Sau khi Sở Dương trở lại thì tiến hành tìm hiểu mọi chuyện của những thế lực mà Sở phủ nắm giữ.
Rốt cục quyết định, bổ sung đủ ba mươi sáu huyết vệ đồng thời để bọn họ đồng loạt đạt tới cảnh giới Tông sư, chiến bộ bởi ít nhiệm vụ nên chỉ cho chín danh ngạch, ám vệ mười tám danh ngạch, về phần Sở quán một mực chuyển vận nhân tài cho chiến bộ thì cũng nhận được chín danh ngạch.
Liên Hợp thương hội và Duyệt Tân lâu phát triển không quá thuận lợi, bây giờ dân chúng lầm than, khởi nghĩa nổ ra ở khắp nơi nên tự nhiên ảnh hưởng tới sinh ý, có một số thủ lĩnh khởi nghĩa đánh chủ ý đến nhưng đều bị xử lý trong âm thầm.
Trong đại sảnh, Tống Sư Đạo và Lỗ Diệu Tử một mực ở ngoài quan sát bị chấn động thật sâu.
Tống Sư Đạo đã sớm tới Sở phủ từ hai năm trước, nhưng dù sao hắn cũng là người ngoài, khó có thể tiếp xúc đến những chuyện hạch tâm. Dù là Lỗ Diệu Tử thì cũng như vậy. Cho nên những chuyện xảy ra hôm nay khiến bọn họ nhìn bằng ánh mắt khác, rung động tột đỉnh.
Sở phủ luôn làm việc điệu thấp, bất tri bất giác đã trưởng thành, trở thành một con quái thú đáng sợ, một khi xuất hiện trước mắt thế gian thì nhất định sẽ long trời lỡ đất.
"Các ngươi còn chưa quen thuộc?"
Trong hậu viện, Sở Dương gặp được tỷ muội Tống Ngọc Trí, có cả Thương Tú Tuần.
"Nếu ngươi không trở lại thì chúng ta sẽ là chủ nhân của nơi này!"
Tống Ngọc Trí hếch mũi, nói: "Tiếc là ngươi lại trở lại, chúng ta liền không được tự nhiên."
"Ha ha ha!"
Sở Dương cười to: "Nói vậy, ta trở về ngược lại là sai rồi."
"Phủ chủ trớ trách, muội muội không phải ý như thế."
Tống Ngọc Hoa không lỗ mãng như muội muội, với Sở Dương, nàng một mực hiếu kỳ nhưng cũng xen lẫn kính sợ, thấy muội muội nói trống không như vậy thì lập tức bào chữa.
"Sở phủ chủ tuyệt sẽ không nhỏ mọn thế đâu, dẫu sao Ngọc Trí cũng là tuyệt thế tiểu mỹ nhân kia mà!"
Thương Tú Tuần từ tốn nói.
"Mỹ nhân vờn quanh, công tử cao hứng còn không kịp ấy chứ!"
Liễu Trinh nói xen vào, nhưng nghe sao cũng thấy có tư vị chua chua.
Sở Dương co giật khóe miệng, thầm nghĩ trong lòng: Đây có phải ăn dấm hay không?
Nhìn lướt qua bốn vị mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ, Sở Dương cảm thấy tê cả da đầu, thân là nam nhân, không động tâm là giả, nhưng trong lòng thi thoảng lại hiện lên bóng dáng Tiểu Mai.
Thấy người mình yêu nằm trong ngực, hồng nhan không con, già đi mà chết, loại bất lực kia, nỗi đau xé rách tim gan kia khiến Sở Dương không muốn nhận thêm một lần nữa.
Với tính cách của hắn, một khi tiếp nhận thì sẽ toàn tâm toàn ý, nhưng nếu lại trải qua một lần như thế nữa thì sao đây?
Trong lòng yếu ớt thở dài.
Ở một chỗ hẻo lánh phía góc tây nam thành Dương Châu có một tòa trag viên, trong phủ đệ đèn đuốc không nhiều nhưng người ở bên trong lại không ít.
Trong chính sảnh đang có mấy người ngồi, khí tức mỗi người sâu dày vô cùng.
