VÚT! VÚT! VÚT!
Từng chiếc lưới tơ mềm mại lại bền dẻo được ném ra trên không, bao phủ đỉnh đầu Sở Dương rồi rơi xuống.
Sở Dương thoáng nhìn qua nam tử tà dị hết mực ở cách đó không xa, tạm thời không để ý đến mà là cười nói: "Chỉ bằng loại thủ đoạn này cũng muốn đối phó ta?"
"Đây là hàn băng ti tuyến, thứ mềm dẻo nhất thế gian, không thể phá vỡ, vừa vặn hạn chế ngự không phi hành pháp của ngươi."
Ninh Đạo Kỳ nói xong, lại bắn ra một lưới tơ, nhốt Sở Dương ở bên trong, đến lúc đó mặc cho ngươi bản lĩnh lớn hơn trời cũng chỉ như chim trong lồng.
"Thứ mềm dẻo nhất?"
Sở Dương cười xùy một tiếng, nói: "Vô tri thật đáng sợ!"
ÔNG!"
Thoại âm rơi xuống, tâm linh lực khổng lồ của Sở Dương đột nhiên ập ra, vô hình vô chất, lại như nước sông cuồn cuộn quét ngang thập phương, khiến cho những cường giả vây công Sở Dương cũng theo đó nhao nhao chấn động, thần hồn mê mang.
Bốn đạo lưu quang bay ra khỏi người, dễ dàng phá vỡ lưới tơ "không gì phá được" kia, xuyên thủng cổ họng bốn vị đại hòa thượng của Tịnh Niệm thiền viện.
Cùng thời điểm đó, Sở Dương ôm Thương Tú Tuần bằng một tay, bước chân đạp mạnh tựa như súc địa thành thốn, trước khi lưới tơ kịp rơi xuống thì đã đi ra, đi tới bên người Ninh Đạo Kỳ, bóp lấy cổ lão đầu trọc mới kịp lấy lại tinh thần này.
"Ngươi, ngươi..."
Lần này, Ninh Đạo Kỳ thật sự sợ hãi.
"Đệ nhất nhân đạo môn, thanh tĩnh vô vi, siêu nhiên thế ngoại, hắc hắc!"
Sở Dương cười lạnh nói: "Chó canh cổng cho phật tông, tội nhân của đạo môn, ngươi sẽ luôn bị gắn mác ô nhục, vĩnh viễn không thoát thân được!"
Ninh Đạo Kỳ run rẩy.
Sở Dương xiết chặm năm ngón tay, "răng rắc" một tiếng, cổ Ninh Đạo Kỳ cứ thế gãy đi.
"Dừng tay cho ta!"
Thanh âm của Phạm Thanh Huệ cũng đồng thời truyền tới.
"Đạo môn phật môn các ngươi đã thân nhau thế, ngươi trước nhặt xác cho hắn, một lát sau ta sẽ chân chính để các ngươi song túc song phi!"
Sở Dương nói xong thì vung tay ném thi thể Ninh Đạo Kỳ tới.
VÙ!
Cùng lúc đó, một ngọn phi đao khác mà Sở Dương đã sớm thu lại lập tức bay nhanh như lưu tinh, xoẹt qua cổ họng Phạm Thanh Huệ mới tiếp được thi thể Ninh Đạo Kỳ.
"Ngươi, ngươi..."
Phạm Thanh Huệ nhìn Sở Dương với vẻ không cam lòng cùng lo lắng cho tương lai của Từ Hàng Tĩnh Trai, sau đó ngoẹo đầu ngã xuống, từ trên tường thành rơi xuống.
"Sư phụ!"
Sư Phi Huyên một mực ở xa quan chiến tê tâm liệt phế gọi hô một tiếng, lăng không bắn lên đỡ lấy thi thể Phạm Thanh Huệ, không hề nhìn qua thi thể Ninh Đạo Kỳ.
RẦM!
Thi thể rơi xuống, quảng thành thịt nát.
Ninh Đạo Kỳ đường đường là đệ nhất nhân đạo môn lại ra mặt khắp nơi cho phật tông, kết quả lại chẳng có một tên đệ tử phật tông nào đỡ hắn, không thể không nói là một loại bi ai.
"Ngươi, ngươi rốt cục đã thi triển thủ đoạn gì?"
Những người còn lại đều luống cuống, dù là lão hòa thượng Trí Minh cũng cảm thấy lạnh cả người, run rẩy không thôi.
Thủ đoạn không hiểu, chấn nhiếp tất cả mọi người.
Phi đao vừa ra, không an cản nổi.
Ngay cả Đại tông sư như Ninh Đạo Kỳ cũng tựa như con gà con, bị bóp cổ đến chết.
Quá đáng sợ!
"Ngươi quả thật là một đại ma đầu!"
Ngộ Thường phẫn nộ hét lên.
"Với các ngươi thì ta đúng là một đại ma đầu!"
Sở Dương u lãnh cười một tiếng, vừa xoay chuyển ý nghĩ, bốn chuôi phi đao lập tức xoẹt một đường vòng cung, mau chóng đuổi theo bốn lão hòa thượng.
