Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 21






Tiếng nước rì rào, trong giây lát, Tiết Đan Dung đã tới trước mặt Phương Triều Chu.

Y nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của Phương Triều Chu, duỗi tay đặt trên vai hắn, dùng lực, ấn Phương Triều Chu xuống.

Lần này, cả người Phương Triều Chu đều chìm vào trong nước, hắn bị đông lạnh đến run cả người, muốn đứng lên ngay lập tức, nhưng Tiết Đan Dung vẫn đang giữ chặt vai hắn.

Tiết Đan Dung khom lưng nhìn hắn, khuôn mặt tuyết trắng dính vài giọt nước trong suốt, cặp mắt phượng kia lạnh như băng, giống như trong đó có một cái hàn đàm khác vậy, “Nhị sư huynh, có phải gần một năm nay ngươi không tu luyện tử tế không?”
Đoán đúng rồi.

Phương Triều Chu lộ ra nụ cười mang theo chột dạ, hắn ngẩng đầu, ánh mắt có vài phần đáng thương, “Tiểu sư đệ, ta cảm thấy nóng vội thì không thành công, vẫn là từ từ mưu tính thì tốt hơn.


“Không được, ta nghe theo mệnh lệnh của sư phụ, giúp ngươi đột phá Nguyên Anh trong vòng nửa năm, chỉ khi tu luyện trong hàn đàm mới nhanh nhất.

” Tiết Đan Dung nói không có chút ý hòa hoãn, thậm chí càng thêm lạnh nhạt, “Lười biếng hoặc trốn tránh, cũng không có bổ ích gì, nhị sư huynh có thể không nghe ta, đợi lát nữa ta liền sử dụng biện pháp của chính mình.


Lời này phiên dịch lại nghĩa là ——
Nhân lúc ta còn đang dễ nói chuyện, ngươi tốt nhất nghe lời một chút.

Phương cá mặn túng, hắn sợ tiểu sư đệ đốt thoại bản cùng đồ ăn vặt của hắn, rốt cuộc ít nhất hắn cũng bị đóng lại một khoảng thời gian, không có chúng nó, hắn sẽ chết, ngoại trừ ngủ, những cái đó là chút lạc thú ít ỏi còn sót lại của hắn.

Cho nên, Phương Triều Chu vẫn nhịn xuống ngồi xếp bằng trong hàn đàm, cũng thật quá lạnh, rét lạnh vây quanh hắn, gần như đoạt hô hấp của hắn, hắn cảm giác bản thân sắp thành một khối băng.

Tiết Đan Dung ngồi xuống bên cạnh Phương Triều Chu, y phát hiện lông mi của Phương Triều Chu đều dính băng sương, hơi hơi chau mày, duỗi tay bắt lấy tay Phương Triều Chu.

Y vừa nắm lấy, Phương Triều Chu cảm giác từ nơi Tiết Đan Dung cầm truyền vào một dòng khí, dòng khí kia theo máu đi vào trong cơ thể, cùng chân khí bản thân hắn dùng để hộ thể hội hợp.

Lúc đầu Phương Triều Chu cảm thấy chân khí trong cơ thể vô cùng bài xích vị khách không mời này, giống như cảm thấy nó muốn cướp đoạt địa bàn, hùng hổ muốn nuốt dòng khí kia, nhưng lại bị nó bao lấy, mang theo bắt đầu vận chuyển.

Qua một lúc, dòng khí cùng chân khí hoàn toàn dung hợp vào nhau, bắt đầu chân chính vận chuyển.

“Nhị sư huynh, nhớ kỹ nó.

” Thanh âm của Tiết Đan Dung vang lên trong hàn đàm yên tĩnh.

Y muốn Phương Triều Chu nhớ kỹ đường vận chuyển của dòng khí.


Nhưng trong đầu Phương Triều Chu chỉ có một chữ —— lạnh.

Thật sự quá lạnh, lạnh đến nỗi hắn không có tâm tư đi quản chuyện khác, nơi nơi đều là lạnh, hắn cũng lạnh, chỉ mỗi bàn tay đàn cầm tay hắn là ấm.

Hàng mi dài của Phương Triều Chu run lên, chấn động làm vài giọt sương rơi xuống, cánh môi hắn phát run, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiết Đan Dung, mà Tiết Đan Dung nhắm hai mắt, toàn tâm mang Phương Triều Chu vận chuyển chân khí trong cơ thể, giúp hắn hấp thu linh khí bên ngoài, cũng không có chú ý Phương Triều Chu đang nhìn chằm chằm mình.

Cho nên thời điểm y bị ôm lấy, biểu tình rõ ràng có chút kinh ngạc.