Người cầm đầu là Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên, tuế nguyệt không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên gương mặt của nàng, nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ thấy nàng hơn đồ nhi Loan Loan ít tuổi mà thôi.
Phong thái yểu điệu, phong tình tràn đầy say đắm lòng người.
Đôi mi thanh tú nghiêng tóc mai, hai con ngươi đen lay láy, rất có thần thái, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đủ khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng phải tình mê điên đảo.
Luận tư sắc, nàng không kém tuyệt thế mỹ nữ, khí chất thanh tú tuyệt luân, tuyệt đối không ai có thể nghĩ ra nàng là Âm Hậu của Âm Quý phái ma môn.
Đây chính là Chúc Ngọc Nghiên, Âm Hậu đã có ngoại tôn nữ mười sáu tuổi.
Đứng bên cạnh nàng là Loan Loan, đệ tử của nàng. Đây là một tuyệt thế giai nhân trò giỏi hơn thầy, cũng là truyền nhân có thiên phú mạnh nhất từ trước đến nay của Âm Quý phái.
Loan Loan tuổi còn trẻ nhưng lại có dung nhan mỹ lệ động lòng người, trí tuệ siêu nhần nhưng tâm tính lại bất thường, tựa như tinh linh đến từ nơi u ám nhất, lại như đóa mân côi có gai, bề ngoài yêu diễm vũ mị, mỹ lệ vô cùng, tâm kế quả cảm dị thường.
Dám yêu dám hận, khiến cho người ta khâm phục.
Nhưng nàng lại gánh vác đại trọng trách truyền thừa cho Âm Quý phái, trong nguyên tác, dường như nàng nuôi dưỡng được hai truyền nhân: Một người là Minh không, trở thành Võ Tắc Thiên, chưởng khống triều đình thiên hạ, một người là Pháp Minh, chưởng khống thế lực giang hồ.
Đây là tài tình cỡ nào, ngay cả Sư Phi Huyên truyền nhân của Từ Hàng Tĩnh Trai cũng kém đi một bậc.
Sư đồ hai người đứng chung một chỗ, xinh đẹp tuyệt luân, tựa như hoa tỷ muội, khiến cho những người trong ma môn ở đây không dám nhìn nhiều.
"Nhị phái lục đạo ma môn ta bắt nguồn từ thời chiến quốc, thành tại Tần Hán, truyền thừa lâu đời, nội tình cỡ nào? Ai lại nghĩ tới sẽ có hôm nay?"
Chúc Ngọc Nghiên thần sắc bình tĩnh nhưng ngữ khí lại tràn đầy sát ý lẫn không cam lòng: "Nhị phái lục đạo ma môn đều bị lật tung, từng cứ điểm một, tổn thất chín thành, ngay cả hang ổ của bản thân cũng bị kích phá, khiến cho chúng ta chạy trốn như chó nhà có tang! Các ngươi ai có thể nói cho ta biết, bọn hắn rốt cục là ai?"
"Tịch Ứng, Tả Du Tiên, An Long, các ngươi nói xem, bọn hắn rốt cục là ai?"
Thanh âm của Chúc Ngọc Nghiên đột nhiên tăng vọt mấy phần.
Những người bị gọi tên đều là cường giả tuyệt đỉnh của nhị phái lục đạo, ai không cao ngạo tuyệt luân, nhưng giờ phút này tất cả đều cúi đầu trầm mặc.
"Sư phụ."
Loan Loan đột nhiên nói: "Hẳn là chín năm trước đi, Dương Châu đột nhiên xuất hiện một người tên là Sở Dương. Không ai biết được lai lịch của hắn, truyền thừa của hắn, hắn tựa như ở trên trời rơi xuống, thần bí khó lường. Sau khi xuất hiện không lâu, hắn thu nhận lưu manh Ngôn lão đại và thu hai tiểu lưu manh là Khấu Trọng và Từ Tử Lăng làm đệ tử. Về sau hắn đánh bại Thạch Long, cướp đoạt Thạch Long đạo tràng, thành lập Sở thị võ quán."
"Ngắn ngủi chưa đầy mười năm, Sở thị võ quán đã trải rộng đại giang nam bắc, thậm chí ngay cả Liên Hợp thương hội lẫn Duyệt Tân lâu cũng thuộc sở hữu của hắn. Còn những người kia..."
