Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 124: Lão Tử truyền thừa




Tịnh Minh đại sư cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng không phải là không thể chống lại.

Sở Dương đã xác định, Tịnh Minh đại sư tuyệt đối chưa đột phá Đại tông sư, cũng không đạt tới Nguyên Thần cảnh, nếu không thì cũng không chỉ là loại cảm giác nguy hiểm này.

Hắn được chức kiến sự kinh khủng của đại năng Nguyên Thần cảnh, dù hiện tại đã mở ra hai trăm bốn mươi khiếu huyệt nhưng đối mặt bọn hắn cũng tuyệt đối như đứa trẻ yếu ớt.

Dưới nguyên thần là phàm, trên nguyên thần là "tiên".

Đây chính là sự khác biệt.

Dù là Đại tông sư thì cũng chỉ có thể nói là bước tới cánh cửa của đạo mà thôi, vẫn thuộc phạm trù của người.

Không phải nguyên thần thì hắn có chút nắm chắc chống lại, thậm chí chém giết.

Lão đạo cười tủm tỉm nói: "Về phần lão đạo ta, ngươi khẳng định chưa nghe nói qua, tuy nhiên sư thừa của ta thì ngươi hẳn đã từng nghe thấy. Sư tổ ta là Lão Tử!"

Sở Dương chấn động cả người.

Lão Tử Lý Nhĩ đại danh đỉnh đỉnh, thân là người Hán, mấy người không biết?

Khai sáng Đạo giáo nhất mạnh, là tồn tại thánh nhân trong truyền thuyết thần thoại, dù là Khổng thánh nhân cũng đã từng vấn đạo với hắn.

Lão đạo tiếp tục nói: "Xuống chút nữa, truyền đến Tấn triều, gia sư Cát Hồng!"

Sở Dương lộ ra vẻ kính nể: "Cát Hồng lão tiền bối?"

Với vị nhân vật này, hắn có nghe nói qua, cũng là một nhân vật Đạo gia, nhưng hắn nổi danh nhất chính là luyện đan cùng y thuật.

Cát Hồng là học giả Đạo giáo thời Đông Tấn, trứ danh luyện đan gia, y dược học gia. Tự là Trĩ Xuyên, hiệu Bảo Phác Tử, Hán tộc, người Cú Dung quận Đan Dương. Chất tôn Cát Huyền là phương sĩ thời tam quốc, thế xưng Tiểu Tiên Ông. Từ thụ phong làm quan nội hầu, sau ẩn cư luyện đan ở La Phù sơn. Viết ra những bộ sách như Trửu Hậu Phương.

Trửu Hậu Phương vang danh hậu thế, quốc y không ai không biết, trong sách sớm ghi chép một ít bệnh truyền nhiễm như bệnh đậu mùa, các bệnh dạng trùng cùng chẩn trị. Thiên Hành Phát Ban sang là ghi chép sớm nhất trên thế giới có liên quan đến bệnh đậu mùa. Ở phương diện luyện đan cũng có phần tâm đắc, đan thư Bảo Phác Tử nội thiên miêu tả cụ thể luyện chế Kim Ngân đan dược cùng nhiều kiến thức liên quan đến phương diện hóa học, cũng giới thiệu rất nhiều vật chất tính chấn lẫn vật chất biến hóa.

Thành tựu kinh người như thế nhưng đáng tiếc hậu bối tử đệ bất hiếu, chẳng những không kế thừa được một thứ gì trong đó mà còn bị hậu man di bỏ đi thành tựu mấy ngàn năm mà không thèm để ý.

Không biết tương lai, lúc nằm xuống đất có mặt mũi nào gặp lão tổ tông không.

Lão giả báo lên danh hào: "Ta là Cự Côn Tử đệ tử của Cát Hồng tiên tôn!"

So với Lão Tử và Cát Hồng thì Sở Dương thật sự chưa nghe nói qua Cự Côn Tử, hiển nhiên cũng là một vị cường giả thế ngoại siêu nhiên. Nếu như thế thì Lão Tử lúc trước lại đáng sợ đến bực nào?

Chẳng lẽ?

Sở Dương chấn động, trong lòng nảy ra một suy đoán kinh người, nhưng hắn cũng ngừng lại, không dám suy nghĩ nhiều.