Tiết Đan Dung vô cùng kinh ngạc, mở mắt ra, liền nhìn thấy một con cá mặn vùi vào lòng ngực mình.

Không thể không nói, một năm nay Phương Triều Chu không hề tu luyện, mà phương pháp tu luyện lúc trước của nguyên chủ là con đường làm đâu chắc đấy, hoàn toàn bất đồng với con đường tu luyện muôn vàn trắc trở này của Tiết Đan Dung, hơn nữa trước đó Phương Triều Chu chỉ là người thường, hắn không sự gian khổ chân chính khi tu tiên.

Lần này vào hàn đàm tu luyện, chẳng khác nào bảo một tên lính mới đi đánh đại boss cuối cùng, cho dù tên lính mới này mang theo trang bị cao cấp nhất, nhưng trên thực tế, bên ngoài hoa lệ nhưng bên trong hắn chỉ là cái vỏ rỗng.

Cho dù có được tu vi nguyên chủ lưu lại, nhưng hiện tại đối với Phương Triều Chu mà nói, vẫn quá khó khăn.

Khó đến nỗi hắn chỉ muốn ôm một chút đồ vật ấm áp, cực lực hấp thụ ấm áp trên người đối phương.

“Nhị sư huynh!” Tiết Đan Dung nhíu chặt mày, bỏ hai tay của Phương Triều Chu đang quấn trên eo y ra, nhưng cái tay kia lại nhanh chóng quấn lên, thời điểm y chuẩn bị dứt khoát dùng pháp thuật, liền nghe được thanh âm run lợi hại của Phương Triều Chu gọi y.

“Tiểu sư…… đệ, ta…… lạnh, ôm…… ôm…… một chút……”
Tiết Đan Dung trầm mặc một chút, sau đó dứt khoát kéo Phương Triều Chu ra, không chỉ kéo ra, y còn tạo một kết giới cho chính mình, như vậy cho dù Phương Triều Chu muốn ôm y cũng không ôm được.

Phương Triều Chu thử vài lần, đừng nói là ôm Tiết Đan Dung, ngay cả góc áo cũng không nắm được, lập tức vô cùng ủy khuất, sao tu tiên lại khổ như vậy a? (Có làm thì mới có ăn ạ =))))
Hắn một bên ủy khuất, một bên tiếp tục ngồi xếp bằng đả tọa, chìm vào trong nước, nếu hiện tại lại lên bờ, chẳng phải là không chịu được này đó lạnh? Dù sao cũng phải tu luyện một chút.

Nghĩ như vậy, Phương Triều Chu một mặt run rẩy người, một mặt làm theo điều Tiết Đan Dung vừa dạy, dẫn khí nhập thể, vận chuyển quanh thân, nhưng vừa vận chuyển được một nửa, hắn liền bị lạnh giật mình, chân khí bị đứt, lại phải làm lại một lần nữa.

Một lúc sau, không phải nổ mạnh, là hỏng mất.

Phương Triều Chu đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị đi lên bờ, hắn muốn đi cầu sư phụ, nói với sư phụ là hắn không trộm lười, cũng không đọc thoại bản, về sau hắn sẽ ngoạn ngoãn bế quan tu luyện trong động phủ, rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, kiên quyết không làm một con cá mặn, về sau nhất định hảo hảo làm người.

Chính là hắn mới đi được hai bước, tay liền bị kéo lại.

Tiết Đan Dung bắt lấy Phương Triều Chu từ phía sai, đem người kéo lại vào trong nước, “Nhị sư huynh, không thể bỏ dở giữa chừng.


Vẻ mặt Phương Triều Chu không thiết sống (chém =)))), thân thể hắn run càng lợi hại, lập tức muốn thoát khỏi tay của Tiết Đan Dung, hắn mặc kệ, cho dù phải đánh một trận với Tiết Đan Dung, bị fan nguyên tác mắng chết, nói hắn đánh vai chính thụ không xứng làm công, hắn cũng không muốn tiếp tục ở trong cái hàn đàm kia.

Nhưng hắn còn chưa động thủ, liền bị ôm lấy.

Tiết Đan Dung vây quanh hắn, một bàn tay vòng trên eo, bàn tay khác gắt gao nắm tay Phương Triều Chu, thanh âm nhẹ nhàng, “Đừng sợ.

” Nắm tay chậm rãi biến thành mười ngón tay đan vào nhau, “Ta sẽ giúp sư huynh.


Thời gian từng chút một trôi qua, linh khí vô hình tụ tập phía trên hàn đàm, chậm rãi chảy vào hàn đàm, cuối cùng đi vào cơ thể hai người đang ở bên trong.