Loan Loan co rụt con ngươi lại, tỉnh táo nói: "Chỉ có ba mươi chín người, trong đó có ba Tông sư, ba mươi sáu cường giả tiên thiên viên mãn, đây là lực lượng cường hãn cỡ nào. Điều đáng sợ là ba mươi sáu người kia có thể tạo thành kiếm trận, đồ diệt hết tất cả đệ tử tinh anh ma môn, ngay cả mấy vị trưởng lão cũng đều mất mạng dưới kiếm. Mà bọn hắn, chỉ chết có bốn người!"
"Chúng ta chiến bại bỏ chạy, những người kia liền lui về nơi đây, nếu không thì còn không biết lai lịch của bọn hắn."
Loan Loan nói: "Nơi đây chỉ có một thế lực có thể dưỡng dục ra cường giả như thế, là Sở phủ, trong đó Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng là đệ tử của Sở Dương."
"Nếu nhiều thế thì làm được gì?"
Biện Bất Phụ hừ lạnh nói: "Hiện tại tập trung toàn bộ cao thủ nhị phái lục đạo ma môn ở đây, không bằng giết thẳng qua, tựa như bọn hắn giết chúng ta không kịp trở tay vậy, chúng ta cũng có thể giết cho bọn hắn không kịp trở tay, tiêu diệt triệt để bọn hắn, tiếp quản thế lực, đến lúc đó ma môn ta sẽ tiến thêm một bước cũng chưa biết chừng."
"Biện trưởng lão, ngươi có biết Sở phủ rốt cục có bao nhiêu cường giả không?"
Loan Loan ngữ khí bình thản nhưng trong mắt lại toát vẻ khinh thường: "Bọn hắn chỉ có hơn ba mươi người đã có thể tiêu diệt từng bộ phận, từng cứ điểm tông phái của chúng ta, ở trong đó phải tiêu tốn bao nhiêu nhân vật lực cung cấp tin tức cho bọn hắn? Chặt đứt tin tức truyền đạt của chúng ta?"
"Hết sức đáng sợ!" An Long chen lời.
"Quá đáng sợ!" Tịch Ứng híp mắt nói.
"Đúng thế, rất đáng sợ, hết sức đáng sợ, nhưng cho tới bây giờ chúng ta cũng không biết lý do tại sao bọn hắn lại chống lại ma môn chúng ta? Muốn tiêu diệt chúng ta?"
Loan Loan thở dài: "Lại thêm Từ Hàng Tĩnh Trai nhìn chằm chằm, nếu không thể quật khởi trong thời gian ngắn thì e rằng ma môn ta rất khó đông sơn tái khởi. Ta không tin Từ Hàng Tĩnh Trai sẽ bỏ qua cơ hội này, tiêu diệt triệt để chúng ta, các nàng thống hận chúng ta chẳng khác gì chúng ta thống hận các nàng."
"Hiện tại chúng ta cần phải báo thù, lập uy, trùng kiến tông phái, nhanh chóng vượt qua thời kỳ suy yếu này!"
Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên bỗng nhiên nói: "Đây cũng là mục đích chúng ta tới Dương Châu, chư vị, mặc kệ Sở phủ hắn mạnh bao nhiêu, hiện tại chúng ta chỉ có một con đường có thể đi..."
Nàng chưa nói hết thì đột nhiên đứng lên, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Đám người Loan Loan, Biện Bất Phụ cũng nhao nhao đứng lên, nhìn ra bên ngoài.
Bọn hắn đều cảm ứng được bên ngoài trang viện đang có một cỗ khí tức cường đại không hề che giấu đang nhanh chóng tới gần.
"Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên, không ra gặp một lần thì còn chờ đến khi nào?"
Thanh âm ầm ầm truyền tới, tựa như hạn địa thăng lôi, chấn choáng những đệ tử cấp thấp tu vi yếu đến chóng mặt hoa mắt.
Sở Dương suất lĩnh một đám cường giả trong phủ, đạp trên ánh trăng mà đến, đứng ở trước cửa phủ, ngược lại hai tay chắp sau lưng, hô vào trong một tiếng.