Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 4






Giọng nói này vừa vang lên, không khí như đông cứng lại.

Không chỉ là không khí, một đám sư đệ muội tìm lại đây đều đông cứng lại, bọn họ chen chúc ở cửa sơn động, tiến vào không được, không tiến vào cũng không được.

Nếu đi vào, xấu hổ, không vào đi vào thì, mắt bọn họ nhìn tiểu sư đệ chuẩn bị đem nhị sư huynh lột sạch.

Cuối cùn vẫn là một sư đệ ngày thường lá gan lớn hô lên một câu, "Mau ngăn tiểu sư đệ lại, giữ nhị sư huynh!".

Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ TRÙMtruyện.

ne t ~
Thời điểm Phương Triều Chu được cứu, quả thực như là đã trải qua một hồi ác chiến, tóc tán loạn, cổ áo mở rộng ra, trên mặt hắn còn có cái dấu răng.

Đây là trước khi Tiết Đan Dung bị kéo ra, liều mạng cắn một ngụm trên mặt Phương Triều Chu.

Hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái gương nhìn dấu răng trên má, muốn chạm vào lại sợ đau, tiểu sư đệ là thuộc họ cẩu sao? Cắn một cái này cũng quá độc ác đi.

"Nhị sư huynh, ngươi còn hảo đi?" Ở thời điểm Phương Triều Chu đang đau đến nhe răng trợn mắt, có người đã đi tới.

Phương Triều Chu vừa nhấc đầu, thiền đối diện với một khuôn mặt anh tuấn bất phàm.

Người trước mắt này là ngũ sư đệ của hắn Đỗ Vân Tức, thông thạo kỳ hoàng chi thuật cùng luyện đan thuật, cũng là nam nhân ái mộ Tiết Đan Dung nhất, chỉ là nhiệt độ của đôi Đỗ Vân Tức cùng Tiết Đan Dung không có cao bằng CP của hắn và Tiết Đan Dung.


Xét cho cùng về sau Phương Triều Chu nhập ma, giả thiết nhân vật phi thường no đủ, tình tiết phát triển khúc chiết, ngược ra một đống fan.

"Còn tốt." Phương Triều Chu hướng Tiết Đan Dung bên kia nhìn thoáng qua, người nọ hiện tại đã an tĩnh lại, lẳng lặng mà nằm trên mặt đất, như là chuyện gì đều không có phát sinh, mà một đám sư đệ sư muội vậy xung quanh y, chính là thật cẩn thận mà canh chừng y, "Ngươi đã giải độc trên người tiểu sư đệ?"
Đỗ Vân Tức nhíu mày, sau đó lắc lắc đầu, "Không có, chỉ là tạm thời phong bế, việc cấp bách là mau chóng trở lại sư môn, nhưng cách thời điểm ly bí cảnh mở ra còn bảy ngày."
Phương Triều Chu thấy hiện tại không chỉ là hắn cùng Tiết Đan Dung một mình, thả lỏng hơn rất nhiều, dù sao có rất nhiều người có thể giúp Tiết Đan Dung giải độc, trước mắt có vị này là được, cho nên đối Đỗ Vân Tức, hắn không lo lắng nhiều lắm, "Chịu đựng bảy ngày này đi."
Đỗ Vân Tức ừ một tiếng, lại không đi, thẳng đến Phương Triều Chu nghi hoặc mà nhìn hắn một cái, hắn mới đột nhiên khụ hai tiếng, "Nhị sư huynh......"
Phương Triều Chu thấy biểu tình của đối phương, có cảm giác không tốt, "Ân?"
Đỗ Vân Tức nhìn trái nhìn phải, ngồi xổm xuống, thật cẩn thận hỏi: "Mới vừa rồi ngươi nói ngươi không thể cứng, là thật vậy chăng?"
Phương Triều Chu vốn định nói đó là lừa Tiết Đan Dung, nhưng hắn đột nhiên ý thức được người trước mắt cùng hắn cúng coi như là tình địch, về sau tình địch này sẽ nhiều hoặc ít ngáng chân hắn, nếu hắn nói dối chính mình không thể cứng, chẳng khác nào công khai nói hắn từ bỏ theo đuổi Tiết Đan Dung, rốt cuộc nếu hắn muốn tranh, cũng không có tiền vốn a, không có biện pháp giúp đỡ tính phúc của Tiết Đan Dung.

Về vấn đề thanh danh, dù sao hắn cũng không muốn kết đạo lữ.