Ài!

Cự Côn Tử thở dài một tiếng, nhìn về phía quan tài: "Ta đã từng chỉ điểm cho Ninh Đạo Kỳ, đáng tiếc tâm tính của hắn không được, tâm tại đạo học nhưng sau khi tinh thông lại hướng tới phật học. Mặc dù danh xưng đệ nhất nhân đạo gia nhưng lại thành tay chân cho phật tông, thậm chí có mấy lần ta cũng nhịn không được muốn đánh giết hắn cho đỡ phải mất mặt xấu hổ, nhưng đáng tiếc ta lại không đành lòng."

Sở Dương trầm mặc, triệt để trầm mặc.

Nếu như Ninh Đạo Kỳ thật sự là đệ tử của vị Cự Côn Tử này?

Khẳng định Cự Côn Tử không chỉ đến để nhặt xác đơn giản như vậy.

Hắn tin tưởng: Người thiện làm việc thiện, kẻ ác làm chuyện ác, thế gian chân chính không có tư tình chỉ sợ cũng chỉ có đạo chủ, phật đà mà thôi.

Cho dù là như vậy thì những người đó thật sự không có tư tâm ư?

Ai biết được!

Nhưng mà con người của lão đạo này thật khiến người phải kính nể.

"Ta từng âm thầm chỉ điểm cho Tôn Tư Mạc, truyền Ngũ Cầm hí của Hoa Đà tổ sư cho hắn, tiểu gia hỏa kia tài trí kinh diễm, viễn siêu Ninh Đạo Kỳ. Thân kiêm đạo y hai nhà, chờ một thời gian, siêu việt ta không phải việc khó."

Nói đến Tôn Tư Mạc, Cự Côn Tử cũng không nhịn được tán thưởng liên tục.

Sở Dương khóe miệng co giật, Tôn Tư Mạc cũng là lão đầu tử rồi nhưng lại bị gọi là tiểu gia hỏa.

Càng không nghĩ tới, Tôn đạo trưởng cũng được "kỳ duyên".

Cự Côn Tử thở dài một tiếng nói: "Đến thời Đại Tùy thống nhất cả nước thì cũng coi như quốc thái dân an, bách tính miễn cưỡng không chết đói, ta tưởng có thể thái bình được một hai trăm nào, nào ngờ đâu? Dương Quảng tuy có nhiều khuyết điểm nhưng không thể phủ nhận hắn văn võ toàn tài, mục tiêu rộng lớn, tuy nhiên hắn lại bảo thủ, làm việc quá mức vội vàng xao động. Mở khoa cử thì cũng thôi đi, mặc dù chống lại thế gia nhưng nếu kiên trì được một hai chục năm, triệt để củng cố đã rồi hẳng khai mở kênh nào thì ắt sẽ thành công, sẽ không bị thế gia đại tộc nắm lấy cơ hội hãm hại hắn ngắt ngoải, kết quả dân oán sục sôi!"

Ngừng một chút, Cự Tôn Tử lại nói tiếp: "Dương Quảng lại chinh phạt Cao Ly ba lần làm hao hết nội tình, thiên hạ đều phản. Cục diện như vậy, lão đạo ta tuy có lực kinh thiên nhưng cũng không thể nào xoay chuyển càn khôn được, ta không có khả năng trị thế nên trong sự thất vọng liền chuẩn bị tĩnh tu lần nữa, nhưng sau đó lại phát hiện Dương Châu biến đổi tớn kinh thiên, toát ra một nhân vật như ngươi."

Côn Cự Tử tán thưởng Sở Dương hết mực: "Thánh hiền trên trời giáng xuống tối đa chỉ đến thế này mà thôi, ngươi khiến ta thấy được cục diện vạn cổ thống nhất, dù rằng lệ khí của ngươi quá nặng, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm!"

Sở Dương thử thăm dò: "Ngươi không trách tội ta diệt ma môn? Đó cũng là lưu phái đạo gia đó?"

Cự Côn Tử khịt mũi coi thường: "Thứ đó cũng tính là lưu phái đạo gia?"