Hai người kia là một vị thanh niên cùng một vị thiếu niên.

Vị thanh niên kia bây giờ vô cùng chật vật, gần như ghé vào lòng ngực thiếu niên, vài lọn tóc của thiếu niên rơi xuống người hắn, dính vào cổ hắn.

Giống như hắc xà, chiếm cứ trên trang giấy trắng.

So sánh với thanh niên, tình trạng của thiếu niên rõ ràng càng tốt hơn.

Thiếu niên rũ mắt, hàng mi dài che đi đôi mắt âm u, một tay y ôm lấy thanh niên, khuôn mặt đoan chính thanh nhã có một không hai vì ngồi trong hàn đàm một thời gian dài mà dính không ít hơi nước, hơi nước theo gương mặt y nhỏ xuống ——
“Tí tách ——”
Dừng trên người thanh niên trong lòng ngực y.

Không biết qua bao lâu, thiếu niên đột nhiên nhíu mày, y buông bàn tay đang nắm thanh niên ra, ngược lại lôi người từ trong lòng ngực ra, vừa nhìn, khuôn mặt thiếu niên đen lại.

Phương Triều Chu thế nhưng ngủ rồi!
Trước đó Phương Triều Chu rất lạnh, nhưng được Tiết Đan Dung mang theo vận chuyển chân khí, hấp thụ linh khí bên ngoài, dần dần cũng không lạnh như vậy, lại ôm một tiểu bếp lò tự nhiên, hơn nữa, hương vị trên người Tiết Đan Dung đối với hắn, giống như hương vị trên người miêu miêu, hắn hút tiểu sư đệ quá độ.

Dù sao, hắn đã không ngủ gần mười canh giờ, cho nên nhất thời khống chế không được chính mình, ngủ như lợn chết.

Tiết Đan Dung vốn định đánh thức Phương Triều Chu, nhưng nhìn Phương Triều Chu ngủ đến thơm ngọt, mím môi, cuối cùng vẫn không đánh thức hắn, nhưng người đã ngủ rồi, không có biện pháp tu luyện, y dứt khoát ôm người lên bờ.

Vừa lên bờ, Tiết Đan Dung làm khô y phục của y và Phương Triều Chu, lại cầm lấy cái áo lông chồn màu trắng trên tảng đá, bọc Phương Triều Chu đến kín mít, mang về động phủ.

Kỳ thật Phương Triều Chu có hơi mơ màng tỉnh dậy, nhưng thấy bản thân không phải tự mình đi đường, lại nhắm mắt ngủ.

Hôm nay sức lực vận động của hắn dùng hết rồi, hắn không nghĩ động, thực xin lỗi, tiểu sư đệ, vất vả.


Phương Triều Chu ngủ một giấc yên ổn, bởi vì quá mệt mỏi, hắn cảm giác bản thân chìm trong chăn, hoàn toàn không thể động đậy, mà chờ đến khi nghe thấy thanh âm của Tiết Đan Dung, trong thoáng chốc hắn còn tưởng rằng từ chân trời truyền đến.

“Nhị sư huynh, nên dậy tu luyện.


Phương Triều Chu không nghe rõ y nói gì, nhưng không trở ngại hắn bài xích câu nói này, cho nên hắn vùi đầu vào trong chăn, còn định chui hết người vào bên trong.

“Nếu nhị sư huynh dậy ngay bây giờ, hôm nay sư huynh có thể đọc thoại bản nửa canh giờ.


Cá mặn ở trong chăn giật giật chân.

“Còn có thể ăn quà vặt.


Cá mặn trong chăn mở mắt.

“Nếu không dậy được, hôm nay sư huynh phải ở trong hàn đàm thêm một canh giờ nữa, còn có……” Thanh âm dừng một chút, “Ở hàn đàm, không được mượn nhờ người khác.


Cá mặn trong chăn chậm nửa nhịp mới lý giải được ý tứ của những lời này, hắn ngay lập tức ngồi dậy, “Ta dậy, ta dậy ngay bây giờ đây.


Nếu không thể ôm tiểu sư đệ cái tiểu bếp lò tự nhiên này, hắn nhất định sẽ chết trong hàn đàm mất.

Tuy rằng hôm qua đã trải nghiệm, nhưng hôm nay đứng bên cạnh hàn đàm, Phương Triều Chu vẫn sợ lạnh, thậm chí bởi vì cái cảm giác rét lạnh ăn vào tận sâu cốt tủy này, hắn càng không muốn vào trong.