Sau khi suy nghĩ kỹ lợi và hại, Phương Triều Chu nặng nề mà thở dài, "Làm ngũ sư đệ chê cười, phương diện này của ta đích xác có chuyện khó nói."
Ánh mắt Đỗ Vân Tức nhìn Phương Triều Chu nháy mắt trở nên phức tạp, bên trong rất nhiều đồng tình, dù sao không người nam nhân nào muốn có bệnh này, càng không có bao nhiêu người sẽ thẳng thắn thành khẩn mà nói.

"Nhị sư huynh, không bằng ta giúp ngươi nhìn xem đi?"
Phương Triều Chu lại thở dài, "Không cần, ta đã lén đi tìm nhiều vị danh y, nửa năm trước giết yêu thú bị thương, lại không cách nào hồi phục, không nhọc ngũ sư đệ lo lắng."
Vì để diễn càng giống một chút, hắn còn quay mặt đi.

Đỗ Vân Tức muốn nói lại thôi, cuối cùng giơ tay vỗ vỗ bả vai Phương Triều Chu, còn lưu lại một lọ mỹ nhan đan.

"Nhị sư huynh, đây là mỹ nhan đan ta mới luyện, có thể trị miệng vết thương trên mặt ngươi."
Từ khi Phương Triều Chu vừa nói cái kia xong, hắn cảm giác gần đây luôn có tầm mắt đặt trên người hắn, chính là tìm không ra ai đang nhìn, đồng thời hắn cảm giác thái độ của nhóm sư đệ muội đối với hắn ẩn ẩn thay đổi, trước đó sùng bái càng nhiều, thì hiện tại che chở càng nhiều.

"Nhị sư huynh, ngươi đứng phía sau chúng ta là được rồi, yêu thú này giao cho chúng ta."
"Nhị sư huynh, để chúng ta mở đường đi."
"Nhị sư huynh, chú ý dưới chân! Cẩn thận ngã!"
Phương Triều Chu đột nhiên thu được nhiều sự quan tâm của đồng môn, sau nửa ngày không biết làm sao, thản nhiên mà tiếp nhận rồi, thậm chí còn mỹ tư tư mà hưởng thụ.

Hắn hiện tại muốn ngồi dưới đất, đều có sư đệ chạy tới lót cho hắn một cái đệm mềm.

Tiết Đan Dung vẫn luôn không tỉnh, cả ngày đều là Đỗ Vân Tức cõng y, chờ đến đêm, bọn họ tìm một địa phương trống trải nghỉ ngơi, Đỗ Vân Tức trước dàn xếp tốt cho Tiết Đan Dung, mới đứng dậy đi rải thuốc bột, để tránh dã thú.

Phương Triều Chu này cả ngày đều không làm gì, hắn tìm một góc, hảo hảo mà ngồi, vừa mới chuẩn bị lấy thoại bản ra, đột nhiên cảm giác được ánh sáng trước mặt tối sầm.

Hắn dừng một chút, còn chưa ngẩng đầu, liền bị người đè xuống dưới.

Trong lúc hỗn loạn, Phương Triều Chu nghe được có người ở kêu.

"Mau tới đây! Tiểu sư đệ lại muốn khi dễ nhị sư huynh!"
"Cứu cứu nhị sư huynh!"
Phương Triều Chu: "......"
Thời điểm Tiết Đan Dung bị kéo ra, đôi mắt đều là đỏ đậm, gắt gao mà nhìn chằm chằm Phương Triều Chu, Phương Triều Chu nhìn ngoài bào ở trên người mình, có chút vô ngữ.


"Nhị sư huynh, ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi, tiểu sư đệ khẳng định không thể lại qua đây khi dễ ngươi." Tiểu sư đệ tặng ngoại bào cho hắn nắm quyền, vẻ mặt hạo nhiên chính khí.

Phương Triều Chu khóe môi giật giật, "Đa tạ."
"Không cần cảm tạ, đây là việc ta nên làm." Sư đệ nói xong, liền dứt khoát chắn trước người Phương Triều Chu.

Đỗ Vân Tức dùng sức của chín trâu hai hổ, mới lại lần nữa đem Tiết Đan Dung trấn định xuống dưới, Tiết Đan Dung lại hôn mê.

Hắn lau mồ hôi trên trán, mắt nhìn Phương Triều Chu ở phía sau sư đệ, nghĩ nghĩ, vẫn là đi qua.