Ngừng một chút, Cự Côn Tử thâm ý sâu sắc nói: "Thời điển ban đầu thì xác thực ma môn cũng đáng xem, nhưng đáng tiếc sau này lại làm việc ngày càng cực đoan, rốt cục trở thành ma đầu, người kêu người đánh. Nhưng thế gian có thiện thì sao lại thiếu ác được? Mỗi người đều có hai mặt thiện ác, quan trọng là phòng ngừa ra sao thôi?"

Sở Dương gật đầu: "Vậy phải xem chế độ."

Cự Côn Tử cười to: "Hay cho chế độ, ngươi đạt được tinh túy pháp gia!"

Sở Dương hơi tự đắc: "Không phải, pháp gia cũng quá mức cực đoan. Chế độ ta nói đến chính là pháp luật thiên hạ chân chính, không có phân chia thứ dân, vương tử, đạii thần, tất cả mọi người đều bình đẳng trước pháp luật!"

Cự Côn Tử kinh hãi: "Sao có thể làm được?"

Sở Dương cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên có cách! Nếu như tiền bối muốn nghe thì chờ ta giải quyết xong chuyện trước mắt, tiếp đó sẽ giải thích rõ cho tiền bối, để ngài nhìn xem ta khai sáng ra hoàng triều khoáng tuyệt cổ kim ra sao!"

Cự Côn Tử hít sâu một hơi, kìm nén kích động trong lòng: "Nếu thật có thể thực hiện được thì ngươi chính là thánh nhân đương thời! Chỉ một câu này của ngươi thôi, mặc kệ thật giả, chuyện của ngươi hôm nay, lão đạo ta quản chắc rồi. Không giết được hắn nhưng cũng có thể ngăn cản hắn, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương thôi!"

Cự Tôn Tử ưỡn người một cái, lực lượng ẩn giấu cho trong cơ thể xông ra mãnh liệt như núi kêu biển gầm, chống lại Tịnh Minh đại sư.

Sở Dương sinh lòng tôn kính.

Lão tiền bối như thế mới thực sự là cường giả đáng giá cho người ta tôn kính. Mắt thấy sơn hà phá toái mà không thể nào sửa đổi được nên chỉ có thể chán nản, bây giờ thấy được hy vọng, dù chỉ có một chút xíu xiu nhưng lập tức không do dự đứng dậy.

Đây chính là đại nghĩa.

Đây chính là đại cục.

Về phần ma môn lưu phái đạo gia, chết thì chết, còn sống cũng chỉ làm bẩn danh dự đạo gia mà thôi, căn bản không đáng để quan tâm.

Thậm chí hắn cũng chẳng hỏi tới đạo gia trong tương lai sẽ bị đối xử ra sao? Kết quả cũng chẳng khác gì những lời Sở Dương đã nói với Tịnh Minh đại sư về cách đối xử với phật tông mà thôi.

Điều này càng lộ vẻ khó được.

Tịnh Minh đại sư thở dài một tiếng: "Ài! Chúng ta thật muốn đi tới cục diện này sao? Dù sao, những người như ta và ngươi trên thế gian đã cực ít cực ít."

Cự Côn Tử cười to, bội hiển phóng khoáng: "Ngươi duy trì là tông phái, mặc kệ thiện ác, bất luận vạn dân, chỉ có phật trong lòng người, dù hành tẩu thiên hạ làm việc thiện thì chẳng qua cũng chỉ vì cho tâm linh viên mãn mà thôi. Bây giờ phật môn gặp nạn, ngươi liền nhảy ra ngoài, phật tâm phật thân mặc dù ở trong vạn dân nhưng lòng lại ở nơi phật tổ."

"Ta sinh ra ở đây nên trung thành mảnh đất này, bởi bởi nó dựng dục ta, nuôi ta khôn lớn!"

"Ta thân ở đạo gia nhưng rễ ở tại mảnh quốc gia này!"

"Ta phóng nhãn nhiên hạ, chỉ ở sơn hà ổn cố, vạn dân hưng thịnh!"

"Dù cho thân tử đạo tiêu thì sợ gì? Há có thể để đám tông mông ngoại lai như các ngươi hoành hành?"

Ánh mắt của Cự Côn Tử mỗi lúc một lăng lệ, sau cùng ẩn hiện sát cơ, lôi đình cuồn cuộn.