Tiết Đan Dung đứng một bên liếc mắt nhìn Phương Triều Chu, cởi ngoại bào, tùy ý ném lên trên tảng đá bên cạnh, xuống nước trước, sau khi y đi vào, xoay người nhìn về phía Phương Triều Chu trên bờ, dù chưa nói chuyện, nhưng Phương Triều Chu đã nhìn thấy sự thúc giục bên trong.

Phương Triều Chu khẽ cắn môi, thấy chết không sờn mà vươn một chân.

Tiết Đan Dung nhìn cái chân kia hơ tới hơ lui trên mặt nước, nhưng không có chạm vào, lại giương mắt nhìn Phương Triều Chu nhắm chặt mắt vẻ mặt sợ hãi, y trầm mặc một chút, thần sắc bất động đi qua, khom lưng nắm lấy mắt cá chân đối phương, trực tiếp ấn vào trong nước.

Phương Triều Chu đột nhiên không kịp phòng ngừa, tuy rằng hắn nhịn xuống thét chói tai, nhưng nhịn không được giãy giụa, chân hắn giống như đạp trên một khối băng.

Hắn giãy giụa, làm bắn không ít bọt nước, bắn lên người Tiết Đan Dung, ngay cả trên mặt cũng dính một chút.

Bọt nước theo chiếc cằm gầy yếu của thiếu niên nhỏ giọt xuống, mắt phượng y khẽ nâng, ánh mắt dần dần thâm u.

Phương Triều Chu đối diện ánh mắt này, cảm giác hơi bất an, nhưng đã muộn, chỉ cảm thấy eo bị đẩy mạnh một cái, sau đó cả người liền “tõm” một cái rớt vào trong nước.

Đầu sỏ gây tội Đoạn Thủy kiếm bay một vòng trên không trung, lại chỗ tảng đá thạch đầu.

Trả thù!
Đây tuyệt đối là trả thù!
Phương Triều Chu một thân ướt đẫm bò dậy từ trong nước, lần đầu tiên cảm thấy vị tiểu sư đệ này của mình cũng không phải hạng người lương thiện gì, nhìn động tác đánh lén vừa rồi, cũng là người có thù tất báo.

Tiểu sư đệ vừa đánh người vào trong nước lúc này vẻ mặt bình tĩnh, “Nhị sư huynh, bắt đầu tu luyện đi.


Phương Triều Chu lau nước trên mặt, tâm như tro tàn gật đầu.

Tu luyện ở Tri Xuân Châu nửa tháng, Phương Triều Chu rốt cuộc bắt đầu chủ động đi vào trong nước, đương nhiên, hắn không chủ động, Đoạn Thủy kiếm liền đánh lén hắn, đôi khi góc độ đánh lén rất xảo quyệt, khó lòng phòng bị.

Nhưng cho dù hắn chủ động vào trong, hắn phát hiện Đoạn Thủy kiếm cũng không buông tha, sẽ ở bên cạnh giám sát hắn.

Trừ bỏ mấy ngày đầu Tiết Đan Dung tu luyện cùng Phương Triều Chu, về sau y tự mình đả tọa tu luyện, một khi nhập định, y liền xem nhẹ mọi động tĩnh bên ngoài, cho nên Phương Triều Chu sẽ trộm lấy thoại bản cùng đồ ăn vặt trong nhẫn trữ vật ra, ý đồ lười biếng.

Chỉ cần động tĩnh nhỏ một chút, tiểu sư đệ sẽ không phát hiện.

Nhưng Phương Triều Chu trăm triệu không nghĩ tới, cư nhiên Đoạn Thủy kiếm sẽ giám sát hắn, thấy hắn lấy thoại bản cùng đồ ăn ra, lập tức bay lên trên, lấy chuôi kiếm đánh vào đầu hắn.

Trốn, liền đuổi theo đánh.

Đánh trả, nó liền đi cáo trạng.

Đoạn Thủy kiếm bay vào lòng ngực Tiết Đan Dung, dùng chuôi kiếm nhẹ nhàng cọ mặt thiếu niên, cọ đến khi y mở mắt ra, nó liền lập tức dùng mũi kiếm chỉ vào đống thoại bản cùng đồ ắn vặt Phương Triều Chu còn chưa giấu đi.

Phương Triều Chu đã thấy hết thảy:……
Sau đó chủ động nộp chứng cứ phạm tội lên.

Không được, hắn cần nghĩ biện pháp giải quyết Đoạn Thủy kiếm.

Phương Triều Chu trầm tư suy nghĩ, sau đó trộm quan sát Đoạn Thủy kiếm vài ngày, rốt cuộc nghĩ ra một biện pháp.


