Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 2






Thanh âm ngày thường của Tiết Đan Dung như vàng ngọc va vào nhau, trong trẻo dễ nghe, hiện giờ lại bị độc tố tra tấn đến thanh âm nghẹn ngào.

Phương Triều Chu nghe được thanh âm tiểu sư đệ nhà mình, không chút hoang mang mà đem thoại bản đóng lại, thu vào nhẫn trữ vật, quay đầu lại, vô tội nhìn y, "Tiểu sư đệ, ngươi tỉnh a."
Tiết Đan Dung có một khuôn mặt xinh đẹp, có bao nhiêu xinh đẹp a?
Đại khái là nam nhân nhìn thấy y đều phát cuồng, đặc biệt là nốt ruồi chu sa ở giữa chân mày, như một đốm lửa, thiêu đốt tâm của mọi nam nhân.

Lúc này Tiết Đan Dung sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt ướt át, tóc đen loà xoà, càng them nổi bật gương mặt kia tựa như phù dung, kiều diễm ướt át tới cực điểm.

Bất luận kẻ nào thấy y, tâm đều sẽ sinh gợn sóng, hận không thể lập tức đem mỹ nhân ôm vào trong lòng ngực, nhưng Tiết Đan Dung tối nay cố tình lại gặp cá mặn Phương Triều Chu.

Tiểu sư đệ vừa nãy vẫn luôn lăn lộn trên mặt đất, bây giờ y phục đều có chút bẩn, tóc cũng lăn trên mặt đất, hẳn là cũng dính vào không ít bùn đất đi.

Này, muốn thay tiểu sư đệ làm một đạo thuật tẩy rửa, nhưng không biết có thể hay không quá mạo phạm.


Phương Triều Chu như là không thấy được diễm sắc của Tiết Đan Dung lúc này, không ngừng nghĩ tới vấn đề khác.

"Nhị sư huynh......Sao ngươi lại ở đây?"
Lời này của Tiết Đan Dung tựa hồ là từ trong kẽ răng nói ra, mới nói một câu, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh.

Lúc đó, Phương Triều Chu đang phân vân giữa nói thật và nói dối, cuối cùng hắn lựa chọn nói láo.

"Ta cố ý tới tìm ngươi, vừa rồi đi lạc đội ngũ, ta thực sợ hãi ngươi xảy ra chuyện."
Rốt cuộc hắn hiện tại vẫn là liếm cẩu của tiểu sư đệ, liếm cẩu là không thể tùy ý OOC.

Phương Triều Chu cố gắng giấu đi cái đuôi cá mặn của mình.

Tiết Đan Dung nghe vậy, hàng mi dài run lên, cũng không biết là tin hay không tin, y chậm rãi đem tay chế trụ bả vai Phương Triều Chu thu trở về, "Nhị sư huynh, ta......!Bị rắn độc cắn, xà kia có độc, ta ăn......!Giải độc hoàn, nhưng vô dụng."
Phương Triều Chu chớp chớp mắt, nhìn đến ánh mắt Tiết Đan Dung hơi kinh ngạc, mới ý thức được đến mình nói tiếp.

"Tiểu sư đệ, ngươi không sao chứ? Như thế nào sẽ có con rắn độc không có mắt như vậy?"
Tiết Đan Dung nhíu mày, đang muốn nói cái gì, liền thấy Phương Triều Chu vẻ mặt chính khí mà đứng lên.

"Tiểu sư đệ, ngươi yên tâm, việc này liền giao cho sư huynh, ngươi cứ yên tâm chờ ở đây."
Nói xong hắn liền xoay người rời đi.

Lần này Phương Triều Chu đi ra trời không mưa, hắn một bên cầm đèn dạ minh châu đi về phía trước, một bên nghĩ về cốt truyện trong lòng.

Nguyên cốt truyện yêu cầu hắn hút độc cho tiểu sư đệ, sau khi hút vào độc tố, hắn chịu đủ tra tấn, đối mặt tiểu sư đệ như hoa như ngọc, trong lòng mơ màng, nhưng mặt ngoài còn phải làm một sư huynh ôn nhu, cuối cùng hắn mạnh mẽ đem độc tố khống chế trong thức hải, trở lại sư môn, tuy rằng sư phụ đã giúp hắn trị liệu, nhưng vẫn bị lùi lại hai mươi năm tu vi.

Xà độc này cũng đủ kỳ quái, Phương Triều Chu nhịn không được phun tào, không làm thì giảm hai mươi năm tu vi sao? Thế làm có thể tăng tu vi sao? Hơn nữa, xà độc kia làm sao phân biệt được người bị nhiễm độc là lao động chân tay hay lao động thắt lưng? Còn có, tiểu sư đệ trúng liền bị người ngủ? Hay y trúng liền đi ngủ người?
Một loại độc, hai loại công hiệu?
Xú xà, ra đây đánh!
Thật sự nói ra liền ra, nháy mắt tiếp theo, Phương Triều Chu thiếu chút nữa đụng phải một con rắn treo trên cây, hắn thấy rõ kia không phải nhánh cây, nhanh chóng thi pháp đánh qua.


