đại năng khiếp sợ tự nhiên không phải chuyện thường.

Mỗi một ngày, thứ tự tên Sở Dương trên Tiềm Long bảng lại tăng lên một hạng, nếu không phải biết Tiềm Long bảng không thể gian lận thì bọn hắn sớm đã xé mở bảng văn này ra xem rồi.

Hạng chín mươi chín!

Hạng chín mươi tám!

Hạng tám mươi tám!

Hạng năm mươi tám!

Hạng ba mươi hai!

Hạng mười lăm!

Bất tri bất giác Sở Dương đã xếp trong mười hạng đầu, đến lúc này thì tốc độ thăng hạng mới thoáng chậm lại, nhưng cũng hai ba ngày qua tăng lên một hạng.

Sau cùng, tên Sở Dương dừng lại ở hạng thứ tư năm ngày, hạng ba dừng lại tám ngày, hạng hai dừng lại nửa tháng thì lập tức đạt đến hạng nhất.

Hai vị cường giả trong lúc khiếp sợ chỉ có hai mặt nhìn nhau.

Vương lão hít lấy hít để từng ngụm khí lạnh, nói: "Tứ hoàng tử Sở Bắc Thần một mực chiếm cứ hạng nhất Tiềm Long bảng, hắn đã mở ra hai trăm bốn mươi khiếu huyệt đó? Lại bị vượt qua à?"

Sở Hoàng nói: "Đâu có, hiện tại nó mới chỉ mở được hai trăm ba mươi lăm khiếu huyệt thôi, càng về sau càng khó khăn, không mất một hai năm thì khó chân chính viên mãn. Nhưng mà sao tên Sở Dương này lại làm được? Sao lại vượt qua Bắc Thần được?"

Cho dù là Sở Hoàng cao cao tại thượng, trấn áp bát hoang cũng không nghĩ ra.

Vương lão suy nghĩ sâu xa nói: "Hắn thôi diễn Ngũ Đế Luân Hồi quyết mở ra hai trăm bốn mươi khiếu huyệt, tuy có chút cực đoan nhưng cũng là công pháp giành cho Tông sư cao cấp nhất thiên hạ. Đây là ngộ tính, cũng không đại biểu cho tu vi có thể tăng cao. Hắn làm được như này, e là đã đạt được thần đan diệu dược gì đó cho nên mới có thể đột ngột tăng mạnh."

Sở Hoàng suy nghĩ sâu xa nói: "Có thể thế lắm, với ngộ tính nghịch thiên của hắn, lại đọc được rất nhiều võ học trong thiên hạ, cộng thêm Khô Mộc tâm kinh tầng thứ tư, chiến lực cái thế thì không phải không thể đạt được hạt nhất."

Vương lão không khỏi hỏi: "Chăng lẽ Khô Mộc tâm kinh thần kỳ vậy sao?"

"Ta chỉ lĩnh hội đến tầng thứ tư thôi, cũng là nhờ cơ duyên xảo hợp sau khi đạt tới Nguyên Thần cảnh mới đột phá được, nhưng ta không có phát hiện ra năng lực đặc thù gì, tối đa cũng chỉ tăng trưởng trí tuệ, phản chiếu tự thân thôi. Chẳng lẽ hắn lại có đột phá hay sao?"

Nói đến đây, Sở Hoàng cũng không khỏi nhếch miệng.

Vương lão bỗng nhiên cười nói: "Dù sao hắn cũng có huyết mạch hoàng thất, vậy đủ rồi! Tuy nhiên, nếu như hắn trở thành thái tử thì tương lai tranh đoạt đại vị, chỉ sợ hắn cũng có lực địch lại đại thái tử đó, ngươi không lo lắng ư?"

Ha ha ha!

Sở Hoàng cười to: "Vương lão, ngươi cũng quá coi thường tâm tính của ta rồi, Đại Sở chúng ta lập quốc, thái tử tranh đoạt chính là quốc sách cơ bản do chính Thái tổ lão nhân gia ông ta quyết định, vạn thế không đổi. Chuyện này cũng cam đoan Đại Sở chúng ta ở mỗi thời đại luôn có đế hoàng kiệt xuất nhất, chỉ có như thế mới có thể trường thịnh không suy, trấn áp bát hoang."

"Cùng là huyết mạch thái tổ, là vì sao?"

Sở Hoàng bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt lấp lóe, quan sát phương bắt, nhìn Đông Hải một chút, sau cùng nhìn lướt qua nam bộ cùng tây hoang.