Lúc này, Đoạn Thủy kiếm giống mọi ngày bay trở về động phủ, ngay lúc chuẩn bị bay lên mỏm đá trên vách, nhưng mới bay được một nửa, nó dừng lại.

Bởi vì lúc này dưới mỏm đá nhiều thêm một khung sơn son khắc hoa lan kỹ.

Phương Triều Chu cách đó không xa nhìn Đoạn Thủy kiếm cương giữa không trung, nhịn không được câu môi dưới.

Một bên là mỏm đá cằn cỗi gian khổ, một bên khác là giá kiếm hoa lệ đại khí, hắn thật muốn nhìn xem nó sẽ chọn cái gì.

Đoạn Thủy kiếm hiện tại vô cùng rối rắm, nó vẫn luôn đảo quanh giữa không trung, chuôi kiếm lúc thì hướng tới lan kĩ, lúc thì quay về mỏm đá.

Đảo quanh mười mấy vòng, nó tựa hồ chú ý tới Phương Triều Chu ở một bên, động tác nó dừng lại, liền dứt khoát bay về phía mỏm đá.

Phương Triều Chu thấy một màn như vậy nụ cười liền biến mất.

Hảo đi, pháp khí bản mệnh quả nhiên giống chủ nhân.

Nửa đêm.

Mọi thanh âm đều im lặng.

Đoạn Thủy kiếm đang nằm trên mỏm đá chậm rãi di động, đầu tiên nó bay lên không trung, sau đó thong thả giảm xuống, lặng yên không tiếng động nằm trên khung sơn son khắc hoa lan kỹ kia.

Sauk hi nằm lên, kiếm tuệ trên thân Đoạn Thủy kiếm khẽ lắc lư.

Phương Triều Chu đang ngủ ngon vô ý thức trở mình, đồng thời,Đoạn Thủy kiếm trên lan kỹ lập tức bắn lên.

Thiếu niên nằm trên giường đá bỗng nhiên mở mắt ra, y nhìn về phái Đoạn Thủy kiếm trên lan kỹ, ánh mắt khẽ biến, mà Đoạn Thủy kiếm chú ý tới chủ nhân của mình tỉnh, đầu tiên cứng đờ không nhúc nhích, một lát sau, mới bay đến bên cạnh thiếu niên, giống như đang nhận sai, nhẹ nhàng cọ cọ cánh tay y.

Thiếu niên rũ mắt nhìn Đoạn Thủy kiếm, gần như không tiếng động nói:“ Ngay cả ngươi cũng bị hắn……” Câu kế tiếp còn chưa nói xong, liền quay đầu nói, “Thôi, ngươi thích nó thì cứ ngủ đi, ta không trách ngươi.


Đoạn Thủy kiếm lại không muốn tiếp tục nằm trên lan kỹ, một lần nữa trở về mỏm đá ngủ.

Hôm sau, Phương Triều Chu phát hiện lúc Đoạn Thủy kiếm dùng chuôi kiếm đánh hắn càng dùng sức, giống như muốn đánh cho cổ hắn rúc vào người.

Không phải, sao tính khí thanh kiếm này lại thất thường như vậy?
Đồ kiếm gãy!
Không phẩm vị!
Lấy lòng nó, còn đánh hắn!
Phương Triều Chu nhìn thoáng qua tiểu sư đệ cách xa hắn, nhịn không được nghĩ, quả nhiên là vật giống chủ, dầu muối không ăn, lãnh khốc vô tình, còn……
Hắn che lại cái đầu bị đánh đau, bổ sung thêm cho câu nói ——
Hỉ nộ vô thường, lại không khuôn mặt đẹp đến mức có thể xem nhẹ tính tình như chủ nhân nó, về sau khẳng định trở thành một thanh kiếm độc thân!
- -----------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường nhàm chán:
Ban ngày, trong hàn đàm, cá ướp muối móc ra cuốn thư, ghi lại tội trạng của tiểu sư đệ vfa Đoạn Thủy kiếm.

Đoạn thủy kiếm bay tới nhìn thoáng qua, đợi màn đêm buông xuống liền đem cuốn thư chém.

nát.

Hôm sau tỉnh lại, cá ướp muối không tìm thấy cuốn thư: Cuốn thư của ta đâu?
Hắn hỏi tiểu sư đệ.

Tiểu sư đệ vô cùng bình tĩnh: Thư gì?
Cá ướp muối há to miệng, cuối cùng chỉ nói: Không có gì.

Hắn tiếp tục tìm cuốn thư, tiểu sư đệ xoay người, nhẹ nhàng sờ lên Đoạn Thủy kiếm bay tới, trong mắt có chứa ý cười.

.