Một con rắn "Bẹp" rơi xuống đất.

Phương Triều Chu lấy đèn dạ minh châu chiếu lên con rắn chết trên mặt đất, xà này có vòng eo dày bằng hai ngón tay, cả người mọc đầy hoa văn màu đỏ thẫm, tựa hồ có điểm giống cái xà cắn Tiết Đan Dung được miêu tả ở trong nguyên tác.

Bắt được xà có hiềm nghi, vậy liền đêm về cho tiểu sư đệ trút giận.

Phương Triều Chu đem cái nĩa dùng để nướng gà ở trong nhẫn trữ vật ra, đặt con rắn lên trên, xách về sơn động.

Thời điểm hắn trở về, Tiết Đan Dung vẫn ngồi ở chỗ cũ, chỉ là y gắt gao cắn môi, như là cực kỳ không dễ chịu.

Phương Triều Chu săn sóc tiến lên, đưa xà qua, "Tiểu sư đệ, ăn nhanh khi còn nóng, nó vừa mới chết xong."
Tiết Đan Dung: "......"
Y liếc mắt nhìn con xà chết trước mặt, thong thả mở miệng, "Đây là......!Cái gì?"
"Tiểu sư đệ, con xà này có giống con xà cắn ngươi?" Phương Triều Chu hỏi.

Tiết Đan Dung lại liếc nhìn con xà một cái, "Không biết, con xà kia......!đi quá nhanh, ta không có......!Thấy rõ ràng, nhưng hoa văn tựa hồ......!Có điểm giống."
"Vậy hẳn là nó đi, ta vừa mới ra ngoài tìm một vòng, thấy nó ở trên cây nghỉ ngơi, lập tức giết nó thay tiểu sư đệ báo thù." Phương Triều Chu dừng một chút, "Còn có, tiểu sư đệ trúng độc của nó, ta nghe nói dân gian phương pháp lấy độc trị độc."
Tiết Đan Dung mày khẽ nhíu, trong mắt hiện lên lửa giận, "Nhị sư huynh là muốn cho ta con xà chết này?"
Đại khái bởi vì sinh khí, Tiết Đan Dung nói liền mạch lưu loát, không có tạm dừng.

Phương Triều Chu trì độn phát hiện tiểu sư đệ nhà mình sinh khí, có chút xấu hổ mà đem xà thu trở về, nhưng thực mau hắn lại nói: "Tiểu sư đệ, ngươi có phải hay không không có thói quen ăn sống? Không sao, ta giúp ngươi nấu chín nó."
Nói xong, hắn liền đi nhóm lửa nướng xà.

Phương Triều Chu ở thế giới cũ là một cao thủ nướng BBQ, hiện giờ xuyên vào trong sách, trên người đều sẽ mang đồ dùng nướng BBQ, bao gồm cả phối liệu hắn cố ý điều chế.

Đến bước sát ớt cay, Phương Triều Chu hỏi: "Tiểu sư đệ, ngươi ăn cay được không?"
Không ai trả lời hắn.


Phương Triều Chu xoay đầu, liền phát hiện Tiết Đan Dung đã rúc trong một góc của sơn động, cách hắn rất xa, chỗ đó hình như bị hắc ám bao phủ, hắn chỉ biết nơi đó có người, cũng không thấy rõ biểu tình của tiểu sư đệ.

"Tiểu sư đệ, ăn cay không?" Phương Triều Chu hỏi lại lần nữa.

Lần này, Tiết Đan Dung rốt cuộc mở miệng, "Không ăn!"
Phương Triều Chu biết được đáp án, lại quay đầu tiếp tục nướng xà, chờ thịt rắn được nướng đến chín vàng mềm, mùi hương thơm nức mũi, Phương Triều Chu có chút muốn chảy nước miếng, bất quá hắn vẫn phải kiềm chế, cầm xà nướng đi tới trước mặt Tiết Đan Dung.

"Tiểu sư đệ, nướng xong rồi, nhanh ăn đi, hôm nay trời lạnh, lập tức sẽ nguội mất......"
Lời còn chưa nói xong, xà nướng đã bị một đạo pháp thuật hất văng xuống đất.

Đồng thời, thanh âm Tiết Đan Dung vang lên.

"Ta nói, ta không ăn!"
Thanh âm y lạnh băng, cự tuyệt người ở bên ngoài.

Phương Triều Chu nhìn xà nướng trên mặt đất, một hồi lâu mới duỗi tay nhặt lên, "Đừng nóng giận, đều là ta sai."
Xú tiểu tử, chờ đến khi đại ma tu kia xuất hiện, ta nhất định đem ngươi chắp tay đưa ra, tuyệt đối không cứu ngươi.

"Ta biết tiểu sư đệ hiện tại rất khó chịu, là do sư huynh vô dụng, không thể bảo vệ ngươi."
Có biết lãng phí lương thực rất đáng xấu hổ không? Vứt rác bừa bãi rất xấu hổ không?
"Tiểu sư đệ nếu khó chịu, sinh khí, cứ việc đánh ta, ta đều chịu."
Tính tình kém như vậy, khó trách lại là thụ..