"Nhị sư huynh, lúc trước các ngươi đã trải qua cái gì?"
Hắn cảm thấy kỳ quái, nếu Tiết Đan Dung độc tố chưa giải, nhưng cũng không đến mức mỗi lần đều hướng về một mình Phương Triều Chu đi, vừa rồi Phương Triều Chu cách Tiết Đan Dung xa nhất, đồng môn canh giứ một bên đều không thấy rõ động tác của Tiết Đan Dung.

Phương Triều Chu cũng cảm thấy kỳ quái, thời điểm hai bọn họ ở chung, còn có thể nói Tiết Đan Dung là không có lựa chọn, nhưng lúc này có một đống người, Tiết Đan Dung vẫn là tìm hắn, vì thế hắn đem sự việc nhìn thấy Tiết Đan Dung toàn bộ nói ra.

Đỗ Vân Tức nghe được Phương Triều Chu cũng bị rắn cắn thương, biểu tình khẽ biến, "Theo ta con xà ngày hôm đó sư huynh gặp phải là Vân GIáng Xà, thồng thường loại rắn này rắn đực và rắn cái ở cùng nhau, hơn nữa bị rắn cái cùng rắn đực cắn phải, sẽ hấp dẫn lẫn nhau, tuy rằng độc của sư huynh đã bị tiểu sư đệ hút ra, nhưng chỉ sợ trong cơ thể sư huynh vẫn còn xót lại, cho nên tiểu sư đệ mới nhìn chằm chằm vào ngươi."
Phương Triều Chu sửng sốt một chút, "Vậy làm sao bây giờ?"
Đỗ Vân Tức biểu tình cũng không được tốt, "Chỉ có thể ủy khuất nhị sư huynh."
Lúc này Phương Triều Chu còn quá đơn thuần, không nghe hiểu được ý của Đỗ Vân Tức.

Chờ đến ngày thứ hai, hắn lại một lần nữa bị Tiết Đan Dung đè trên mặt đất, thời điểm Đỗ Vân Trúc ngăn lại những người khác, hắn mới phản ứng lại.

"Nhị sư huynh, ta có một biện pháp để giải độc tố, nhưng phải lúc độc tố của tiểu sư đệ mạnh nhất mới có thể thử, cho nên vẫn ủy khuất nhị sư huynh."
Phương Triều Chu một tay chặn mặt Tiết Đan Dung, một tay gắt gao bắt lấy đai lưng của mình, đối với lời nói của Đỗ Vân Tức, hắn hoàn toàn ngây dại, "Cái gì?"
Biểu tình của Đỗ Vân Tức hiện tại giống như có người nhà ly thế, rốt cuộc không nam nhân nào thích nhìn người mình ái mộ đè lên người nam nhân khác, còn là thời điểm "giở trò", đều không vui vẻ, "Nhị sư huynh, ta muốn ngươi tận lực kéo dài thời gian, ta hiện tại liền thử giải độc."
Phương Triều Chu hiện tại muốn mắng cha.

Người trên người hắn hiện tại cùng sói con giống nhau, hung mãnh đến cực điểm, ở trên mặt hắn gặm hai cái, đau đến hắn hít mạnh một hơi, Đỗ Vân Tức cư nhiên còn muốn hắn kéo dài thời gian.

"Ta kéo dài như thế nào a? Các ngươi trước đem y kéo ra a!"
Đỗ Vân Tức lập tức nói: "Không thể, kéo ra liền không phải lúc độc của tiểu sư đệ phát động mạnh nhất, tiểu sư đệ chỉ có khi lại gần nhị sư huynh, mới có thể phát độc nghiêm trọng nhất."
Bên cạnh có người yếu ớt nói một câu, "Chính là......!Chính là y phục nhị sư huynh đều phải bị lột."
Nhưng rất nhanh lại có người nói: "Chúng ta phải tin tưởng nhị sư huynh cùng ngũ sư huynh, bọn họ nhất định có thể chữa khỏi cho tiểu sư đệ."
Cuối cùng vẫn là thất bại, nói chung cũng không thể hoàn toàn nói là thất bại, chỉ có thể nói là thành công một nửa, mắt thấy y phục của Phương Triều Chu đều sắp bị lột hết, Đỗ Vân Tức mới gọi người đem Tiết Đan Dung kéo ra.

"Độc này ta đã giải một nửa, còn một nửa, còn cần ủy khuất nhị sư huynh."
Phương Triều Chu đỡ eo ngồi dậy, hắn cảm thấy hắn không bao giờ là cái cá mặn vui sướng kia.