Ngự kiếm pháp, khống chế phi đao.
"Bây giờ đã phòng bị, lại há có thể làm gì được ta?"
Tuệ Phổ hừ lạnh một tiếng, vỗ chưởng về phía phi đao, trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ phật quang nồng đậm, một chưởng này vỗ ra, thần binh lợi khí gì cũng sẽ bị đánh gãy.
Nhưng mà phi đao lại dễ dàng phá vỡ phật quang, chui vào lòng bàn tay.
"Làm sao lại như vậy?"
Tuệ Phổ đờ người lộ ra vẻ không thể tin, chỉ thấy cánh tay của hắn nhúc nhích một lát, sau đó đỉnh đầu nổ tung, phi đao chui ra.
Tuệ Phổ, chết!
Ba đại hòa thượng khác cũng không thể thoát khỏi vận mệnh tương tự.
"Phá Vọng chi kim thật không hổ là đại sát khí khiến ta tiêu tốn tới hai trăm vạn điểm tích lũy để đổi!"
Sở Dương cảm tháng không thôi.
Không có phương pháp phòng ngự tương ứng thì Tông sư bị giết như heo chó, ngay cả Đại tông sư nếu không phòng bị cũng sẽ bị giết trong một kích.
BẠCH!
Phi đao chuyển hướng, Đỗ Phục Uy và Giải Huy tiếp bước.
Vô luận là những người quan chiến hay quân đội, tất cả đều sợ ngây người.
Đại tông sư Ninh Đạo Kỳ những người mê võ ở đây truyền tụng thần hồ kỳ thần lại bị Sở Dương bóp cổ như bóp một con gà, dễ dàng bị bóp chết.
Phảng phất giống như nằm mơ.
Trai chủ Từ Hàng Tịnh Trai cao cao tại thượng, từ trước đến nay lấy danh thế thiên tuyển đế, thân phận hết sức cao quý nhưng lại bị phi đao bắn chết.
Khó có thể tưởng tượng.
Ánh mắt bọn hắn nhìn Sở Dương tựa như đang nhìn thần ma, mang theo vẻ kính sợ thật sâu.
"Ngươi muốn đi?"
Sở Dương bỗng nhiên cười lạnh, vừa sải bước ra đã ngăn ở trước mặt nam tử thanh niên đứng trên tường thành từng âm phần phân phó cung tiễn thủ bắn giết Thương Tú Tuần.
Đi tới gần, đối phương còn muốn phản kháng thì bị Sở Dương bóp cổ, nhấc lên.
"Ngươi rốt cục là ai?"
Sở Dương quát hỏi, lập tức vận chuyển bí phát Khống Thần quyết khiến cho nam tử thanh niên trở nên thất thần, thành thật trả lời: "Ta là Chu Sán!"
"Chu Sán?"
Sở Dương khẽ híp mắt, lộ ra sát cơ trước nay chưa từng có.
Người này danh xưng là Già Lâu La, là hạng người chân chính ăn người, khắp Đại Đường chỉ có mỗi hắn là kẻ ác ôn đáng giết nhất.
"A Di Đà Phật, Sở thí chủ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!"
Ngay khi Sở Dương muốn bóp chết Chu Sán thì một tiếng phật niệm đột nhiên vang lên, rung động thương khung, quanh quẩn khắp thành Lạc Dương.
VÚT!
Người đi đầu là một thanh niên hòa thượng hết sức trẻ tuổi, khí chất chất phác khiến cho người ta liếc nhìn lại sinh lòng thân cận. Theo sau là bốn lão hòa thượng mặt mũi hiền lành, hữu đạo cao tăng, một trước một sau, tuần tự nhảy lên trên tường thành.
"Ngươi là Liễu Không hòa thượng nhỉ?"
Cảm ứng được sinh cơ khổng lồ, lực lượng tích chứa ẩn trong cơ thể đối phương, dõi khắp Lạc Dương, hiện tại trừ Liễu Không hòa thượng phản lão hoàn đồng của Tịnh Niệm thiền viện ra thì còn ai nữa?
"A Di Đà Phật, là bần tăng!"
Liễu không khẽ gật đầu.
"Ngươi lại phá bế khẩu thiền?"
Sở Dương kỳ dị nói.
Hắn biết Liễu Không tu luyện bế khẩu thiền trong Tịnh Niệm thiền thư do thiên tăng của Tịnh Niệm thiền viện tạo ra, bây giờ đối phương mở miệng nói chuyện thì hiển nhiên đã phá.
"Cục diện hiện tại không thể không phá!"
Liễu Không liếc qua những hòa thượng đã tử vong, lộ ra vẻ thương xót.
Sở Dương khẽ gật đầu, nhìn sang bốn hòa thượng ở sau, nói: "Các ngươi chẳng lẽ là tứ đại thánh tăng?"
"Đúng thế!"