Sự thật chứng minh hắn đích xác không phải, Đỗ Vân Tức không có lại làm Tiết Đan Dung hôn mê, trên người Tiết Đan Dung chỉ còn nửa độc tố nên không có thường xuyên đè Phương Triều Chu, nhưng phần lớn ở trên người Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu ở đâu, y đều có thể treo ở trên người Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu:......!
Hắn thở ra một hơi, nhìn thiếu niên dính sát vào người mình, thấp giọng nói: "Tiểu sư đệ, ngươi OOC rồi, ngươi biết không?"
Đại não thiếu niên bị độc tố khống chế phát ra tiếng lộc cộc, càng thêm ôm chặt Phương Triều Chu.


Rốt cuộc cúng tới bảy ngày sau, bí cảnh mở ra, Phương Triều Chu mang theo nhóm sư đệ muội nhanh chóng chạy về tông môn, sau khi nhìn thấy sư phụ, lập tức đem vật trang sức hình người trên người mình đưa cho sư phụ.

Bảy ngày sau Đỗ Vân Tức vẫn không có biện phát giải nốt nửa độc tố còn lại trong người Tiết Đan Dung.

"Sư phụ, tiểu sư đệ giống như trúng Vân Giáng Xà độc, mong rằng sư phụ nhanh chóng trị liệu cho tiểu sư đệ."
Nói xong, Phương Triều Chu liền chạy.

Lúc này không chạy, thì khi nào chạy, hắn không chỉ chạy, còn tuyên bố bế quan, một lần bế quan này, Phương Triều Chu đóng cửa nửa năm, chờ hắn nhận được truyền triệu của sư phụ, mới biết được tu chân đại hội mười năm một lần bắt đầu rồi.

"Triều Chu, tu chân đại hội lần trước ngươi có thứ tự không tồi, năm nay ngươi cũng chuẩn bị tham gia sao?" Sư phụ hỏi.

Phương Triều Chu quyết đoán mà lắc đầu.

Sư phụ gật gật đầu, "Tham gia liền hảo, lần này ta chuẩn bị cho hai mươi quan môn đệ tử tham gia."
Phương Triều Chu:???
"Không phải, sư phụ ta......" Phương Triều Chu muốn phản bác, nhưng phát hiện hắn mới nói mấy chữ, đã bị hạ cấm ngôn thuật.

Sư phụ tiếp tục nói: "Lần này tông môn tham gia không ít, tiểu sư đệ của ngươi là lần đầu tiên tham gia, trên đường ngươi nhớ chiếu cố hắn."
Ba ngày sau, Phương Triều Chu nhìn đám người cách đó không xa, giữa đám người kia thấy được rõ ràng một thiếu niên tuyết y khảm hồng biên, y không cần phải nói lời gì, thậm chí liền một động tác đều không cần làm, đã có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người, cho dù là Phương Triều Chu, ánh mắt đầu tiên nhìn đến cũng là người kia.

Bất quá trong long Phường Triều Chu thở dài.

Muốn yên ổn làm con cá mặn sao lại khó như vậy?
Thôi, coi như là xuống núi mua thoại bản mới đi.

Cũng may một đương này hắn không có cùng Tiết Đan Dung tiếp xúc qua, cho dù ngẫu nhiên chạm mắt, Tiết Đan Dung cũng thực mau liền quay qua chỗ khác.

Phương Triều Chu phát hiện sự thật này, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, ban đầu hắn còn sợ Tiết Đan Dung vì sự tình bảy ngày kia, thái độ đối với hắn chuyển biến, hiện tại xem ra, không có việc gì, có lẽ Tiết Đan Dung không có ký ức của bảy ngày kia.

Bọn họ đi ra ngoài bằng thuyền, khoảng năm ngày sau, cuối cùng cũng đến tu chân đại hội ở Tương Liên thành.

Sauk hi Phương Triều Chu thay y phục ở khách điếm xong, liền xuất phát đi thư phổ địa phương mua thoại bản.

Thoại bản nơi này quả nhiên không giống với thoại bản ở núi trấn nhỏ dưới chân Thiên Thuỷ Tông, ánh mắt hắn sáng lên, nhanh chóng chui vào biển thư, trái một quyển phải một quyển, chỉ chốc lát liền cầm một chồng nhỏ, đang muốn đi ra quầy tính tiền, lại nghe được một thanh âm lười biếng.

"Có đồng nghiệp thoại bản về Thiên Thuỷ Tông Tiết Đan Dung không? Tốt nhất là Tiết Đan Dung cùng ma tu.".