Thiên Thai tông Trí Tuệ đại sư tiến lên một bước, cao giọng nói: "Vốn tưởng bọn người Ninh đạo hữu sẽ mời ngươi đến Tịnh Niệm thiền viện, chúng ta nhìn một chút xem ngươi rốt cục là người thế nào? Nhưng nào ngờ chỉ trong phút chốc đã bị ngươi giết sạch sành sanh!"
"Là mời à?"
Sở Dương cười nhạt nói: "Vì ta, vậy mà những người được gọi là thế ngoại cao nhân như các ngươi cũng tới, có phải ta nên cảm thấy vinh hạnh không nhỉ?"
"A Di Đà Phật, Sở thí chủ, tại sao ngươi lại có thành kiến với phật môn ta?" Liễu Không hỏi vấn đề mấu chốt.
Hắn từ đầu đến cuối không rõ tại sao người trẻ tuổi đột nhiên xuất thế này lại cực đoan như thế.
"Ngươi có biết hắn là ai không?" Sở Dương nhấc Chu Sán lên, hỏi.
"Biết!" Liễu Không gật đầu.
"Ngươi đã biết hắn là Chu Sán, là thủ lĩnh nghĩa quân!"
Sở Dương lạnh lùng nói: "Hắn chẳng có bản sự gì, chỉ có một điểm đặc thù duy nhất là những nơi hắn đến tất sẽ bắt rất nhiều dân chúng, nấu ăn trước mặt mọi người, mà thứ hắn ăn lại là những đứa trẻ nít, người bị hắn cùng quân sĩ của hắn ăn đếm không hết. Người như thế còn ghê tởm hơn ác quỷ, hung ác hơn ma đầu, nhưng các ngươi lại gọi hắn là người hàng ma, thấy hắn chẳng những không phổ độ lại còn cấu kết nhau đối phó ta."
"Phật môn cao tăng, hắc hắc, thật đúng là phật môn cao tăng, quả nhiên là làm trò cười cho thiên hạ!"
Sở Dương tức giận khó bình, thanh âm ù ù truyền khắp toàn thành, làm cho tất cả mọi người đều nghe được rõ rõ ràng ràng.
Chu Sán ác còn hơn cả ác quỷ, tu la hơn cả tu la, ma còn hơn cả ma đầu, nhưng lại được những cao tăng đắc đạo này không hỏi tới, hơn nữa còn liên hợp lại đối phó hắn?
Đây không thể không nói là một loại châm chọc.
"A Di Đà Phật, buông xuống đồ đao lập địa thành phật, chưa chắc không thể!" Liễu Không trầm mặc chốc lát, nói.
Sở Dương cười: "Vừa rồi ta giết Ninh Đạo Kỳ, Phạm Thanh Huệ, bây giờ cũng buông xuống đồ đao, vậy thì tại sao các ngươi lại đến?"
Liễu Không trầm mặc.
"Trò hề lừa gạt thế nhân, ở trước mặt ta còn muốn nói ra hả? Liễu Không à Liễu Không, ngươi cung quá coi thường người rồi."
Sở Dương hét to: "Còn cả Tịnh Niệm thiền viện của ngươi nữa, phóng xá thành rừng, đại phật mạ vàng, ngay cả hoàng cung của Dương Quảng cũng không xa hoa như các ngươi. Đây chính là cao tăng đắc đạo, được chi sĩ thế nhân cúng bái đó, ta khinh!"
Nói xong, Sở Dương phun ra một ngụm đờm.
"Tín đồ cung phụng, hiển lộ rõ ràng phật uy thôi!"
Liễu Không miễn cưỡng nói.
"Ha ha ha, hóa ra phật uy liền là mạ vàng, liền là xa hoa, liền là cướp đoạt tiền tài của tín đồ, liền là cao cao tại thượng, hưởng thụ tài phú vô tận, ngồi xem vạn dân đói khát mà chết, đóng băng mà chết!"
Sở Dương cười điên cuồng: "Lúc đầu ta còn bội phục mấy người các ngươi, bây giờ gặp nhau thì thật không hơn gì!"
"Uy của phật môn, không cho phép kẻ khác khinh nhờn!"
Liễu Không nhắm mắt lại.
Một câu nói kia rõ ràng là tông phái chi tranh, sinh tử chi đấu, đã không có thiện ác.
Một câu thể hiện tất cả tàn khốc.
Lại cao hơn cao tăng thì cũng chỉ là "người" mà thôi.
Là người thì biết được hưởng thụ, hiểu được an nhàn, mặc dù trong lòng từ bi nhưng cũng nhắm mắt lại, nhìn không thấy, nghe không được, quảng hắn bên ngoài hồng thủy ngập trời, ta tự trầm xuống nước đắm trong từ bi, ngẫu nhiên làm việc thiện liền được thiên hạ truyền tụng.
Đây là lý lẽ của phật, đạo của phật, từ của phật, thiện của phật, mẫn của phật, tâm của phật!"
Phật ở trong lòng, dõi khắp thế nhân, quỳ xuống là thiện, đứng là làm ác!